Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 161: Giận dữ đoạn kiếm

"Hủ Mộc đạo hữu..."

Nhìn hai ác khách không mời mà đến, Phương Tịch lại nhìn Hủ Mộc lão đạo.

"Ai..."

Hủ Mộc lão đạo thở dài, bước lên chào hỏi: "Mạc đạo hữu, Phong đạo hữu... Ngọn gió nào đã đưa hai vị đến đây?"

"Ha ha, dễ nói dễ nói, hai người chúng ta đã gia nhập Hồ Kính Nguyệt làm tu sĩ chấp pháp, đương nhiên cũng phải phụ trách an toàn của toàn bộ Đào Hoa Đảo, hôm nay ở đây đông người phức tạp, đương nhiên chúng ta phải đến để kiểm tra thân phận, để không có ma tu lẫn vào trong."

Phong Mãn Lâu cũng rời khỏi phi thuyền, hiên ngang lẫm liệt nói.

Những tu sĩ gia tộc như bọn chúng cùng những tán tu chiếm cứ Song Tử Phong trời sinh không phải người chung đường.

Hai bên gặp nhau luôn có chút châm chọc, khiêu khích.

Phương Tịch dứt khoát đi sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.

Không bao lâu sau, vợ chồng Vi Nhất Tâm ở tây phong cũng đến.

Trong đó, bất ngờ là Hoa Thiền Quyên đã có thai.

Phương Tịch vội vàng tiến lên chúc mừng, thầm tính xem sau khi hài tử sinh ra phải đi lễ bao nhiêu.

Lần này Hủ Mộc lão đạo mời khách, hắn tặng một khối hạ phẩm linh thạch làm lễ, cũng xem như không ít.

"Phương huynh đệ, ngươi đến rất đúng lúc, nhanh giúp ta khuyên nhủ con trâu bướng bỉnh này."

Sau khi Hoa Thiền Quyên mang thai, tính tình trở nên nóng hơn, ngón tay cô ta chỉ vào trán của Vi Nhất Tâm: "Ta muốn hắn trồng hoa, nuôi ông, hắn không làm, bị người xui khiến vào câu đã muốn đi mạo hiểm... Lúc này mới được mấy ngày sống yên ổn chứ?"

"Ta không phải vì hài tử sao? Dù sao cũng phải tìm chút linh vật để ngươi dưỡng thai... Sau khi sinh ra còn phải có linh vật để bồi nguyên đặt nền món, lại còn phải chuẩn bị tư lương để sau này tu hành..."

Trên mặt Vi Nhất Tâm có sự nhu tình khó được, y nhẹ nhàng giải thích.

Phương Tịch nhìn màn này, không ngờ lại bị nhét đầu cơm chó, lại nhìn về hướng khác.

Lại thấy sau khi Mạc Thanh Ngọc trò chuyện với Mộc Văn vài câu xong, nhìn qua hắn, trong ánh mắt của y còn mang theo sự khiêu khích, y lớn tiếng nói: "Ta nghe nói ngươi một người một kiếm đã giết xuyên qua một thế gia tu chân... Ha ha, Lô gia tính là thế gia cái rắm gì? Vị Phương đạo hữu này, thanh hạ phẩm pháp khí Thanh Hòa Kiếm của ngươi cũng xem như uy chấn Đào Hoa Đảo có nguyện ý để ta mở mang chút kiến thức không?"

Một thân tu vi của y đã đạt đến Luyện Khí tầng sáu cách Luyện Khí tầng bảy cũng chỉ có một bước.

Đương nhiên chướng mắt Phương Tịch lúc trước Luyện Khí tầng bốn, bây giờ chỉ là tầng năm.

Nghe đối phương cố ý nhấn mạnh 'Hạ phẩm pháp khí', Phương Tịch cũng tự bậc cười: "Mạc đạo hữu nói đùa, Linh nông chúng ta có thể có kiếm pháp gì? Chỉ luyện lung tung rồi dựa vào một lời huyết dũng mà liều mạng thôi..."

Hắn vừa nói vừa lấy Thanh Hòa Kiếm ra.

Hình dạng thanh kiếm này như chiếc lá xanh, thật sự là pháp khí hạ phẩm, thậm chí còn có chỗ hỏng.

Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc thấy thanh kiếm này vẻ mặt không khỏi đầy sự kinh bỉ.

Cũng là Luyện Khí trung kỳ, thế mà pháp khí vẫn là hạ phẩm.

Hạ phẩm thì cũng thôi đi, lại còn tàn tạ như thế.

Ngay cả Mộc Văn cũng cảm thấy pháp khí của mình còn tốt hơn của Phương Tịch nhiều...

"Thanh kiếm này là do một vị đạo hữu của ta tặng, bầu bạn với ta đã nhiều năm, đáng tiếc, đáng tiếc..."

Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm, trước mắt hắn như hiện ra gương mặt và giọng nói của lão Mạch Đầu.

Cũng không biết có phải là định mệnh có sắp đặt hay không.

Mình cầm thanh kiếm của lão, cuối cùng giết ra một đường máu đoạt được vật mà những Linh nông khác đau khổ truy cầu cả đời cũng không đạt được.

Ngay sau đó, ánh mắt của hắn chuyển thành lạnh lẽo, hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm: "Thật sự là đáng tiếc..."

Chỉ nghe một tiếng lách cách.

Phương Tịch chỉ dùng sức hai ngón tay vậy mà có thể cắt đứt Thanh Hòa Kiếm.

Lạch cạch!

Lưỡi kiếm và chuôi kiếm gãy thành hanh đoạn rơi trên mặt đất, cũng khiến cho ánh mắt của Mạc Thanh Ngọc nhìn chằm chằm.

"Đáng tiếc, thanh kiếm này có linh tính, không muốn làm nhục người khác, lại tự gãy rồi."

Phương Tịch nhìn lướt qua Mạc Thanh Ngọc, loại hàm súc băng lãnh kia khiến Mạc Thanh Ngọc không khỏi sởn tóc gáy.

Hắn cười lạnh, không để ý đến đám người Hủ Mộc lão đạo nữa mà xoay người rời khỏi.

Mạc Thanh Ngọc thì ngơ ngác, kinh ngạc, bên tai y quanh quẩn câu nói trước đó của Phương Tịch - 'Linh nông chúng ta có thể có kiếm pháp gì? Chỉ luyện lung tung rồi dựa vào một lời huyết dùng mà liều mạng thôi...'.

Nhìn hai đoạn kiếm gãy kia y chợt hiểu ra, nếu mình dám động đến căn cơ của tán tu kia, đối phương sẽ thật sự liều mạng với mình.

"Ai... chẳng lẽ Mạc huynh không biết, Phương Tịch là một vị thể tu Luyện Thể tầng hai đó?"

Lúc này Phong Mãn Lâu mới thản nhiên ở bên canh Mạc Thanh Ngọc nhắc đến.

Mặc dù y với Mạc gia có giao tình nhưng quan hệ với Mạc Thanh Ngọc là cạnh tranh, nên cản trở thì vẫn phải kéo một chút: "Đắc tội người này, Mạc huynh phải luôn luôn cẩn thận, đối phương cùng máu ngươi phun ra năm bước..."

"Ngươi..."

Mạc Thanh Ngọc trừng mắt nhìn Phong Mãn Lâu, lại liếc nhìn Mộc Văn, y oán hận vung tay rời khỏi.

Phong Mãn Lâu thấy vậy, khóe miệng mỉm cười rồi bước theo.

Một trận yến hội cứ tan rã trong sự không vui như vậy.

Chờ sau khi vợ chồng Vi Nhất Tâm cũng rời khỏi, Mộc Văn bước đến trước mặt Hủ Mộc lão đạo: "Lão tổ tông, ta..."

Ba!

Hủ Mộc lão đạo trở tay chính là một cái tát vang dội, đánh Mộc Văn đến ngẩn ngơ.

"Ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?"

Cặp mắt của Hủ Mộc lão đạo cũng hơi đỏ lên: "Lão đạo không ngờ, bởi vì ngươi có tư chất tiểu linh căn ưu việt, lão đạo, phụ thân và thúc, bá của ngươi vẫn luôn cắn răng bồi dưỡng ngươi, những thứ người khác có ngươi cũng có... Không ngờ vậy mà dưỡng ra sự kiêu hãnh của ngươi! Thị phi không rõ, địch ta không phân!"

"Ngươi cho rằng mình là thiếu gia của thế gia sao? Trời sinh là nên đứng ở bên cạnh Phong gia, Mạc gia sao? Không, ngươi chỉ là một tên tán tu! Lúc trước, toàn gia trôi dạt khắp nơi, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, phụ thân, thúc, bá của người ngày đêm trồng trọt trong linh điền của người khác, ngay cả thời gian đả tạo cũng không có... Mẫu thân ngươi mỗi ngày vì thương gia mà quay linh tơ, hai tay cũng sắp nát rồi! Tất cả những chuyện này không phải là để tiết kiệm vài linh tinh, tạo điều kiện để ngươi tu luyện sao?"

"Lão đạo vốn định dẫn ngươi theo bên cạnh để dạy bảo nhưng lại sợ chuyện vụn vặt nhiều, nên chỉ có thể để ngươi tự tu luyện, kết quả, ngươi đã học cái này?"

Hủ Mộc lão đạo thở gấp.

Phỉ Thúy Nhai và tây phong là bạn, chỉ có thể giao hảo không thể trở mặt.

Đối với Hồ Kính Nguyệt phải cung kính, nhưng nhất định phải đề phòng gia tộc tu sĩ.

Tên huyền tôn này chưa lên núi, lão đã tha thiết dạy dỗ, tận tâm chỉ bảo, không ngờ, kết quả vẫn là lông gà đầy đất.

"Lão tổ tông... nhà ta đã có linh địa để làm căn cơ truyền thừa, vì sao không thể liệt danh là gia tộc tu tiên?"

Bộ dạng Mộc Văn vẫn chưa quá phục.

"Ngươi..."

Hủ Mộc lão đạo tức giận đến mức lại muốn đánh y, nhưng lại bị mấy lão nông gắt gao ôm lại: "Văn nhi chỉ nhất thời hồ đồ, sau này dạy nhiều thêm một chút là được rồi."

"Sau này, còn có cái rắm sau này?"

Hủ Mộc lão đạo tức giận đến mộc cước đá ngã bàn gỗ tử đàn: "Lão đạo vốn còn muốn hướng Phương đạo hữu nói giúp, để mấy người các ngươi có thể đến linh điền của hắn làm việc, hàng năm cũng có thể kiếm thêm vài khối linh thạch, bây giờ xong rồi!"

Mấy lão nông liếc nhau, không khỏi đều hơi rối trí.

...

"Sau lần trở mặt này, có lẽ hai bên sẽ cố gắng ít đến phiền ta rồi?"

Phương Tịch chắp tay sau lưng, khống chế Hắc Vân Đâu bay về Phỉ Thúy Nhai.

Đúng là Thanh Hòa Kiếm đối với hắn rất có ý nghĩa kỷ niệm, dù sao cũng là kiện pháp khí đầu tiên, tốn hết hai khối linh thạch đó.

Được rồi, thật ra cũng chỉ như vậy...

Hôm nay, thấy Mạc Thanh Ngọc đến khiêu khích, tiện tai liền làm đạo cụ để trở mặt, hắn cảm thấy siêu đáng giá.

'Kể từ hôm nay, ta giận dữ rút kiếm, giận dữ đoạn kiếm, danh tiếng hỉ nộ vô thường, tính tình quái gở chắc chắn sẽ lan truyền khép Đào Hoa Đảo, ngươi dám làm băng hữu với ta chắc chắn sẽ rất ít...'.

'Trở về, tiếp tục làm ruộng!'.

Phương Tịch trở lại Phỉ Thúy Nhai, trước thì xem xém tình hình sinh trưởng của Xích Huyết Linh Mễ một phen, sau đó bắt đầu đo đạc từng tất địa lý, chuẩn bị sau này bố trí Tiểu Vân Vũ Trận.

Đây cũng là một quá trình tu luyện trận đạo.

Mặt trời chiều ngã về tây, kim quang đầy trời.

Phương Tịch cầm la bàn, đi xung quanh căn Tứ Hợp Viện của mình: "Trận pháp có sinh môn, tử môn, trận nhãn... Trận nhãn nhất định phải đặt trong nhà mình, dùng linh khí của linh mạch ở đây để duy trì Tiểu Vân Vũ Trận mở tiêu hao thấp nhất có lẽ không có bao nhiêu vấn đề, đến lúc đó còn có thể mở ra hiệu quả tụ linh... Phạm vi chỉ giới hạn trong Tu Luyện thất, khiến linh khí trong Tu Luyện thất tăng đến cấp một hạ phẩm, nên vấn đề không lớn..."

Phương Tịch ghi lại từng số liệu đo đạc vào trong ngọc giản rồi lập tức quyết định, sau mùa thu hoạch hắn sẽ lập tức tiến hành chuyện này.

Hắn đang định vào trong hồ bắt cá làm cơm tối, chợt có cảm ứng nên ngẩng đầu lên.

Trong ánh nắng chiều có một cái lẵng hoa uyển chuyển rơi xuống, có âm thanh chuông bạc vang lên.

"Bái kiến đảo chủ!"

Nhìn thấy Nguyễn Tinh Linh đến, Phương Tịch vội vàng khom người thi lễ.

"Chuyện hôm nay ta đã nghe nói..."

Khuôn mặt Nguyễn Tinh Linh bình tĩnh: "Thanh Hòa Kiếm ta đã thu hồi, có thể đúc lại cho ngươi..."

Mặc dù cách quản lý của nàng là trong ngoài chế hành, nhưng cũng phải điều hòa mâu thuẫn, đồng thời hằng ngày phải lôi kéo nhân tâm.

"Đa tạ đảo chủ, nhưng mà đời này của ta nguyện đúc kiếm thành cày, không muốn tiếp tục chém chém giết giết..."

Phương Tịch vừa chắp tay, vừa thành khẩn nói: "Nếu đảo chủ nguyện ý vì ta xuất thủ thì thật sự vẫn còn một chuyện muốn làm phiền đảo chủ."

"Nói!"

Nguyễn Tinh Linh lập tức sinh ra vài phần hứng thú.

"Tại hạ thiếu một kiện pháp khí để di chuyển, đúng lục lại có được những tài liệu này, xin mời đảo chủ xuất thủ."

Phương Tịch vỗ túi trữ vật, một cặp khung xương cánh yêu điểu lớn và lượng lớn lông vũ hiện ra.

"Đây là... Xương cánh của yêu điểu cấp một thượng phẩm, còn có lông vũ nữa sao?" Nguyễn Tinh Linh xem xét một phen rồi đôi mắt to sáng lên: "Giao cho ta à?"

"Đúng vậy!"

Đương nhiên bây giờ Phương Tịch sẽ không mang tài liệu Xà Giao trân quý hơn giao cho Nguyễn Tinh Linh, dù sao thì đối phương cũng chỉ là Luyện khí sư cấp một trung phẩm, vạn nhất luyện hư thì biết làm sao?

Trước dùng tài liệu con yêu điểu này thăm dò sâu cạn là được rồi, dù sao thì hắn cũng định đổi Hắc Vân Đâu từ lâu rồi.

"Đây cũng là cơ duyên mà ngươi đã lấy được ở phường thị Thanh Trúc Sơn sao?"

Nguyễn Tinh Linh thu tài liệu, như chợt nhớ ra.

"Đảo chủ?"

Phương Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn thấy sắc mặt của Nguyễn Tinh Linh không chút thay đổi: "Ngươi đã là khách khanh của ta, đương nhiên ta phải điều tra một phen rồi, nhân thủ phái đi phường thị Thanh Trúc Sơn lúc trước đã trở về, tướng mạo của ngươi, xuất thân, lai lịch đều tương đối trong sạch, lúc trước ngươi biến mất hai năm, tu vi tiến nhanh, chắc là cũng thu hoạch được không ít chỗ tốt lúc phường thị Thanh Trúc Sơn hủy diệt đúng không?"

'Cô gái này lãi nghĩ rằng ta đi cướp phường thị sao? Ta là loại người này sao?'.

Phương Tịch trợn mắt trong lòng nhưng trên mặt thì lại hiện ra nụ cười khó coi, dáng vẻ như đảo chủ ngươi biết là tốt rồi.

"Chúng ta cũng xem như cùng chung hoạn nạn, mặc dù không đến mức thành khẩn đối đãi nhưng Tinh Linh cũng có thể cho đạo hữu một hứa hẹn - ngươi không phụ ta, ta sẽ không phụ ngươi!"

Nguyễn Tinh Linh khống chế lẵng hoa, phiêu nhiên bay lên, câu nối sau cùng của nàng rơi vào trong tay của Phương Tịch: "Thật không dám giấu... Ta đã là Luyện khí sư cấp một thượng phẩm từ lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận