Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 296: Ất Mộc Thần Quang

Trước đó Phương Tịch đột phá Trúc Cơ hậu kỳ thất bại chính là vì gặp bình cảnh.

Nhưng mà thứ bình cảnh này đối với thiên tài chân chính chỉ là trò hề.

Tỉ như linh căn thiên phẩm, trước Kết Đan sẽ không có thuyết pháp bình cảnh gì.

Bây giờ Phương Tịch đã luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, tự nghĩ dù không bằng linh căn thiên phẩm thì cũng tuyệt đối không kém xa.

Đương nhiên phải thừa cơ hội tốt này mà nhất cổ tác khí đột phá.

Hắn nhắm mắt suy nghĩ, thần thức tiến vào Khí hải đan điền nhìn một vũng đầm sâm thẳm kia.

Trọn vẹn một trăm hai mươi giọt pháp lực thể lỏng hội tụ thành một thể, tỏa ra màu xanh ngọc bích.

Từ sau khi lâm vào bình cảnh, pháp lực của Phương Tịch chưa từng tiến thêm chút nào.

Nhưng lúc này, trong đầu hắn có vô số linh quang xuất hiện, công pháp tầng thứ mười ba của Thanh Mộc Trường Sinh Công vốn cảm thấy hơi tối nghĩa đã dung hội quán thông, sinh ra rất nhiều cảm ngộ.

Thừa cơ hội tốt này, Phương Tịch lập tức bắt đầu xông quan.

Rầm rầm!

Pháp lực thể lỏng trong Khí hải đan điền chợ tăng vọt hóa thành từng vòng xoáy...

Xung quanh Yêu Ma Thụ, vô số thiên địa linh khí hội tụ hình thành vòng xoáy như cái phễu bị thân thể Phương Tịch tham lam thôn phệ, tốc độ rất kinh người.

Nếu như nói tốc độ tu luyện của linh căn hạ phẩm trước đó của Phương Tịch là bò trên mặt đất thì sau khi luyện thành Thanh Mộc Linh Thân đã có thể thoải mái chạy.

Tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí bây giờ của Ất Mộc Pháp Thân quả thật như bay lên.

Tí tách!

Một giọt pháp lực thể lỏng vượt qua cực hạn nhỏ xuống đầm nước thâm thúy xanh biếc.

Bình cảnh vốn kẹp Phương Tịch lại mười năm, bây giờ như không có mà thuận lợi phá vỡ!

Tí tách! Tí tách!

Pháp lực thể lỏng màu xanh biếc không ngừng nhỏ xuống như mưa to, trong khoảnh khắc đã khiến Khí hải đan điền của Phương Tịch lại mở rộng.

Mười giọt!

Hai mươi giọt!

...

Sáu mươi giọt!

Đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, pháp lực của Phương Tịch lại trực tiếp tăng vọt một nửa, pháp lực thể lỏng trong Khí hải đan điền trọn vẹn một trăm tám mươi giọt, dung hợp lẫn nhau trôi nổi giữa không trung, mơ hồ tạo thành hình một viên cầu.

Chờ sau khi tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn lại cố hóa những pháp lực thể lỏng này thành chân nguyên Kim Đan thì có thể bắt đầu Kết Đan...

"Trúc Cơ hậu kỳ!"

Phương Tịch mở mắt ra, mang trên mặt vẻ vui mừng: "Quả nhiên... Ất Mộc Pháp Thân có thể giúp ta có thể giúp ta đột phá bình cảnh... Thậm chí... Kết Đan!"

Hắn cảm giác thọ nguyên của bản thân lại tăng trưởng, bạo tăng trọn ven năm mươi năm, đạt đến chín trăm năm mươi tuổi kinh người!

"Bây giờ ta mới một trăm bốn mươi tuổi, còn dư hơn tám trăm năm, cơ hồ là thọ nguyên hai đời tu sĩ Kết Đan, ta không Kết Đan thì còn ai có thể Kết Đan?"

Động tĩnh Phương Tịch đột phá Trúc Cơ hậu kỳ hơi lớn, cũng may mà có Ma Vực của Yêu Ma Thụ bao phủ, bên ngoài không thể pháp hiện biến hóa kinh người của hắn.

Ông!

Tử Uẩn Trạc được hắn tế ra, lớn như căn phòng, phù văn bùng lên gần như phủ kín dị bảo này.

Tử quang phá không mang theo uy năng kinh khủng, dù đại trưởng lão U Nguyệt Môn miễn cưỡng ăn một kích e là cũng phải tổn thương chút nguyên khí.

Mà một khắc sau, Phương Tịch thu hồi Tử Uẩn Trạc, điểm ngón tay một cái.

Hưu!

Một đạo lưu quang màu xanh bay ra, rõ ràng là pháp bảo cấp ba Thanh Hòa Kiếm.

Chỉ thấy kiếm khí phá không, thanh quang chợt lóe, dù chỉ lơ lửng nhưng uy thế đã hơn xa dị bảo Tử Uẩn Trạc mà Phương Tịch toàn lực thi triển trước đó.

'Mặc dù bây giờ hơi phí sức nhưng cũng miễn cưỡng sử dụng được vài chiêu!'.

Tâm niệm Phương Tịch vừa động, Thanh Hòa Kiếm như con rồng xanh đâm thẳng vào hắc vụ xung quanh Ma Vực.

Xoẹt xẹt!

Mỗi đạo kiếm quang màu xanh tứ tán đều có thể so với một kích toàn lực của Tử Uẩn Trạc.

Vô số hắc vụ tản ra, mơ hồ có thể nghe được Yêu Ma Thụ rên rỉ.

"Sau khi lạc ấn Tru Tiên Bảo Văn lên Thanh Hòa Kiếm thì uy lực quả nhiên không nhỏ... Một kích này, chẳng lẽ có thể so với uy lực của Kết Đan lão tổ?"

"Thần thức của ta cũng tăng rất nhiều, bây giờ trong vòng ba trăm trương ta có thể thấy rõ ràng rành mạch!"

Cảm nhận pháp lực tiêu hao, Phương Tịch thu hồi Thanh Hòa Kiếm, năm ngón tay gảy liên tục, từng đạo Ất Mộc Thần Quang xanh ngọc bích bay ra.

Trừng đạo thần quan liên tục biến ảo ở giữa không trung, hóa thành phi kiếm, phi đao, tiểu ấn, trọng chùy, trường tiên, vòng tròn... Đủ lại kiểu dáng linh khí.

Luận uy năng thật bất ngờ là không dưới linh khí thượng phẩm.

Phương Tịch thi triển đến cực hạn là khoảng mười chín đạo thần quang bay xung quanh bản thân hóa thành đủ loại linh khí.

Thậm chí trên linh khí còn có thần lôi lấp lóe, chân hỏa thiêu đốt...

"Ất Mộc Thần Lôi và Ất Mộc Chân Hỏa..."

"Sau khi thành Ất Mộc Pháp Thân, rất nhiều pháp thuật hệ Mộc thật sự hạ bút thành văn như thiên phú..."

Hai tay Phương Tịch chà một cái đã có Ất Mộc Thần Lôi thô to xuất hiện, tiếp theo lại hóa thành chân hỏa màu xanh biếc cháy hừng hực.

"Uy lực... Vô hạn đến gần cấp ba, có thể gọi là chuẩn cấp ba!"

"Hơn nữa... Theo cảnh giới pháp lực của ta tăng lên thì số lượng và uy lực của thần quang phát ra cũng theo đó mà tăng trưởng, có thể nói tỉ suất chi phí - hiệu quả rất cao, vô tận lợi ích..."

"Chờ sau khi ta Kết Đan thì Ất Mộc Thần Quang vẫn là đại thủ đoạn thần thông, thậm chí không cần tế pháp bảo ra đã có thể tranh phong với tu sĩ Kết Đan có pháp bảo."

"Mà đây cũng chỉ là thần thông bổ sung của Ất Mộc Pháp Thân mà thôi..."

Phương Tịch nhắm mắt lại, cảm nhận sâu sắc sự biến hóa mà Ất Mộc Pháp Thân mang đến cho mình.

Cải biến lớn nhất không thể nghi ngờ gì chính là tư chất.

Nếu nói tư chất trước đó của hắn chỉ trên trung đản thì bây giờ đã tiến vào cấp độ tuyệt đỉnh.

Rất nhiều thiên địa linh khí chen chúc mà, đặc biệt là Mộc linh khí, thật sự như nhìn thấy thân nhân.

Đây là đãi ngộ mà linh căn địa phẩm cũng chưa chắc có.

Ngoài ra Phương Tịch cảm thấy quanh thân có sức sống vô hạn, sinh cơ bừng bừng, thậm chí gãy chi trùng sinh cũng không phải chuyện gì khó.

Đương nhiên cảm giác là cảm giác, hắn cũng không có điên đến mức chặt tay chân của mình để thử.

...

Linh Dược Cốc.

"Đảo chủ đại nhân..."

Hạ Hầu Tôn đã già nhưng tinh thần phấn chấn đi theo Phương Tịch làm tùy tùng.

"Không cần huy đọng nhân lực, lần này ta đến chỉ là chọn vài cọng thảo dược..."

Phương Tịch bước đến trước khu vực linh dược viên, hái được một gốc Hóa Long Tham ba mươi năm, suy nghĩ một lúc lại lất một gốc Huyền Châu Thảo một năm.

Hắn không dừng bước, lại đi đến trước một gốc hoa lan như chậu cây ngọc bích: "Đây chính là Khổ Tâm Lan bị sâu bệnh sao?"

"Đúng vậy... Khổ Tâm Lan này chúng ta vẫn luôn chăm sóc cẩn thận, lại không ngờ vẫn bị côn trùng có hại lợi dụng sơ hở mà gặm hư rễ..."

Hạ Hầu Tôn thấp thỏm trả lời, sợ Phương Tịch giáng tội.

Dù sao Khổ Tâm Lan này cũng sắp làm thuốc, kết quả bây giờ rễ bị hư thối, cánh hoa và lác cũng bắt đầu xoắn lại, rõ ràng khó sống.

Nếu là gậy đánh xuống thì y tuyệt đối không chạy thoát.

"Sau này cẩn thận hơn..." Tâm trạng Phương Tịch tốt nên không so đo với y, rồi thu Khổ Tâm Lan lại.

"Đảo chủ, đây là Thái Thúc Hồng đừng nhìn tuổi nhỏ, đã là Linh thực phu cấp một trung phẩm... Lại là Kim linh căn thượng phẩm..."

Thấy Phương Tịch định đi, Hạ Hầu Tôn vội kéo một thiếu niên ở sau lưng ra: "Còn không mau bái kiến đảo chủ?"

"Thái Thúc Hồng bái kiến đảo chủ đại nhân!"

Thiếu niên mặc pháp bào ma y cung kính hành lễ.

Tên này chính là tiểu thiên tài mà ba nhà đã chờ rất nhiều năm mới xuất hiện.

Sau khi Hạ Hầu Tôn lui về thì tỉ lệ lớn chính là người này chống lên.

"Ùm, làm rất tốt..."

Phương Tịch động viên một câu như thường lệ rồi trở về bế quan.

...

Trong phòng bế quan.

Vầng sáng màu xanh biếc lấp lóe giữa ngón tay của Phương Tịch, Ất Mộc Thần Quang không ngừng rơi xuống rễ của Khổ Tâm Lan.

Thần sắc của hắn tập trung và nghiêm túc, trong bất tri bất giác đã mấy canh giờ.

"Được rồi..."

Chờ sau khi hắn rút Ất Mộc Thần Quang đi chỉ thấy tình trạng thương tích trên rễ của Khổ Tâm Lan lại không cánh mà bay, sợi rễ vốn héo rút cũng bắt đầu phát triển lại.

Chỉ cần tưới thêm linh thủy nhất định sẽ có thể tiếp tục toả sáng sức sống.

"Có thể cứu được linh thực thì ít nhất cũng phải là Linh thực phu cấp hai thượng phẩm, thậm chí cấp ba ra tay?"

Phương Tịch tự lẩm bẩm: "Ất Mộc Thần Quang này không những có thể dùng để đấu pháp mà dùng để tẩm bổ linh dược càng là vô thượng diệu phẩm..."

Không hiểu sao trong lòng của hắn lại chợt hiện ra thân ảnh của Lưu Tam Thất: 'Nếu là người này có lẽ cũng cứu lại được nhưng ta cũng không có sở trường Linh thực phu...'.

Sau khi thí nghiệm công năng điều trị linh dược của Ất Mộc Thần Quang xong, Phương Tịch lại nhìn qua Huyền Châu Thảo một năm.

Lá của Huyền Châu Thảo có màu xanh ngọc bích, trên lá có một viên trân châu, đại biểu cho năm tuổi.

Thần sắc của Phương Tịch trở nên trịnh trọng, thôi động Ất Mộc Thần Quang hóa thành từng tia chất lỏng chất lỏng màu xanh biếc chui vào gốc rễ của Huyền Châu Thảo.

Trong mật thất, hào quang màu bích lục trong nháy mắt sáng rõ.

Tiếp theo, chờ sau khi sắc mặt của hắn tái nhợt rút tay về thì lá trên cây Huyền Châu Thảo này chẳng biết từ khi nào lại sinh ra hạt trân châu thứ hai, đại biểu tự nhiên nó đã có thê một năm tuổi, biến thành Huyền Châu Thảo hai năm tuổi.

"Quả nhiên Ất Mộc Thần Quang còn có hiệu quả thục giục linh dược... Nhưng tiêu hao cũng rất lớn, thúc Huyền Châu Thảo một năm gần như tiêu hao của ta một năm thọ nguyên... Được không bù mất!"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu thúc Hóa Long Tham.

Năm tuổi của sâm này chính là dựa vào tham văn trên thân nó quyết định.

Nhưng Phương Tịch phát hiện, lúc mình dùng tuổi thọ thúc giục gốc linh dược này lại tiêu hao càng nhiều hơn so với Huyền Châu Thảo, gần như hao phí hơn một năm thọ nguyên khó khăn lắm mới thúc nó được một năm tuổi.

"Các loại linh dược cấp càng cao thì thọ nguyên tiêu hao càng nhiều..."

"Đáng tiếc... Trừ phi là tuyệt thế kỳ trân nếu không thì dùng thọ nguyên đổi linh dược ngay cả ta cũng không nỡ..."

Sau khi thí nghiệm hiểu quả xong, Phương Tịch trực tiếp dùng những linh dược này luyện thành linh đan để kiểm nghiệm dược tính cùng hủy thi diệt tích.

Rời khỏi phòng luyện đan, trong lòng Phương Tịch không hiểu sao lại sinh ra một ý tưởng: "Nếu người tu luyện Trường Sinh Thuật sau khi luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, đảo ngược thúc thiên địa linh căn của bản thân thì sẽ như thế nào?"

Một khắc sau, trong lòng của hắn đã có đáp án: "Sẽ chết già! Dù Ất Mộc Pháp Thân có hiệu quả gia tăng thọ nguyên nhưng tuyệt đối cũng sẽ không nhiều như ta... Mà muốn luyện thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể sau đó cần dược linh của linh căn vạn năm, căn bản là không đủ!"

"Chi nên vẫn là năng lực gia tăng thọ nguyên của Yêu Ma Thụ quá nghịch thiên... Quả nhiên không phải vật mà giới này có thể so sánh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận