Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 127: Vạn Cổ Trường Thanh (1)

"Cần gì cũng có sao?"

Vốn là Phương Tịch định mua hai bình Mộc Nguyên Đan xong sẽ rời khỏi.

Nhưng sau khi nghe khẩu khí của Tống Thanh lớn như vậy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: "Chẳng lẽ các ngươi cũng có linh vật hay bí pháp để đề thăng tư chất mộc linh căn sao?"

Biểu lộ đắc ý trên mặt Tống Thanh lập tức ngưng trệ, tiếp theo y nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chẳng lẽ linh căn của Phương đạo hữu có thuộc tính lệch mộc hay sao?"

"Đúng vậy!"

Phương Tịch giật mình, chẳng lẽ lại có thật sao?

"Ha ha, chuyện này không khéo sao?"

Tống Thanh vỗ tay một cái: "Vật mà đạo hữu muốn, bổn lâu đúng là có."

"Không phải là Tống đạo hữu đang tiêu khiển bản nhân chứ?" Phương Tịch nghi ngờ nhìn đối phương.

Chẳng lẽ kiến thức lúc trước của hắn quá thiển cận, chuyện tăng lên tư chất gì đó tại Nam Hoang Tu tiên giới thật ra là chuyện rất đơn giản hay sao?

"Thật ra biện pháp này, ta nói ra khẳng định đạo hữu sẽ minh bạch là thật, đó chính là..." Tống Thanh cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Có một loại linh thể hệ mộc là được."

Vì Phương Tịch không uống linh trà chứ không thì nước bọt của hắn đã phun đầy mặt của Tống Thanh rồi.

"Khụ khụ... Tại hạ cũng không phải là tu sĩ có linh thể, dù là ẩn tính cũng không có."

Điểm này Phương Tịch có thể khẳng định.

"Ha ha... Ai nói linh thể phải là thiên sinh? Tống Thanh cười ha ha: "Tu tiên giới có vô số kỳ công, bí pháp, chuyện hậu thiên tu luyện thành linh thể đặc thù cũng không phải là không có khả năng."

Giờ khắc này, Phương Tịch tim đập thình thịch.

Nhưng chốc lát sau hắn đã tỉnh táo trở lại, cười khổ nói: "Cho dù có cũng không thể cam đoan thật giả, hơn nữa... Có lẽ tại hạ mua không nổi."

Mặc dù chuyện này rất hấp dẫn nhưng Phương Tịch hiểu rõ một chuyện, thiên hạ này không có cơm trưa miễn phí.

Chỉ cần hắn không cược thì vĩnh viễn sẽ không thua.

"Ha ha... Tại hạ có thể hạ xuống lời thề tâm ma, bí pháp này tuyệt đối là thật."

Dường như Tống Thanh đã dự đoán được phản ứng của Phương Tịch từ lâu, y cười ha hả: "Đạo hữu không ngại nghe một chút... Nói đến môn bí thuật này vẫn có liên quan đến phường thị Thanh Trúc Sơn và Tư Đồ gia, đạo hữu có từng nghe đến bí cảnh Tử U Sơn chưa?"

Trong lòng Phương Tịch khẽ động: "Bí cảnh này đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói bị Tư Đồ gia cùng Hồng Diệp Cốc phân chia, sau đó hai nhà này cũng vì vậy mà bị hủy diệt."

"Đúng vậy." Tống Thanh vỗ tay cười nói: "Môn bí thuật này chính là Tống gia ta lấy được ở trong bảo khố của Tư Đồ gia, căn cứ vào tin tức đạt được lúc sưu hồn tù binh thì đúng là lấy ra từ trong bí cảnh Tử U Sơn. Chỉ tiếc... Môn bí thuật này chỉ thích hợp với tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính mộc, hơn nữa điều kiện của nó cũng hơi hà khắc, bằng không thì tuyệt đối bản gia sẽ không bán."

Y vừa nói vừa lấy ra một ngọc giản xanh biếc ướt át trong túi trữ vật ra, trên đó còn dán một tấm phù lục.

Phương Tịch không chút che giấu ánh mắt nóng bỏng của mình: "Đây chính là ngọc giản lấy trong bảo khố của Tư Đồ gia sao?"

"Dĩ nhiên không phải, chỉ là một phần phục chế phẩm, nhưng dùng pháp thuật để lạc ấn, cam đoan nó không khác chút nào với nguyên bản."

Vì cam đoan chuyện này Tống Thanh đã phát ra tâm ma thệ ngôn, cam đoan hàng thật giá thật.

Chỉ cần là người tu tiên đều có khả năng gặp phải tâm ma, đặc biệt là lúc kích động hay lúc đột phá đại cảnh giới, rất nguy hại.

Tên Tống Thanh này, tuổi vẫn còn trẻ mà đã là Luyện Khí hậu kỳ, dùng Đạo đồ của mình để cam đoan vẫn có chút độ tin cậy.

Phương Tịch lại cười lạnh: "Đan dược, phù lục, pháp khí đều là dùng một cái mất một cái... Công pháp lại có thể sao chép vô tận, thủ đoạn tính toán của chưởng quỹ cũng thật hay."

"Chuyện này đạo hữu đã trách oan bản nhân rồi, bản phục chế phẩm ở trong gia tộc cũng chỉ có vài bản, tuyệt đối sẽ không bán nhiều."

Vẻ mặt Tống Thanh kiên định đẩy ngọc giản tới: "Trên ngọc giản này có cấm chế, đạo hữ chỉ có thể xem một phần nhỏ."

Đây là tâm ý mà khi mua ngọc giản phải có, nếu không chỉ dựa vào trí nhớ của tu sĩ, nói không chừng chỉ cần nhìn vài lần đã nhớ toàn bộ.

Phương Tịch tiếp nhận, đặc ngọc giản lên trán.

"Trường Sinh Thuật!"

Rất nhanh hắn đã nhìn thấy tên của môn bí thuật này.

Lại nhìn giới thiệu tóm tắt, hắn phát hiện có rất nhiều chỗ đã bị giấu đi, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra, chủ yếu chính là bồi dưỡng linh thực, hấp thu tinh khí các loại thảo mộc... Đích thật là một pháp môn bồi dường linh thể hậu thiên.

"Dĩ nhiên là thật."

Thần sắc Phương Tịch chấn động, hắn bỏ ngọc giản xuống rồi nhìn Tống Thanh: "Không biết môn bí pháp Trường Sinh Thuật này bán bao nhiêu?"

"Ha ha, không đắt không đắt, cũng chỉ năm trăm khối linh thạch thôi." Tống Thanh nở nụ cười: "Nếu linh thạch trên tay của đạo hữu không đủ thì bổn lâu cũng thu nhận các loại linh vật."

Lúc này dường như y mới phơi bày chân tướng ra.

Phương Tịch do dự thật lâu rồi mới cắn răng lấy ra một túi trữ vật, hắn phất tay một cái, từng tấm da yêu thú lập tức hiện ra.

"Tài liệu yêu thú?"

Ánh mắt Tống Thanh sáng lên, nhanh chóng giám định: "Da lang yêu nhất giai trung phẩm, bảo tồn hoàn hảo... Đây là yêu thú gì? Chưa từng thấy qua nhưng cũng là nhất giai trung phẩm... Răng lang yêu, hơi khuyết tổn..."

Phương Tịch liên tục móc sạch hai túi trữ vật, cũng may trước đó hắn đã đến chỗ Hàn mập mạp một chuyến, lấy không ít tài liệu yêu thú, nếu không hắn cũng không có nhiều vậy.

Cuối cùng, hắn bán tất cả được hơn hai trăm linh thạch.

Những thứ này cộng với Kim Tuệ Hoàn đã bán trước đó, lại thêm Phương Tịch vốn có một trăm linh thạch, cuối cùng khó khăn lắm mới gom đủ năm trăm linh thạch.

Tống Thanh cũng trịnh trọng soạn thảo khế ước, một thức hai phần, chờ sau khi mỗi người đều lạc ấn pháp lực của mình xong, y mới cười tủm tỉm nói: "Phương đạo hữu, tiền hàng đã thanh toán xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận