Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 340: Huyền Thiên đến chúc mừng

"Thì ra là vậy!"

Huyền Huyền Tử bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng vô cùng đố kị: "Long Ngư đảo chủ kia nhất định là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, thu được cơ duyên Kết Đan trân quý trong di tích Cửu Diệp Phái."

"Điều đó mới hợp lý, tất cả đều hợp lý... Ta đã nói với tư chất của hắn chỉ với Huyền Thủy Dịch sao có thể Kết Đan?"

Cách đó không xa, Triển Đồ đang cung kính đứng hầu giật cả mình, lại nhìn Ngôn Trường Không cũng đang cung kính đứng bên cạnh.

'Lão quỷ từng nói với ta... Trong khu vực hạch tâm của Cửu Diệp Phái, trừ U Minh Địa Mạch và quỷ tu ra thì không có cơ duyên Kết Đan gì cả...'.

Nhưng mà lúc này ở trước mặt Kết Đan lão tổ thì lão quỷ cũng rất yên tĩnh, y cũng không dám mạo muội hỏi.

Ngôn Trường Không thì nhìn thẳng y, mỉm cười.

Hai người họ có thể được dẫn theo vì họ là người quen của Long Ngư đảo chủ.

Bởi vậy có thể thấy được thể diện của vị tu sĩ Kết Đan tân tấn này.

Mà Huyền Thiên Tông cũng rất xem trọng hắn!

'Nếu Huống lão biết được chuyện này... Không biết sẽ hoảng hốt hối hận cỡ nào, nhưng lão đã chiến tử...'.

Ngôn Trường Không thầm oán.

Trong lúc mấy người đang trầm mặc thì tầm mắt phía trước chợt mở rộng.

Sau khi vượt qua một vùng núi non, hồ nước lớn đã xuất hiện trước mặt mọi người, ở đó còn có một bến tàu nhỏ, có mấy chiếc thuyền ô bồng đang neo đậu.

Ánh bình minh vừa ló dạng trên mặt hồ, một mảnh sóng nước lấp lánh.

Đến Hồ Vạn Đảo rồi...

"Hử?"

Phương Tịch đang ngồi xếp bằng trên vách đá hấp thu tử khí của mặt trời để tẩy luyện đôi mắt.

Sau khi Kết Đan, trong lúc rảnh rỗi hắn luyện một số bí thuật của Di Lăng Cốc.

Lúc này, hắn chợt cảm nhận được có một cỗ khí thế mạnh mẽ đến gần, không khỏi hét dài.

Thanh Giác Ngư Long lắc đầu vẫy đuôi, đằng vân giá vũ đến, Phương Tịch cưỡi rồng bay lên như tiên nhân, đến rìa của Long Ngư Đảo.

Một chiếc ngũ sắc lâu thuyền ở phương Nam chợt nhảy lên biển mây, hóa thành một đạo độn quang tốt độc rất nhanh.

Trong nháy mắt, nó đã đến gần Long Ngư Đảo.

Có bốn đạo độn quang từ trên thuyền bay xuống, người dẫn đầu lại có ba động pháp lực của tu sĩ Kết Đan!

"Huyền Thiên Tông Trương Trúc Thịnh, bái kiến Phương đạo hữu, chúc mừng Phương đạo hữu Kết Đan thành công!"

Trương Trúc Thịnh nhìn gương mặt trẻ tuổi của Phương Tịch và linh lực Kết Đan hàng thật giá thật, trong lòng không khỏi kinh hãi, lại vô cùng ghen tị, nghiêm túc hành lễ.

"Thì ra là Huyền Thiên Tông Trương đạo hữu..."

Phương Tịch đáp lễ lại rồi nhìn ba người Huyền Huyền Tử, Ngôn Trường Không, Triển Đồ ở sau lưng Trương Trúc Thịnh.

Đương nhiên ba người này vội hành lễ, miệng gọi 'tiền bối'!

Quy củ của tu tiên giới chính là trừ sư đồ thân truyền và người thân ba đời ra thì người có cảnh giới cao hơn tự động tăng bối phận."

"Miễn lễ..."

Phương Tịch đưa tay ra, khi độ với lúc trước là hai loại.

Huyền Huyền Tử và Ngôn Trường Không đứng dậy, trong lòng hơi khó chịu.

Trong lòng Triển Đồ thì trống rỗng, y có cảm giác vừa nãy dường như Phương Tịch nhìn y nhiêu hơn, chẳng lẽ...

Nhớ đến lần trước mình giao dịch tâm đắc Kết Đan ở đây, y thầm hối hận, vẫn quá không cẩn thận rồi.

Nhưng lúc đó binh hung chiến nguy, nói không chừng sẽ chết, cũng không còn cách nào.

"Mời!"

Phương Tịch dẫn theo đám người Trương Trúc Thịnh đến Trường Thanh Các, Ngôn Doanh và chúng thị nữ dân Vân Long Trà lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Dù sao tu sĩ ở Việt Quốc điều biết, Huyền Thiên Tông mới thật sự là 'trời' của Việt Quốc!

Dù thế lực Trúc Cơ nhất thời cường thịnh thì chẳng qua cũng chỉ là đám mây trên bầu trời, gió thổi qua đã bay mất...

Mà bây giờ, Long Ngư Đảo lại ngồi ngang hàng với Huyền Thiên Tông.

Loại nhảy vọt này khiến các nàng không kịp thích ứng.

"Long Ngư Đảo không có đặc sản gì, chỉ có linh trà này xem như không tệ, mời..."

Phương Tịch uống một ngụm linh trà, tùy ý hàn huyên với Trương Trúc Thịnh.

Mặc dù người này chỉ là Giả Đan nhưng trong Huyền Thiên Tông có truyền thừa Kết Đan, nói chút kinh nghiệm tu luyện của Kết Đan sơ kỳ, không chỉ Phương Tịch lắng nghe chăm chú mà ba người Huyền Huyền Tử phía sau cũng dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, không bỏ lỡ một chữ.

Những lời Trương Trúc Thịnh nói đều là phần mở đầu, trò chuyện chút nữa đã nói đến nội tình ba tông đại chiến lúc trước:

"Di Lăng Cốc Du Côn lão nhi vô sỉ, đã âm thầm kết minh với Thanh Mộc Tông, lại âm thầm mưu tính ta và Thanh lão tổ... Thời điểm đại chiến ở Bạch Trạch Tiên Thành, người này hợp tác với ta đánh lén Thanh lão tổ trước, chờ sau khi ta đón đỡ pháp bảo của Thanh lão tổ khiến bản mạng pháp bảo bị hao tổn lại do Nhan lão quỷ ẩn nấp một bên xuất kiếm đánh lén... Nếu không phải ta đã tu luyện bí thuật bảo mạng thì e là đã vẫn lạc tại chỗ..."

Lúc Trương Trúc Thịnh kể những chuyện này ra, lòng vẫn còn sợ hãi, rõ ràng tình hình lúc đó thật sự nguy hiểm, vị tu sĩ Giả Đan này xém chút đã vẫn lạc...

"Sau đó... Nhan lão quỷ cũng không giả vờ nữa, hắn cùng với Du Côn tiểu nhi đối chiến với ta và Thanh lão tổ, lúc ấy bản thân ta và Thanh lão tổ đều bị trọng thương, sao có thể là đối thủ của một ngoại đan thêm một Kết Đan trung kỳ? Bị truy sát thảm hại đến mấy ngàn dặm... Rồi mỗi người tự trở lại tông môn, bây giờ thương thế vẫn chưa khỏi... Khục..."

Trương Trúc Thịnh ho khan, lại nghiêm túc chấp tay hành lễ: "Ít năm trước nghe nói đạo hữu trảm Du Côn trong trận, bản nhân thật sự vui mừng khôn xiết, đa tạ đạo hữu đã giúp bản tông trừ khử đại địch... Ai, đáng tiếc, lúc ấy đạo hữu đang bế tử quan Kết Đan nếu không thì bản tông chắc chắn sẽ đích thân đến nhà, cảm tạ xứng đáng..."

Năm đó nếu không phải Du Côn ngoài ý muốn vẫn lạc ở Việt Quốc thì nói không chừng bây giờ tu tiên giới ba nước đã là thiên hạ của Di Lăng Cốc!

"Do Thái Thượng trưởng lão Du gia quá liều lĩnh, dám vào trận pháp của ta... Nếu không thì ta cũng bất lực."

Phương Tịch trả lời khiêm tốn.

Mà trong lòng bọn người Huyền Huyền Tử thì trống rỗng, thầm nghĩ với trạng thái bây giờ của Trương lão tổ nếu đối phương trở mặt, khởi động trận pháp cấp ba, vậy thì một đám Huyền Thiên Tông đến đây hôm nay đều phải bàn giao ở đây!

Vừa nghĩ đến đây, lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Phương Tịch thật sự không có ý định diệt sát Trương lão tổ, dù sao hắn cũng không phải ma đầu, trên người đối phương cũng không có thứ khiến hắn thèm muốn.

Nhưng mà thông qua Khô Vinh Quyết cảm ứng, hắn biết mặc dù thương thế của Trương lão tổ chưa khỏi nhưng sinh cơ trong cơ thể lại bừng bừng, không khỏi thầm gật đầu:

'Trẻ tuổi thật tốt... Năm nay có lẽ người này chỉ khoảng ba trăm tuổi? Vẫn còn hai trăm năm thọ nguyên, bởi vậy bất luận là di tích Phỉ Thúy Đảo trước kia hay là đại chiến ở Bạch Trạch Tiên Thành bị trọng thương đều có thể dùng sức trẻ để dưỡng lại... Nhiều lắm thì chỉ hao tổn chút tuổi thọ.'.

'Mà Bạch Phong Chân Nhân đã lớn tuổi, dù bị thương nhẹ hơn Trương lão tổ thì sau khi trở về cũng chỉ đành bất đắc dĩ tọa hóa...'.

'Thanh Mộc Tông Thanh lão quỷ chính là đại nhân vật cùng thời với Khương lão tổ và Bạch Phong Chân Nhân, dù sinh sau rất nhiều năm nhưng bây giờ e là cũng gần đến đại nạn thọ nguyên rồi chứ?'.

Khốn cục Huyền Thiên Tông và Bạch Trạch Tiên Thành không người thừa kế năm đó, bây giờ lại xuất hiện ở Thanh Mộc Tông!

Chuyện này khiến Phương Tịch không khỏi cảm khái, quả nhiên sống càng lâu thì càng dễ gặp được nhiều chuyện thú vị.

Pháp lực cao cường không tính là gì, thọ nguyên dài, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng mới thật sự là ưu thế lớn!

'Bây giờ thọ nguyên của ta đến hơn hai nghìn năm, chỉ cần không có sóng gió, an an ổn ổn tu hành... Thế nào cũng có thể đến Kết Đan viên mãn...'.

Sau đó chính là Kết Anh, có thời gian hai ngàn năm để chuẩn bị... Phải làm đến mức vạn vô nhất thất mới được!'.

"Dù sao Di Lăng Cốc cũng là tông môn do đệ tử của đại phái Nguyên Anh thành lập, bây giờ trong lòng ta vẫn đang lo sợ bất an đây. Vạn nhất đắc tội thượng tông thì phải làm sao đây?" Phương Tịch giả vờ kinh hoàng lo sợ, thăm dò chút tin tức và phân tích thế cục của Trương Trúc Thịnh.

"Ha ha, đạo hữu nghĩ nhiều rồi, Di Lăng Cốc đã khác từ lâu, Nguyên Anh Chân Quân và lão tổ khai phái năm đó đều đã tọa hóa... Vậy thì Hỗn Nguyên Tông có thể còn lại mấy phần tình cảm với chúng? Về phần Nhan lão quỷ, cũng là người nửa rời khỏi tông môn... Chẳng lẽ Hỗn Nguyên Tông còn có thể vì người đó mà lãng phí mấy năm, thậm chí hơn mười năm, phái mấy tu sĩ Kim Đan đến đây làm chỗ dựa cho hắn hay sao?"

Trương Trúc Thịnh bĩu môi khinh thường.

Về phần tu sĩ Nguyên Anh, y nhắc đến cũng không nhắc, rõ ràng bất luận là Du Côn hay là Nhan lão tổ cũng không có thể diện lớn như vậy để Nguyên Anh Chân Quân chiếu cố...

Cửu Long Châu gì đó cũng chỉ là trò cười, vật này đối với tu sĩ Kết Đan chỉ là nhiều hơn một món pháp bảo mà thôi... Nguyên Anh lão quái căn bản khinh thường ngoảnh đầu.

Cũng chỉ có những nơi hẻo lánh, thâm sơn cùng cốc Kết Đan sơ kỳ có thể xưng vương xưng bá, cần ngoại đan như vậy để trấn áp tông môn hoặc số mệnh của gia tộc mới có thể chạy theo loại bảo vật Cửu Long Châu như vịt mà thôi.

"Thì ra là vậy... Nghe lời của đạo hữu, ta mới hiểu ra, cuối cùng không cần phải nơm nớp lo sợ nữa."

Phương Tịch giả vờ như mở rộng tầm mắt.

Thật ra, đương nhiên hắn biết được loại nội tình này, nếu không thì hắn cũng sẽ không yên tâm mà hao phí thời gian mấy năm để Kết Đan.

Mà dường như Hỗn Nguyên Tông ở Nguyên Quốc cũng có địch nhân.

Vị Nhan lão tổ kia cũng bị trọng thương ở chiến trường, mới nản lòng thoái chí mà về quê dưỡng lão.

Kể từ đó, Nguyên Anh lão quái của Hỗn Nguyên Tông càng không có khả năng tự tiện rời khỏi tông môn.

Không sợ không ai chủ trì đại cục, sau đó bị Nguyên Anh lão quái của thế lực đối địch diệt môn sao?

Về phần mấy tên Kim Đan thì Phương Tịch không chút sợ hãi.

Dù hắn đánh không lại thì cũng chạy trốn được!

Bây giờ nghe Kết Đan lão tổ của Huyền Thiên Tông phân tích, ngay cả Kim Đan thì Hỗn Nguyên Tông cũng không phái đi, vậy thì càng không có gì phải cố kỵ.

"Đạo hữu cứ yên tâm... Bây giờ đạo hữu đã Kết Đan thành công, muốn chuẩn bị khai tông lập phái hay thế nào?"

Trương Trúc Thịnh mỉm cười, nói qua chuyện khác: "Bất luận là khai tông lập phái hay là một lòng tiềm tu thì linh mạch cấp hai cũng không thể nào thỏa mãn nhu cầu của chúng ta... Nếu đạo hữu muốn, ta nguyện ý làm chủ, tặng Bạch Trạch Tiên Thành cho đạo hữu, xem như tặng lễ chúc mừng Hạ đạo hữu Kết Đan, không biết ý của đạo hữu thế nào? Chuyện vẹn toàn đôi bên như vậy, chắc chắn Thanh lão tổ của Thanh Mộc Tông cũng sẽ vui vẻ đồng ý."

'Sau đó thì để ta ở phía trước, đối khán với Võ Quốc và Nhan lão tổ Kết Đan trung kỳ sao?'.

Phương Tịch chửi bậy trong lòng, hắn biết rõ trong đó có hố!

Thế nhưng đây lại là dương mưu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận