Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 577: Hóa Thần

Trong bí cảnh Cốc Thần.

Sương mù xanh biếc bao phủ gần nữa bí cảnh, che khuất bầu trời.

Những tu tiên giả bị bao phủ vào trong đó không lâu sau đã không còn chút tiếng động nào truyền ra...

Trong sương mù xuất hiện một gương mặt to lớn mơ hồ, gương mặt này còn rống giận: "Cốc Thần, Cốc Thần!"

"Không ổn rồi..."

Phương Tịch không nói một lời, lập tức cưỡi Bạch Ngọc Thiềm Thử rời ra mảnh trời xanh kia.

Hắn có thể cảm nhận được thiên địa linh khí mỏng manh trong bí cảnh lại hội tụ đến đoàn sương mù xanh kia.

Thủ đoạn khống chế thiên địa linh lực như vậy chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có thể làm được.

Bởi vậy một pháp thuật tùy ý của tu sĩ Hóa Thần đã có uy lực đốt núi, đun biển, tu sĩ Nguyên Anh bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ.

Hắn chỉ là một Ngoại Đạo Nguyên Anh làm công, ngu mới đi liều mạng với người ta.

Hắn đến bí cảnh để đào bảo, tội gì phải chiến đấu với cường địch khủng bố như vậy.

"Căn cứ tin tức của bản thể... Bên ngoài có linh hạm của Thánh Hỏa Giáo, nghi là có đại tu sĩ tọa trấn, bây giờ ra ngoài thì giống như tự chui đầu vào lưới... Huống chi ta cũng không biết lối ra của bí cảnh ở đâu..."

Ngũ Hỏa Cổ khống chế tứ sắc hỏa diễm, độn tốc rất nhanh.

Phương Tịch lại ngồi khoanh chân, chậm rãi suy tư phải chạy thoát thế nào.

"Cực hạn thần thức dò xét của tu sĩ Hóa Thần khó mà đánh giá được, ở xung quanh đây không nên sử dụng Chư Thiên Bảo Giám là tốt nhất, dù sao ta cũng không phải bản thể nên dù chết cũng có chút tổn thất nhưng vẫn có thể chấp nhận được..."

"Xưa nay loại bí cảnh phúc địa này chỉ cần không tự thành một giới thì trên lý luận đều phụ thuộc vào chủ thế giới... Không gian so với chủ thế giới cũng yếu ớt hơn."

"Bởi vậy chỉ cần tìm được nơi không gian bạc nhược, sau đó thi triển thần thông hư không thì sẽ có khả năng rất lớn phá toái hư không mà ra."

Cách chạy trốn này cũng không đơn giản, thậm chí có thể nói là rất khó.

Cho dù Nguyên Anh của Nguyên Anh lão quái có thể trực tiếp khống chế lực lượng hư không tiến hành thuấn di nhưng nếu luận lĩnh ngộ đạo hư không thì cũng tuyệt đối mơ hồ.

Chỉ có Phương Tịch ngày đêm lĩnh hội Chư Thiên Bảo Giám, gần đây lại lấy được Phượng Triện Văn nên hắn mới dám nói đã sơ nhập con đường hư không nhất đạo.

"Phượng Thập Tam này là thân thể Thiên Phượng, trời sinh đã thích hợp thi triển thuật hư không, cũng thuận tiện rất nhiều..."

Sau khi Phương Tịch xem xét, chỉ thấy đám sương mù kia đã phô thiên cái địa cuộn trào mãnh liệt đến như thủy triều to lớn thì sắc mặt của hắn không khỏi càng ngưng trọng hơn.

Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó lấy Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu giam giữ Khí Vận Cổ ra rồi rót vào một tia pháp lực.

"Phá toái hư không để chạy, là cát hay hung?"

Tiếng nói của hắn vang lên, Khí Vận Cổ cũng theo đó mà biến đổi, nó tỏa ra quang huy vàng óng.

"Cát!"

Phương Tịch khẽ vuốt cằm, hắn suy đoán nếu mình bói kết quả trận chiến với gương mặt xanh khổng lồ ở sau lưng thì chắc chắn Khí Vận Cổ không chút khách khí mà đưa ra màu đen.

"Quả nhiên... Một chút hi vọng sống chính là ở đây sao?"

Trong mắt hắn chợt lóe thất thải rồi nhanh chóng tìm kiếm điểm hư không bạc nhược ở xung quanh.

Điểm bạc nhược này ẩn nấp vô hình, ngoại trừ tu sĩ chuyên nghiên cứu hư không nhất đạo ra thì người khác khó mà phát hiện được.

Cũng may Phương Tịch cũng nằm trong danh sách này.

Hắn hét dài, quanh thân lại hiện ra thất thải rồi hóa thành một mảnh quang hà.

Sau đó hai tay hắn kháp quyết, miệng lẩm bẩm.

Thất thải quang hà kia không ngừng áp súc vào trong, hóa thành từng con điểu tước tương tự Ngũ Thải Thiên Phượng, bay ra bốn phương tám hướng.

Đây đều là những linh cầm có thể tìm kiếm điểm yếu hư không mà hắn đã dùng pháp lực của bản thân huyễn hóa.

Nếu không phải thân thể Thiên Phượng này mà muốn làm như vậy thì thật sự hơi phiền phức.

"Đi!"

Phương Tịch vừa cưỡi Bạch Ngọc Thiềm Thử, vừa thả ngũ thải linh cầm ra tìm kiếm điểm yếu trong hư không.

Mà lúc này ở phía sau hắn chợt vang lên một tiếng hô to: "A di đà phật!"

Phương Tịch dùng thần thức quét qua thì thấy một đạo kim quang bị sương mù xanh biếc đuổi kịp... Sau đó kim quang chợt bộc phát hóa thành một tôn Phật Đà kim sắc đỉnh thiên lập địa.

Ở xung quanh hư ảnh Phật Đà này còn có từng cây thúy trúc xanh biếc, lúc này chúng cũng nhiễm chút kim sắc, tản ra huyền quang không biết, quét về phía sau.

Đám sương mù xanh biếc vốn thôn phệ Kim Đan, Nguyên Anh như không có gì đã gặp phải đối thủ, nó bị huyền quang quét qua lại trực tiếp tiêu tán.

Xem ra tồn tại kinh khủng thời thượng cổ bị phong ấn ở đây có thể là một yêu vật sao?

Phương Tịch thầm suy đoán, trên mặt hắn chợt hiện ra vẻ vui mừng.

Trong thần thức cảm ứng của hắn, ngũ thải linh cầm ở hướng đông nam đã va vào một chỗ hư không rồi chợt nổ tung hóa thành ngũ thải quang điểm đầy trời.

"Cuối cùng đã tìm được một nơi hư không bạc nhược."

Phương Tịch thúc giục Ngũ Hỏa Cổ, lập tức chạy theo hướng đông nam.

Trong vẻ mừng rỡ trên mặt của hắn cũng xem lẫn một chút ngưng trọng.

Bởi vì vị trí đó đã rất gần với sương mù xanh biếc, xem như vị trí ngoài rìa.

Với tốc độ khuếch trương của sương mù, có lẽ không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn thôn phệ chỗ đó.

"Cũng may mà có tu sĩ Phật môn kia kéo lại, chắc phải là Nguyên Anh hậu kỳ, thật sự là người tốt mà."

Trong một bí cảnh có lẽ không được mấy nơi hư không bạc nhược.

Bởi vậy dù nguy hiểm thì Phương Tịch cũng phải thử một lần.

Sưu!

Độn tốc của Ngũ Hỏa Cổ nhanh như tia chớp vậy, trong nháy mắt đã đến chỗ hư không bạc nhược kia.

Nhưng vào lúc này, từ trong sương mù xanh biếc chợt có một cái lưỡi tím duỗi ra.

Thậm chí trên cái lưỡi còn có từng hoa văn hình xăm, nhìn rất quái dị.

Phốc!

Cái lưỡi tím như trường thương, chỉ một kích đã càn quét rất nhiều kim trúc, thậm chí còn xuyên qua kim thân Phật Đà.

Kim Quang Thiền Sư ở trên đầu của Phật Đà, sắc mặt trắng bệch, lại mạnh mẽ thi triển bí thuật, gương mặt như giấy vàng đầy vẻ hối hận: "Không ngờ trong bí cảnh này lại giam giữ một Hóa Thần Yêu Tôn, ta đã quá chủ quan rồi... Có lẽ con Bích Ngọc Kỳ Lân kia đến đây là vì nó... Cũng may dường như Yêu Tôn này bị phong ấn quá lâu nên tẩu hỏa nhập ma, đã hoàn toàn điên rồi sao?"

Dù vậy thì Kim Quang Thiền Sư cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.

Nếu không phải lão vừa lấy được một mảnh Cửu Tâm Thanh Tĩnh Trúc có thể khắc chế yêu tộc rồi luyện hóa vào trong Phật Vực của bản thân, còn con Hóa Thần Yêu Tôn kia đã điên cuồng từ lâu thì lão sẽ không thể sống đến bây giờ.

Dù như vậy thì lúc này lão cũng đã là nỏ mạnh hết đà.

Phốc phốc!

Một yêu thân như ngọn núi nhỏ như ẩn như hiện trong sương mù xanh biếc.

Thiên địa linh lực lại hội tụ lần nữa, khiến sương mù xanh biếc nhanh chóng lan ra.

"Đệch!"

Phương Tịch nhìn sương mù xanh biếc kia lan ra bao phủ chỗ hư không bạc nhược thì không khỏi chửi ầm lên.

Ngay sau đó thần sắc hắn chuyển thành vẻ dứt khoát, vỗ Ngũ Hỏa Cổ ở dưới.

"Ộp ộp!"

Ngũ Hỏa Cổ ngửa mặt lên trời kêu to rồi mở cái miệng rộng ra, từng đoàn ma hỏa màu sắc khác nhau bai ra, điên cuồng thiêu đốt sương mù xanh biếc.

Hóa Cốt Huyết Diễm, Hồng Liên Ma Hỏa, Huyền Cương Thi Hỏa, Vạn Độc Ma Diễm, Tam Dương Ma Hỏa...

Năm loại hỏa diễm cùng xuất, hóa thành một đóa liên hoa ngũ sắc xoay tròn rồi tiến vào trong sương mù xanh biếc.

Hóa Cốt Huyết Diễm gặp máu hóa cốt, Hồng Liên Ma Hỏa thì lại vô cùng bạo liệt.

Huyền Cương Thi Hỏa hiện ra màu xám trắng mang theo cảm giác âm hàn.

Mà Vạn Độc Ma Diễm thì xanh biếc, không ngừng phóng kịch độc ra ngoài.

Tam Dương Ma Hỏa thì thành ngọn lửa ba màu, vô cùng huyền dị.

Xuy xuy!

Ngũ sắc hỏa liên chui vào trong sương mù xanh biếc, sương mù ở xung quanh lập tức bốc hơi nhưng sương mù từ bốn phương tám hướng bổ sung đến càng nhiều hơn khiến thần sắc của Phương Tịch rất khó coi.

Nhân lực có lúc cạn!

Nhưng lực thiên địa thì vô tận.

Tu sĩ Nguyên Anh so tiêu hao pháp lực với tu sĩ Hóa Thần vốn là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.

"Nhanh!"

Ngũ sắc hỏa liên bao phủ bầu trời, mở ra một mảnh đất trống trong sương mù xanh biếc, mặc dù lảo đà lảo đảo nhưng vẫn còn.

Phương Tịch không dám trì hoãn, hai tay hắn chợt kháp quyết, hai đạo ma quang đen nhánh chồng xéo lên nhau rồi đánh đến chỗ hư không bạc nhược.

Ba!

Hư không mơ hồ rung động nhưng vẫn chưa bị phá toái.

'Mặc dù hư không ở đây tương đối yếu nhưng cũng không phải thứ mà pháp lực của Ngoại Đạo Nguyên Anh có thể phá được...'.

'Không được... Cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi hỏa liên cạn kiệt thì chỗ này sẽ bị sương mù bao phủ lần nữa, ta cũng gặp nguy hiểm...'.

'Xem ra vẫn phải vận dụng Thần Anh Kiếm... Con Khí Vận Cổ này phải tính sao? Một chút cũng không cho...'.

Ngay lúc Phương Tịch chửi thầm thì một chỗ sương mù tản đi, có hai đạo độn quang bay ra.

Phương Tịch không khỏi nao nao, hắn lại rất quen với hai đạo độn quang này.

Một đạo trong đó chính là Bàn Ân, đệ nhị Nguyên Anh của cô ta hóa thành hình thái Kim Tàm Cổ, nằm trên bờ vai, dáng vẻ thoi thóp.

Một người khác lại chính là Bích Ngọc Chân Quân.

Quanh thân người này có một tầng quang tráo xanh sẫm bao lấy, trên đầu có một tiểu tháp xám trắng lơ lửng, những sương mù đến gần nó lại lập tức biến mất...

Bích Ngọc Chân Quân hoàn toàn không nhận ra Phương tịch, dù sao gã nhìn thấy là một tu sĩ lạ lẫm đeo mặt nạ bạc trắng cưỡi con cóc lớn, nhưng mà gã nhìn chỗ hư không mơ hồ ba động kia thì trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Đạo hữu có cách rời khỏi bí cảnh sao? Vậy thì chúng ta có thể hợp tác... Bây giờ nếu chúng ta không đồng tâm hiệp lực thì sẽ lập tức bị Hóa Thần Yêu Tôn kia ăn."

Nhắc đến chuyện này thì dù Bích Ngọc Chân Quân cũng đầy bụng đắng chát và bất đắc dĩ.

Yêu tộc phí hết tâm tư mới tìm được nơi Cốc Thần Yêu Tôn thượng cổ bị phong ấn, lại cướp được Cổ Thần Lệnh trong lần hàng giới trước đó, lần này gã tiến vào bí cảnh cũng đã âm thầm điều tra, có ý định phóng thích Hóa Thần Yêu Tôn này.

Không ngờ... Vị Hóa Thần Yêu Tôn này bị phong ấn quá lâu đã tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn điên loạn.

Bây giờ lại thoát khốn, gặp người lập tức giết, dù hậu bối Ngũ Hành Lân Tộc như gã cũng không cho thể diện nói chuyện.

"Đúng vậy, nếu đạo hữu có kế sách thoát khốn thì thiếp thân chắc chắn thâm tạ... Thiếp thân chính là Cổ Tiên Môn Bàn Ân, vị này là Hắc Long Tông Bích Ngọc Chân Quân, tuyệt đối sẽ không nuốt lời..."

Bàn Ân cũng không nhận ra Phương Tịch.

Dù sao lúc trước cô ta đưa cho Phương Tịch là Ngũ Hỏa Cổ Địa cấp mà bây giờ Phương Tịch cưỡi là Thiên cấp.

Hơn nữa sau khi Ngũ Hỏa Cổ dung nạp năm loại ma hỏa, lại tấn thăng Thiên cấp thì khí tức hay bề ngoài đều thay đổi.

Ở trong bí cảnh Cốc Thần này có rất nhiều cổ trùng hiếm thấy, không nói có vô số Ngũ Hỏa Cổ nhưng chắc chắn cũng có vài con.

Có lẽ cô ta xem như Phương Tịch lấy được con cổ này ở trong bí cảnh.

"Được!"

Tình huống khẩn cấp, mắt thấy phạm vi hoạt động của ngũ sắc hỏa liên không ngừng bị áp súc thì Phương Tịch lập tức nói: "Chúng ta cùng xuất thủ công kích chỗ này."

Hắn dùng một đạo ma khí là ký hiệu: "Chờ đến khi phá được điểm bạc nhược này, hư không phá toái thì chúng ta sẽ có thể ra ngoài."

"Đạo hữu lại có thể tìm được điểm hư không bạc nhược sao, tốt quá."

Bích Ngọc Chân Quân và Bàn Ân cũng không chút chần chừ, thấy Phương Tịch vung ra ma quang thì cũng lập tức xuất thủ.

Một thanh Bích Lục Ngọc Xích, một con cổ trùng kim sắc trong nháy mắt bay ra, đánh vào điểm hư không bạc nhược kia.

Công kích hơn xa Phương tịch trước đó nên khiến cho ba động của chỗ hư không này càng kịch liệt hơn, hư không rên rỉ, dường như một giây sau sẽ lập tức vỡ vụn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận