Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 595: Ra tay ác độc

'Thật ra ta không có vấn đề gì, dù sao những thứ thật sự quan trọng ta đều để trong động phủ Sơn Hải Châu mà...'.

Trong lòng Phương Tịch oán thầm nhưng hắn cũng không tiện răn dạy trung thần nên chỉ đành nói: "Các ngươi khổ rồi..."

"Bây giờ nhìn thấy công tử không có chuyện gì thì không khổ."

Chung Hồng Ngọc ôn nhu nói: "Sở dĩ chúng ta có thể may mắn sống sót cũng phải nhờ mấy vị đạo hữu, tỉ như Linh Thù muội muội..."

"Linh Thù tiên tử, lại gặp mặt rồi."

Phương Tịch nhìn về phía Linh Thù.

"Bái kiến tiền bối!"

Linh Thù nhìn gương mặt trẻ tuổi của Phương Tịch, trong lòng âm thầm so sánh với Vân Kiệt Tử, nàng lập tức cảm thấy hình tượng như vậy vẫn thân thiết hơn một chút: "Linh Thù bơ vơ không nơi nương tựa, xin đảo chủ cho phép ta gia nhập Phỉ Thúy Đảo."

"Hả?"

Phương Tịch có chút ngoài ý muốn nhìn lướt qua Linh Thù một chút rồi lại nhớ đến tiểu nữ hài ở trên hội đấu giá kia, hắn không khỏi thở dài: "Thôi, dù sao ta và Hoàng Vân Công cũng xem như bằng hữu, sau này ngươi cứ ở trên Phỉ Thúy Đảo tu hành đi."

Sau khi trò chuyện với Linh Thù, Trịnh San mấy câu thì Phương Tịch lại nhìn về phía Liễu Nhứ.

Mấy chục năm không gặp, tiểu cô nương năm đó cũng đã trở thành một tiên tử phong hoa tuyệt đại.

Hơn nữa nàng còn dùng Thanh Mộc Trường Sinh Công Kết Đan, xem như thay hắn đi con đường mà trước kia hắn chưa từng đi.

"Liễu Nhứ... Ngươi đã Kết Đan rồi, có thể thấy được ngươi đã cố gắng tu hành."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi sờ nhẫn trữ vật.

Từng đạo quang hoa bay ra hóa thành đao thương kiếm kích, hoàn kỳ tháp kính rất nhiều kiểu dáng pháp bảo, lơ lửng giữa không trung: "Thời gian này các ngươi khổ cực rồi, những pháp bảo này, các ngươi chọn đi..."

Dù sao đối với hắn bây giờ linh bảo cấp bốn cũng không quá vừa mắt, huống chi là pháp bảo cấp ba.

"Đa tạ đảo chủ!"

Mọi người đồng loạt hành lễ bái tạ, tự lấy pháp bảo rồi rời khỏi đại điện.

Lúc này, Phương Tịch mới nhìn về một chỗ hư không.

"Lòng dạ Vân lang ngươi thật sự quá độc ác mà..."

Nam Cung Ly bước ra, đôi mắt vui buồn lẫn lộn nhìn chằm chằm gương mặt Phương Tịch: "Mặc dù thiếp thân đã biết ngươi có chuyện giấu giếm từ lâu nhưng gương mặt thật này lại tuấn tú như vậy... Trước kia thiếp thân lỗ rồi..."

"Khụ khụ..."

Phương Tịch đằng hắng một cái: "Còn người đó, chú ý hình ảnh đi."

Lục Sơn Quy núp trong góc hận không thể rút toàn bộ đầu vào trong mai.

Y biết tránh không khỏi nên chỉ đành đứng dậy hành lễ: "Lão nô bái kiến chủ nhân... Chuyện xảy ra trước đó, lão nô hành sự bất lực, xin chủ nhân trách phạt... ".

"Thôi, một lão ô quy như ngươi thật sự cũng không thể nào chống lại rất nhiều Nguyên Anh của chính ma hai đạo..."

Phương Tịch khoát tay: "Dâng lên một bình bản nguyên tinh huyết của ngươi, chuyện này xem như bỏ qua..."

"Dạ!"

Lục Sơn Quy đáp ứng, đồng thời cũng hơi đau lòng.

Đây chính là bản nguyên tinh huyết đó!

Chờ sau khi Lục Sơn Quy đi rồi, Phương Tịch nhìn về phía Nam Cung Ly: "Được rồi, bây giờ ngươi có thể kể lại mưu đồ của chính ma hai đạo..."

Đôi mắt đẹp của Nam Cung Ly lưu chuyển: "Ngay ở chỗ này sao? Hay là... Tìm một nơi khác đi?"

Đêm khuya.

Phương Tịch trở lại động phủ của mình.

Mặc dù nghe Nam Cung Ly kể không ít nhưng hắn cũng không tin hoàn toàn.

Lúc này, đương nhiên hắn phải hỏi người trong cuộc một chút.

Hắn ngồi khoanh chân, Tỏa Yêu Tháp hiện lên trong tay, kèm theo một đạo pháp quyết đánh vào, nó lập tức lơ lửng giữa không trung, phóng ra một vầng quang hoa xám trắm.

Ở trong quang hoa, một Nguyên Anh toàn thân trắng nõn như ngọc chậm rãi xuất hiện, hai mắt nhắm nghiền, vậy mà đã hôn mê rồi.

"Ha ha..."

Tay phải Phương Tịch vồ một cái, từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, hóa thành châm nhỏ xanh biếc cắm vào trong cơ thể của Nguyên Anh.

"A!"

Một khắc sau, Nguyên Anh Tiêu Dao Công hét thảm rồi mở mắt ra, y nhìn Phương Tịch chằm chằm, trong ánh mắt đầy vẻ thù hận: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn làm gì sao?"

Phương Tịch cười bí hiểm, khí tức trên người hắn chợt biến.

Ma khí vừa khủng bố lại dày đặc xuất hiện trên người hắn, mơ hồ hóa thành một bộ ma giáp hư ảo.

"Thượng cổ ma tộc Nguyên Anh hậu kỳ? !"

Tiêu Dao Công thốt lên: "Long Ngư Đảo Chủ thật sự e là đã chết rồi... Ngươi ngụy trang thành tu sĩ nhân tộc ta, đến tột cùng có mưu đồ gì..."

Phương Tịch căn bản lười nói nhiều với y, hắn giơ tay, nhẹ nhàng điểm một cái.

Một đạo ma quang đã rơi lên người của Tiêu Dao Công khiến ánh mắt của y mơ màng.

Ngay sau đó hắn lập tức vận chuyển bí thuật sưu hồn trong Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công, từng từng đạo thiên ma bí thức vô ảnh vô hình tuôn ra chui vào chân dương khôi thủ của Nguyên Anh.

Đối mặt với bí thuật của cổ ma tộc, Nguyên Anh bão nguyên thủ anh đã không còn tác dụng gì, y trực tiếp bị Phương Tịch sưu hồn.

Tiêu Dao Công hét thảm, mắt nhỏ cũng bắt đầu trắng dã.

Đôi mắt của Phương Tịch thì đen nhánh, hắn nhìn thấy rất nhiều ký ức... Đó là một đời của Tiêu Dao Công, hiện lên trước mặt hắn như một đoạn phim tua nhanh.

Thần sắc của hắn chợt động: "Thì ra Bạch Vân Tẩu và Điếu Ngao lão nhân đã chết... Còn bị Tiêu Dao Công giết sao? Con hàng Bạch Vân Tẩu này... Đã không nắm chắc còn đi báo thù gì chứ?"

Một lát sau, Phương Tịch bỏ Nguyên Anh Tiêu Dao Công ra.

Nguyên Anh của đối phương đã rất uể oải, thậm chí thần hồn cũng đã có chút rối loạn.

Đây cũng là di chứng khi bị cưỡng ép sưu hồn.

"Người này đã hoàn toàn bị phế rồi..."

Hắn đánh một pháp quyết vào trong Tỏa Yêu Tháp, thu Nguyên Anh này lại, chuẩn bị sau này cho Thần Anh Kiếm ăn.

Mặc dù trong Tha Hóa Tự Tại Chân Ma Công có bí pháp giống vậy, có thể nuốt sống Nguyên Anh của tu sĩ để tăng công lực của bản thân nhưng đối với chuyện này Phương Tịch vẫn xin miễn cho kẻ bất tài.

Dù sau hắn cũng chỉ tu luyện ma công chứ không phải thật sự biến thành ma tộc.

Lúc này, hắn lại nhớ đến mưu đồ của Tiêu Dao Công và Thiên Tinh Tử trước đó, trên mặt không khỏi hiện ra một tia cười lạnh: "Thiên Tinh Tử... Quả nhiên âm mưu quỷ kế mà chính đạo làm càng khiến người khác khó mà phòng bị?"

Trước đó Thiên Tinh Tử và Tiêu Dao Công thảo luận thật sự đã lộ ra không ít thứ, khiến bây giờ trong lòng Phương Tịch nổi lên sát tâm.

"Chơi âm mưu quỷ kế thì thanh niên như ta chơi không lại những lão quỷ như các ngươi nhưng không giải quyết được vấn đề thì ta sẽ giải quyết người đưa ra vấn đề!"

Cười lạnh qua đi, Phương Tịch vươn tay, bắt lấy một trữ vật trạc màu trắng.

Chính là pháp khí trữ vật của Tiêu Dao Công.

Hắn tìm kiếm một phen, thì tìm được không ít tài liệu yêu thú cấp bốn, bao gồm mai rùa, gân rùa, yêu hồn, tinh huyết...

"Hình như không cần Lục Sơn Quy trích máu nữa rồi... Tinh huyết toàn thân của Kim Giao Ngao này đều ở đây, tinh luyện một chút thì có thể dùng để tu luyện Vạn Yêu Giáp..."

"Còn có Sâm La Vạn Tượng Bàn... Nó cũng là một món bảo vậy Pháp Vực không tệ, lúc trước Ngoại Đạo Nguyên Anh còn thèm chảy cả dãi..."

Cuối cùng ở dưới đáy trữ vật trạc Phương Tịch đã moi được một cái Vạn Tái Không Thanh Bình.

Thanh quang chợt lóe trong tay hắn, nắp bình mở ra, hắn đã ngửi được mùi thơm cỏ cây tỏa ra bốn phía.

Trong đoàn hào quang xanh lục, có một hư ảnh tiểu quy lông xanh thoải mái ngao du rồi lại chợt hóa thành một viên đan dược xanh.

"Linh đan kéo dài tuổi thọ - Quy Tuy Thọ!"

Thông qua ký ức của Tiêu Dao Công nên Phương Tịch biết đây là một đan phương cấp bốn mà người này lấy được, vì luyện chế đan này mà y gần như đã bỏ ra hơn phân nửa thân gia.

"Quy Tuy Thọ Đan này dù tu sĩ Nguyên Anh phục dụng cũng có thể gia tăng trăm năm thọ nguyên... Đáng tiếc chỉ có thể dùng một viên, dùng nhiều hơn nữa cũng vô dụng."

Đương nhiên Phương Tịch chướng mắt với trăm năm thọ nguyên này nhưng lão quái vật gần đến đại nạn thọ nguyên trong tu tiên giả cũng rất nhiều, sau này nó cũng là một vật phẩm giao dịch rất tốt.

Bởi vậy hắn cũng cất kỹ linh đan Quy Tuy Thọ, thần thức của hắn đảo qua, nhìn ánh trăng bên ngoài như đang nghĩ đến điều gì đó.

Đêm đó.

Thiên Đố Ma Quân đả tọa luyện khí ở trong Thất Bảo Lâu Thuyền chợt cảm nhận được một trận kinh hồn táng đảm, khiến toàn thân y không khỏi ớn lạnh.

"Không tốt!"

Y hóa thành một đạo ma quang đen nhánh rồi đáp xuống sàn của Thất Bảo Lâu Thuyền thì đã thấy bên chính đạo đã hoàn toàn đại loạn, mơ hồ có mấy con Thiên Phương bay múa.

Mấy con Thiên Phương kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh... Gần như chỉ trong mấy cái chớp mắt đã hóa thành ngũ thải độn quang bay đi, khiến rất nhiều Nguyên Anh lão quái chấn động đưa mắt nhìn nhau.

Không lâu sau, Ly Thương Ma Cung Tô Huyết Long trở về, trên mặt y vẫn mang theo vẻ nghĩ mà sợ: "Thái Thượng trưởng lão... Vừa rồi doanh địa chính đạo bị Thiên Phượng Nhất Tộc tập kích, đại trưởng lão Thiên Tinh Tử đánh nhau với một yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ, chưa được ba chiêu đã bị trảm... Ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát."

Thực lực kinh khủng như thế nếu tập kích Thất Bảo Lâu Thuyền thì Ly Thương Ma Cung bọn họ có lẽ cũng có kết cục như vậy.

"Ngươi xác định là yêu tộc chứ?"

Chẳng biết tại sao Thiên Đố Ma Quân lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

"Chắc chắn là yêu tộc, thậm chí trong đó còn có hai con Thiên Phượng cấp bốn thượng phẩm..."

Tô Huyết Long trả lời như chém đinh chặt sắt: "Nghe nói tình cảnh lúc đó rất nhiều Nguyên Anh lão quái của chính đạo đều sợ đến mức phải làm rùa đen rút đầu, không ai dám giúp Thiên Tinh Tử một tay..."

"Trước kia Thiên Tinh Tử đã minh tranh ám đấu với bản tọa nhiều năm, không ngờ cuối cùng lại có kết cục như vậy."

Thiên Đố Ma Quân thở dài.

...

Hôm sau.

Phỉ Thúy Đảo, Trường Thanh Điện.

"Ai... Liên minh đau đớn vì mất một viên đại tướng mà!"

Phương Tịch tay cầm một phần danh mục lễ vật nói với Thiên Đố Ma Quân chạy đến.

Những Nguyên Anh lão quái cũng rất thức thời, sau khi mất đi sự che chở của Thiên Tinh Tử thì không ít người trực tiếp dâng danh mục lễ vật lên, họ đặt rất nhiều hi vọng vào Tổng minh chủ chính ma đại nhân này.

Thiên Đố Ma Quân thoáng liếc qua thì đã thấy Hỏa Luyện Môn ngay cả linh bảo truyền thừa Bát Quái Ly Hỏa Lô cũng lấy ra, còn bị Phương Tịch khoanh tròn thì trong lòng không khỏi than thầm.

Nhưng mà dù sau đạo tâm y cũng kiên định, y hỏi: "Bây giờ đại quân yêu tộc như lửa xém lông mày, phải đối phó thế nào?"

"Đối kháng yêu tộc thì tu sĩ như chúng ta, ai cũng có trách nhiệm."

Phương Tịch lời lẽ chính nghĩa: "Trận đồ Chính Phản Lưỡng Nghi Tu Di Cửu Cung Đại Trận mà các người dâng lên ta đã xem rồi, trận này rất tốt, nhưng vẫn có thể cải tiến... Ta chuẩn bị bố trí một siêu cấp đại trận, lấy Phỉ Thúy Đảo, Long Ngư Đảo, Phong Diệp Đảo, Kim Quy Đảo, Linh Không Đảo làm trận nhãn, do bản tọa đích thân thống soái chính ma hai đạo chống lại yêu tộc!"

Thiên Đố Ma Quân không khỏi ghé mắt.

Đây là tên Vân Kiệt Tử có thể tránh thì tránh lúc trước sao?

"Dù sao Hồ Vạn Đảo cũng là nơi bản tọa lập nghiệp... Ta cũng không đành lòng nhìn nó bị yêu tộc tàn sát bừa bãi."

Phương Tịch cảm khái.

Thật ra hắn chỉ muốn chơi một trận lớn để tìm đủ huyết nhục cho Yêu Ma Thụ mà thôi.

Lần trước sau khi thôn phệ rất nhiều huyết nhục của ma tộc thì Yêu Ma Thụ phản hồi vô cùng tốt.

Lần này, đương nhiên Phương Tịch đã chú ý đến yêu tộc.

Dù sao nếu đánh không lại thì hắn vẫn có thể chạy, đường lui không lo.

'Lần đại chiến này, quan trọng vẫn phải nhờ Cửu Châu giới, một mình ta cũng không gánh nổi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận