Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 821: Luyện thể

Đối với các gia tộc tu tiên thì trạng thái và thọ nguyên của lão tổ tông chính là tuyệt mật, tộc nhân bình thường không có tư cách được biết.
Thế nhưng Ngọc thư sinh chính là đại năng Phản Hư, cao tâng của gia tộc.
Nên đương nhiên y cũng biết được một chút.
Sau khi Phương Tịch biết thì sắc mặt không khỏi hơi cổ quái: "Còn mang lão tổ Hợp Thể ra uy hiếp ta, bây giờ là vấn đề ta có muốn diệt Ngọc gia hay không..."
Lúc trước hắn thi triển Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang diệt Cấp lão ma và Ninh lão ẩu chỉ mất năm trăm năm thọ nguyên...
Hiển nhiên thọ nguyên của hai người này cộng lại cũng không đến năm ngàn năm, phù hợp với hình tượng những tu sĩ mạo hiểm đến đây khai hoang.
Mặc dù tu sĩ Hợp Thể thì khó hơn một chút nhưng trong vòng ngàn tuổi thì chì cần chưa đầy vạn năm thọ nguyên là hắn đã có thể diệt sát...
"Ài, nghĩ như thế thì ta cũng có thể làm được Phản Hư trảm Hợp Thể, chẳng lẽ cũng có thiên tư nghịch thiên sao?"
"Nhưng mà người khác là tư chất còn ta chỉ là tư bản mà thôi..."
"Bây giờ Ngọc gia đã chết một Phản Hư, lão tổ Hợp Thể đến thì ắt sẽ truy xét... Hi vọng hắn đừng tra ra được ta để tìm cái chết vô nghĩa... Dù sao cũng là chiến lực cấp cao của nhân tộc, chết một người thì thiếu một người..."
Với thọ nguyên hơn năm vạn năm bây giờ của mình, phàm là tu sĩ Hợp Thể đại nạn trong vòng năm ngàn năm thì đều có thể coi thường.
Phương Tịch thở dài, mặt đầy vẻ trách trời thương dân, cảm thấy tiếc hận cho Ngoại Đạo Hóa Thân.
Về phần bản tôn hắn?
Phần lớn thời gian mình đều tọa trấn ở Nhân Gian giới, lão tổ Vương gia cũng chỉ là mã giáp.
Dù tất cả bí mật đều bị lộ thì cũng có thể co đầu rút cổ ở Nhân Gian giới, chờ tất cả địch nhân chết đi...
"Nhưng mà Ngọc thư sinh chỉ hơi nghi ngờ là ta mà thôi... Trong danh sách nghi ngờ của hắn vẫn còn đến mười mấy tu sĩ Phản Hư mà... Chỉ có lúc giao thủ với ta thì hắn mới nắm chắc mấy phần, còn cố ý mở lời thăm dò..."
"Đồng thời hắn đã chết rồi nên lại trở thành vụ án không đầu mối..."
Phương Tịch cảm thấy những vấn đề này vẫn nên giao cho Ngoại Đạo Hóa Thân cân nhắc mới thỏa đáng.
Lúc này Ngọc Hư Mễ đã chín, Ninh lão ẩu và Cấp lão ma bưng khay, quỳ trước mặt hắn trình lên.
"Ngọc Hư Mễ, ăn vào đại bổ khí huyết, có ích cho luyện thể."
"Cộng với năng lực tẩm bổ của thịt Nguyên Cổ Hoang Thú và Vạn Cổ Trường Thanh Thể thì điều kiện luyện thể của ta quá tốt, không nhặt lên thì hơi đáng tiếc..."
Thật ra Phương Tịch cũng đang chú ý một số công pháp luyện thể, chỉ là không vừa ý được mấy quyển.
Dù sao hiệu quả của chúng cũng không bằng hiệu quả tôi thể của bí thuật mà Vạn Yêu Giáp bổ sung thì còn gì đáng nói nữa?
Nhưng mà trong Thiên Phạm Quân cũng có thể đổi được mấy bộ công pháp luyện thể tương đối tinh diệu, chỉ là thiên về phong cách của Phạm môn, còn có yêu cầu giới luật khắc nghiệt nên Phương Tịch không thích.
Sau khi Tiểu Huyền Quy tấn thăng cấp sáu thì hắn đã bù được Thiên Yêu Lục Tiên Sách nên có thể tu luyện một mạch đến khi đột phá Hợp Thể, đã đủ cho hắn sử dụng rồi.
Trong thiên Phản Hư của Thiên Yêu Lục Tiên Sách thì Phương Tịch cũng xem trọng một môn thần thông, hiệu quả luyện thể cũng không tệ, tên là: Thiên Yêu Chân Thân!
Môn thần thông này xem như phiên bản thăng cấp của Vạn Yêu Giáp, chỉ là yêu cầu trước khi nhập môn đã cần thể phách cực kỳ cường hoành rồi.
Nhưng mà Phương Tịch luôn tu luyện Vạn Yêu Giáp nên cũng đúng lúc có thể thỏa mãn điều kiện này.
"Yêu tộc luôn lấy thể phách cường hoành làm sở trường, nhưng mà Thiên Yêu Chân Thân này cũng có khẩu khí quá lớn, nghe nói có thể ở cấp sáu đã tu luyện ra thể phách còn cường đại hơn cả yêu thú cấp bảy!"
Trong lòng Phương Tịch chậm rãi hiện ra khẩu quyết tu luyện Thiên Yêu Chân Thân.
Thiên quyết khiếu này đương nhiên không phải bản gốc mà là hắn dùng kinh nghiệm, kiến thức của bản thân kết hợp với tính toán của Thái Nhất và Cửu Châu giới hợp mưu hợp sức cùng nhau sửa chữa nên càng phù hợp cho thân thể người tu hành hơn.
Sau khi ăn no nên Ngọc Hư Mễ cùng thịt Nguyên Cổ Hoang Thú thì Phương Tịch cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình sôi trào, vô tận tinh lực thật sự sắp tràn ra.
Lúc này hắn đứng dậy, cởi thanh bào ra, một thân thể đầy cơ bắp hiện ra, mỗi một tấc đều rất hoàn mỹ như chia theo tỉ lệ vàng vậy.
Đồng thời da thịt trong suốt như ngọc không có chút cảm giác thô ráp nào.
Mà lúc này, từng đạo lực lượng khí huyết không ngừng bộc phát trên người hắn, thậm chí còn hình thành từng vòng tròn đỏ tươi ở quanh thân thể của hắn.
"Sau đầu Phật Đà có hào quang, ngụ ý viên mãn..."
"Bây giờ thể phách và khí huyết của ta cũng tương đối viên mãn..."
Theo Phương Tịch vận chuyển quyết khiếu Thiên Yêu Chân Thân thì khí tức trên người hắn từ từ trở nên vừa man hoang lại hung tàn...
"Trong bản gốc Thiên Yêu Chân Thân còn phải hấp thu tinh huyết của yêu thú, thi triển biến hóa nhục thân..."
"Nhưng kết hợp lý luận kiếp trước của ta và Cửu Châu giới thành lập khái niệm 'Con người chính là vạn vật linh trưởng' nên thân thể phù hợp với Thiên Yêu Chân Thân nhất chính là cơ thể con người!"
Lúc tu luyện Thiên Yêu Chân Thân, trên người Phương Tịch không xuất hiện dị tượng yêu thú nào mà hình thể còn trở nên càng thon dài, tuấn mỹ hơn...
Ầm ầm!
không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Phương Tịch hít một hơi thật sâu rồi thở ra...
Hắn hít vào tụ mây, thở ra thành mưa, trong lúc hắn hít thở thì trong Địa Tiên Linh Cảnh sinh ra một cỗ phong bạo...
Ào ào ào!
Mỗi đoạn xương cốt trong cơ thể hắn đều trong suốt như ngọc, trên đó lạo có từng triện văn vàng óng.
Huyết dịch nặng như chì thủy ngân, lại lao nhanh không ngừng, phát ra tiếng trường giang đại hà gào thét.
Răng rắc!
Phương Tịch nhẹ nhàng khép năm ngón tay lại, hư không lập tức phát ra tiếng rên rỉ như không chịu nổi.
Hắn lấy thông linh chi bảo Bạch Cốt Tỏa Tâm Chùy ra, đây là thứ Cấp lão ma cất giữ, đối với tu sĩ Phản Hư cũng không có tác dụng gì.
Nương theo hắn dùng sức mười ngón tay, thông linh chi bảo không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, vậy mà trên bản thể lại hiện ra mươi chỉ ấn rất sâu.
Ào ào ào!
Phương Tịch lại dùng thêm chút sức nữa thì thông linh chi bảo này lập tức rạn nứt rồi nổ tung... Hoàn toàn hư hỏng!
"Thể phách có thể so với luyện thể sĩ cấp Phản Hư!"
Ánh mắt của hắn sáng rực: "Đây còn chỉ mới bắt đầu... Thần thông này quả nhiên không tệ, còn có trợ giúp khi đột phá cảnh giới Hợp Thể."
Bất kể thần thức, pháp lực hay là thể phách, phương diện nào càng cường đại thì đương nhiên trợ lực tu sĩ đột phá đại cảnh giới lớn hơn.
"Thiên Yêu Chân Thân phối hợp Vạn Yêu Giáp , ta đã định dùng nhục thân thử ngạnh kháng lôi kiếp một chút..."
"Nhưng mà bị sét đánh cũng không phải trải nghiệm tốt gì..."
Phương Tịch suy nghĩ chốc lát rồi thở dài, hắn mặc y phục lại rồi bước vào động phủ.
Ở trong động phủ có bố trí phòng chuyên để chế phù.
Trong thư phòng phong cách cổ xưa có một cái bàn gỗ màu tím ở giữa tản ra mùi thơm thanh tâm ngưng thần.
Trên bàn còn có đặt lư hương, trong đó đang đốt linh hương cấp sáu của Phạm môn.
Linh hương như vậy có thể giúp suy nghĩ của Phù sư trong lúc chế phù càng nhạy bén hơn, không dễ bị bên ngoài quấy rầy nên có thể tăng lên chút xác suất thành công.
Phương Tịch bước đến trước bàn rồi mở một tấm giấy làm từ da của Nguyên Cổ Hoang Thú cấp cao.
Hắn suy nghĩ rồi lấy tấm Tiểu Hư Không Na Di Phù lấy được từ Ngọc thư sinh và truyền thừa phù lục mà mình mua được để so sánh.
"Bên ngoài thì thiếu mấy nét cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là linh lực và biến hóa của bút phong giấu bên trong..."
"May mà ta có Thái Nhất hỗ trợ tính toán nếu không muốn bù đắp hoàn toàn thử lỗi thì thật sự là một công trình lớn."
Trong mắt Phương Tịch lấp lóe linh quang, với tạo nghệ hư không của hắn kết hợp với vật thật, lại có Thái Nhất phụ trợ, thử bù lại truyền thừa chế phù.
Một lát sau.
Hắn nhấc phù bút lên, chấm linh mực màu bạc do máu hoang thú và rất nhiều bảo vật hư không điều phối thành, bắt đầu vẽ trên phù chỉ.
Lúc Phương Tịch đặt bút, hư không dường như cũng dao động.
Mà ở vị trí đầu bút tiếp xúc với phù chỉ còn có từng tia ánh bạc xuất hiện, đây là lực lượng hư không vô cùng cô đọng, không ngừng chui vào trong phù chỉ.
Dường như suy nghĩ của Phương Tịch đã định sẵn, hắn hạ bút như có thần trợ mà không ngừng nghỉ chút nào.
Trong nháy mắt, tấm phù lục ngân sắc này đã hoàn thành hơn phân nửa...
Thoạt nhìn không khác gì Tiểu Hư Không Na Di Phù chính phẩm.
Nhưng mà ngay lúc này từng ánh bạc trên Tiểu Hư Không Na Di Phù tán loạn rồi chợt áp súc lại dường như sắp bộc phát!
Phù lục cấp cao tự hủy ở khoảng cách gần như vậy thì uy lực cũng không dưới hư không loạn lưu cỡ nhỏ!
Phương Tịch thấy vậy chỉ nhướng mày, nhẹ nhàng phất tay áo.
Từng khối phù lục bằng ngọc xuất hiện rồi huyễn hóa thành từng Phượng Triện Văn, hạn chế hư không loạn lưu do Tiểu Hư Không Na Di Phù tự bạo sinh ra ở trong một màng hình cầu như phong tỏa.
Sau đó trong hư không có từng đạo hào quang xanh xuất hiện, nhanh chóng phủ lên vết rách hư không.
Chờ sau khi tất cả trôi qua thì ngoại trừ trên bàn hơi tán loạn một chút ra gần như cũng không khác gì lúc trước.
"Thất bại rồi sao".
Phương Tịch thì thào, hắn cũng không lộ ra vẻ uể oải hay bất ngờ.
Dù sao cũng là bù lại truyền thừa phù lục nên dù hắn có nhiều điều kiện ưu việt như vậy nhưng không thất bại hàng chục hàng trăm lần thì cũng không thể nào làm được.
Nhưng chỉ cần một lần thành công thì sau này hắn sẽ có lợi ích liên tục không ngừng.
Với sự quý hiếm của Tiểu Hư Không Na Di Phù mà dùng linh thạch cực phẩm định giá thật sự là sỉ nhục! Ít nhất cũng phải dùng tiên ngọc!
"Sau này lão tổ Vương gia cũng có thể có thêm một tay nghề để mưu sinh..."
Phương Tịch mỉm cười.
Hứng thú trên phù lục hôm nay của hắn đã hết, hắn cũng không cưỡng ép vẽ tiếp mà bước ra bên ngoài nhàn nhã vui đùa một phen.
Mấy ngày sau hắn lại bắt đầu nghiên cứu trận pháp.
Từ sau khi phong ba của Hải Ngoại Tiên Phủ dần dần lắng lại thì rất nhiều thế lực Phản Hư đã bắt đầu rút môn nhân đệ tử đi.
Dù sao Hải Ngoại Tiên Phủ đã không còn bảo vật nào đáng để tu sĩ Phản Hư chú ý nữa.
Ngược lại có rất nhiều thế lực Hóa Thần thậm chí Nguyên Anh bắt đầu cùng nhau tiến lên, có vẻ như chó hoang giành ăn cơm thừa canh cặn.
Không hề nghi ngờ Vương gia thuộc về con chó cường tráng nhất trong đó nên đã chiếm lợi ích rất lớn.
Đồng thời Vương Linh Ứng cũng rất biết làm người, mặc dù thực lực cường đại nhưng cũng không làm tuyệt mọi chuyện mà chỉ thận trọng hoàn thành dặn dò của Phương Tịch, quan sát các loại đại trận sót lại, đồng thời mang đồ lục trận văn tàn khuyết thậm chí pháp khí bày trận tổn hại đưa đến Yêu Nguyệt Tiên Thành...
Cứ cách một đoạn thời gian thì Phương Tịch đều sẽ nhận được rất nhiều 'Rác' từ chỗ của Thái Âm Tiên Tử.
Sau đó tự nghiêm cứu rồi lại giao cho Thái Nhất và Cửu Châu giới hỗ trợ phân tích.
Muốn hấp thu kinh nghiệm từ đó để tăng tu vi trận đạo của bản thân lên.
"Bây giờ trong rất nhiều tu tiên bách nghệ của ta, trận pháp vẫn là đệ nhất, đã bước vào cấp sáu từ lâu... Kế tiếp chính là phù lục và luyện đan, sau đó bởi vì nguyên nhân từ Địa Tiên Linh Cảnh nên tay nghề linh thực cũng xem như đạt cấp sáu... Mặc dù thuật ngự thú có truyền thừa ngự thú nhưng miễn cưỡng tính như cấp sáu đi... Còn lại chính là thuật khôi lỗi cấp năm và tay nghề linh trù mà Ngoại Đạo Hóa Thân đang từ từ tăng lên... Về phần luyện khí vẫn chưa lọt vào mắt được..."
"Tuế nguyệt yên lặng, vẫn phải cố gắng."
Phương Tịch dùng một quyển sách trận pháp che trên mặt, lười biếng nằm trên ghế mây, lộ ra sự vui vẻ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận