Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 502: Địch tung

Bề ngoài của mã giáp Vân Kiệt Tử vẫn luôn là hình tượng lão ma đầu, thậm chí còn từng thi triển thần thông đạo Diêm La Thiên Tử mấy lần.

Ngoại Đạo Nguyên Anh mặc mã giáp này vào quả thật là thiên y vô phùng.

'Chỉ có Như Ý Môn Nam Cung Ly biết ta có đệ nhị Nguyên Anh, miễn cưỡng tính như một sơ hở... Nhưng cô ta là người thông minh, sẽ không nói lung tung ra bên ngoài...'.

'Dù cô ta nói lung tung lại có sao đâu? Dựa vào thực lực của ta bây giờ đã đủ tung hoành ở tu tiên giới Nam Hoang... Mất mã giáp thì cũng chỉ vứt chút mặt mũi, còn lại chỉ là phải xử lý thế nào, dù sau giữa Nguyên Anh lão quái, xem trọng vẫn là thực lực!'.

Phương Tịch cũng không thể không thừa nhận bản chất chiến trong rất tốt, chiến ngoài thì tầm thường của mình, gặp phải yêu tu cấp bốn thượng phẩm thì phải chạy trối chết nhưng nếu gặp phải đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, vậy thì thật sự là đến một tên giết một tên, đến hai tên giết một cặp...

Mặc dù Ngoại Đạo Nguyên Anh không có Khô Vinh Huyền Quang nhưng thủ đoạn thay mặt đánh cũng có thể tùy thời triệu hoán bản tôn trợ trận.

"Xem ta đối xử với Ngoại Đạo Nguyên Anh tốt bao nhiêu, sau này Ngoại Đạo Nguyên Anh vẫn nên ngoan ngoãn làm việc đi."

"Ta làm người nhàn nhã ở trên đảo trồng cây là được rồi..."

Phương Tịch thản nhiên suy nghĩ, hắn vung tay lên thu khôi lỗi Thanh Kỳ Lân lại rồi bắt đầu đi dạo trên Phỉ Thúy Đảo.

Bên ngoài cùng của Hồ Vạn Đảo.

Một đợt tu sĩ che chở phàm nhân chạy nạn, vất vả lắm mới đến bờ hồ.

"Nhanh nhanh nhanh! Lục yêu không thiện thuỷ tính... Vào trong hồ lớn sẽ an toàn."

Một tu tiên giả chân đạp phi kiếm, nói lớn.

Lúc này, một chi đội thuyền phàm nhân đến từ Hồ Vạn Đảo cũng đã chạy đến bên bờ, họ cũng đan khẩn trương vận chuyển nạn dân.

Rất nhiều phàm nhân xanh xao vàng vọt, mặt đầy vẻ gian nan vất vả, bị tai nạn giày vò đến gần như hoàn toàn chết lặng, xông lên lâu thuyền như thủy triều.

Cho đến khi ngồi xuống trên sàn thuyền, sao đó nhận được đồ ăn nước uống thì trên mặt mới miễn cưỡng có một tia hoạt khí.

"Gia gia, những phàm nhân này thật thê thảm!"

Ở trong lâu thuyền, một cánh cửa sổ mở ra, hiện ra đôi mắt của một thiếu nữ.

Nàng mặc một bộ y quần xanh biếc, mang theo chút cổ linh tinh quái, lúc này nàng nhìn nạn dân trên thuyền, lại có sự đồng cảm.

"Ai... Đây cũng là chuyện không có cách nào, ai bảo lần thú triều này vạn năm khó gặp chứ."

Ở bên canh thiếu nữ còn có một lão giả, mặc dù tóc bạc trắng nhưng không thấy một tí hình dung tiều tụy nào mà sức sống lại rất tràn trề.

Rất rõ ràng, đây là một vị tu sĩ Trúc Cơ!

"Những phàm nhân này còn khá tốt, có tu tiên giả che chở nên có thể chạy đến được Hồ Vạn Đảo... Những người chết trên con đường này mới gọi là thảm."

Vị lão giả Trúc Cơ này dường như đã nhìn thấu tình đời, lão nhìn tôn nữ của mình với vẻ cưng chiều.

"Đúng vậy... Nhờ có Long Ngư Chân Quân."

Trong mắt thiếu nữ, đầy sự ước ao và hướng đến: "Sau này tôn nữ cũng phải trở thành đại tu tiên giả có thể che chở một phương, trạch tâm nhân hậu này!"

"Che chở một phương? Trạch tâm nhân hậu?"

Thần sắc của lão giả Trúc Cơ chợt trở nên hơi kỳ lạ.

Lão nhìn xung quanh, lại đặc biệt bố trí một kết giới cách âm rồi mới nhỏ giọng: "Tiểu Ngọc, có một số sự thật lão phu cũng thật sự không muốn nói ra nhưng vì không để ngươi đi nhầm lạc lối, vẫn là không thể không nói..."

"Gia gia, người muốn nói gì?"

Thiếu nữ tên tiểu Ngọc khẩn trương đến mức dường như chỉ nghe thấy hơi thở của mình, nàng mơ hồ cảm nhận được gia gia của mình sắp nói ra một bí mật động trời.

"Tu tiên giả như chúng ta, vì tư lợi mới là thật, có dư lực mới có thể thỉnh thoảng giúp người khác một lần, còn phải chú ý bảo vệ tốt bản thân, nhất thiết phải nhớ kỹ, không nên bị những hạng người khẩu phật tâm xà kia lừa gạt..."

Lão giả Trúc Cơ tận tình khuyên bảo: "Vị Long Ngư Chân Quân mà ngươi sùng bái kia, mặc dù bây giờ che chở một phương, còn phái linh thú tọa hạ ra tuần sát Hồ Vạn Đảo, trợ giúp chúng ta đánh lui thú triều... Nhưng năm đó lúc vị Chân Quân chưa thành đại đạo, ngươi có biết hắn là người thế nào không?"

"Hình như... Đúng là thật sự không có truyền thuyết gì, trừ vị Chân Quân này tương đối đa tình ra..." Tiểu Ngọc nhớ lại một phen rồi lẩm bẩm.

"Hắc hắc, dù sao cũng là kiêng kị của là Tôn giả mà, nhưng gia gia ngươi đã sống không ít năm, năm đó lúc vị kia còn chưa Kết Đan, ta cũng đã là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ ở trong Hồ Vạn Đảo, năm đó còn từng lên Long Ngư Đảo đó!"

Lão giả Trúc Cơ đắc ý nói, sau đó giọng của lão trở nên nghiêm túc: "Xuất thân của Long Ngư Chân Quân chính là tán tu, luôn luôn cẩn thận dè dặt, năm xưa lúc Luyện Khí ở Đào Hoa Đảo cúi đầu làm ruộng mấy chục năm, cho đến khi không thể không ra ngoài tìm kiếm cơ duyên Trúc Cơ mới ra ngoài... Sau đó đến Trúc Cơ, lại định cư ở Long Ngư Đảo, gần trăm năm chưa từng đi ra ngoài một bước, trong lúc đó, mặc cho bên ngoài long trời lở đất, Bạch Trạch Tiên Thành thay chủ mấy lần, thậm chí cửa nhà xuất hiện cơ duyên di tích cũng chưa từng ra ngoài! Nổi trội chính là một chữ 'ổn'! Cuối cùng mới đại thành Kim Đan!"

"Mấy trăm năm qua, tu tiên giả kiêu căng hơn hắn, thiên tư tốt hơn hắn, không phải chết thì chính là vô vọng đột phá, chỉ có người này một mạch ngưng kết Kim Đan, Nguyên Anh... Bây giờ còn trở thành người đứng đầu ba nước! Dựa vào chính là hai chữ cẩn thận... Đây là bí mật bất truyền của rất nhiều thế gia tu tiên và tông môn, hôm nay, gia gia dạy nó cho ngươi, Long Ngư Chân Quân mới là mẫu mực của tu tiên giả chúng ta!"

Lão giả Trúc Cơ ngữ trọng tâm trường nói.

Mà thiếu nữ tiểu Ngọc kia thì vẻ mặt chấn kinh: "Thì ra lúc Long Ngư Chân Quân còn trẻ lại rụt đầu một mực làm ô..."

"Hắc hắc... Người nay năm đó đúng là có xưng hào lão ô quy, chẳng qua là lén lút gọi, ngươi nhớ kỹ không được truyền ra ngoài, nếu không thì cơn giận của Chân Quân, bộ xương già của gia gia ngươi cũng không gánh nổi..."

Ngay lúc lão giả Trúc Cơ vì giáo dục tôn nữ thành công mà đắc ý vuốt vuốt chòm râu.

Ầm ầm!

Thân thuyền chợt rung lắc!

"Xảy ra chuyện gì?"

Hai người ông cháu lập tức giải trừ kết giới, đi đến trên sàn thuyền, chỉ thấy từng yêu thú ngạc ngư trên lục địa phương xa như một đạo hắc triều, đang tuôn ra.

"Là Thiết Giáp Ngạc!"

Sắc mặt lão giả Trúc Cơ khó coi: "Loại yêu thú này sống lưỡng cư, thậm chí trong đó còn có mấy con cấp hai thượng phẩm, phiền phức rồi..."

"Đề phòng!"

"Lục Cực Thiên Thủy Trận ở đâu? Trận Pháp Sư, Trận Pháp Sư!"

"Nhanh, cho phàm nhân lên thuyền trước!"

Trong nhất thời, bên bờ loạn thành một bày, xen lẫn tiếng la khóc của phàm nhân, lộ ra một mớ hỗn độn.

Hống hống!

Nhưng vào lúc này, trong đáy hồ có một mạch nước ngầm nổi lên.

Nương theo mà đến là một tiếng long ngâm kéo dài!

Soạt!

Một cơn lốc xoáy hiện lên, vô số bọt nước bắn tung toé, một con giao long xanh dài hơn mười trượng nhảy ra khỏi mặt nước.

Long uy kinh khủng bộc phát, khiến những Thiết Giáp Ngạc kia té đái.

Đại Thanh đắc ý gầm rống, nó thi triển thần thông đằng vân giá vũ lần nữa.

Trong hư không có vô số hơi nước ngưng động thành từng thanh thủy đao, thủy thương, thủy tiễn... Từ giữa không trung rơi xuống.

Phốc phốc!

Phần lưng Thiết Giáp Ngạc pháp khí của tu tiên giả khó làm thương tổn lại không ngừng nổ tung các loại huyết hoa.

Trong khoảnh khắc, một đợt yêu thú này đã bị Đại Thanh diệt hết toàn bộ.

"Là linh thú của Long Ngư Chân Quân - Thanh Giao cấp ba!"

"Chúng ta được cứu rồi!"

Rất nhiều tu tiên giả lập tức hoan hô, còn lão giả Trúc Cơ thì mặt đầy vẻ thất thần chán nản: "Ta phải nên nghĩ sớm hơn, hành động trọng đại như vậy thì chắc chắn sẽ có chiến lực Kết Đan âm thầm hộ tống... Lão phu thật ngốc, thật... Đó chỉ là một kết giới cách âm, chưa chắc có thể ngăn cản được thần thức của đại yêu cấp ba mà..."

Thấy Đại Thanh quay đầu nhìn sang với ánh mắt đầy trêu tức kia.

Lảo giả không khổng nảy ra hối hận, hung hăng tát mình một bạt tai...

Đại Thanh: "..."

Thật ra nó cảm thấy nhân tộc này nói chuyện rất dễ nghe, rất biết nói chuyện, nên nói nhiều một chút, đáng thương cho nó mỗi ngày bị chủ nhân dọa đến thảm như vậy, hiếm khi nghe được đồng tộc của chủ nhân nói xấu hắn...

Mấy ngày sau.

Phỉ Thúy Đảo.

Long Đàm.

Ào ào ào!

Phương Tịch mở túi linh thú, thả từng con Phong Lôi Giác Mãng cấp một, cấp hai ra.

Những yêu thú này dã tính khó thuần, vừa ra đã muốn làm loạn nhưng Đại Thanh phóng uy áp giao long ra khiến chúng nó nằm sát trên đất, không dám động đậy.

Giữa yêu thú với nhau đẳng cấp sâm nghiêm, yêu thú cấp ba đối đầu yêu thú cấp thấp có được uy nghiêm nghiền ép, lại càng không cần phải nói Đại Thanh còn là một con Thanh Giao cấp ba!

"Những Phong Lôi Giác Mãng này, sau này cũng thuộc ngươi quản, không nên gây ra chuyện!

Phương Tịch vốn còn muốn lưu lại thủ lĩnh Phong Lôi Giác Mãng, cho Đại Thanh chút áp lực gì đó nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tắt tâm tư, bắt đầu thử lai giống, lại nói với Đại Thanh: "Để đám thủ hạ Bích Thủy Dực Xà của ngươi ra gặp mặt một chút, tránh sau này không biết mà đánh sống đánh chết lẫn nhau..."

"Lần Ngoại Đạo Nguyên Anh xuất hành này xem như số ngươi gặp may, còn lấy được một viên nội đan Phong Lôi Giác Mãng cấp ba trung phẩm, xem như cho chó ăn đi..."

Hắn thở dài, ném viên nội đan phong lôi âm ỷ ra.

"Hống!"

Đại Thanh lập tức ngóc đầu lên, mở cái miệng rộng ra, nuốt viên nội đan vào trong bụng, trong mắt cá đầy sự thỏa mãn.

Chủ nhân này vẫn rất tốt, lần sau nhìn thấy lão đầu kia thì đập một đuôi cho chết đi...

"Ăn nội đan ta ban cho, nếu trong một trăm năm vẫn không tiến giai cấp ba trung phẩm, vậy thì sẽ nướng! Không... Vẫn là hầm đi, bây giờ có thể là 'Canh Rồng Đại Thanh' đúng chuẩn..."

Phương Tịch sờ cằm, lầm bầm lầu bầu.

Đại Thanh lập tức ỉu xìu xuống, nó quyết định vẫn nên tha cho lão đầu kia một mạng...

Đương nhiên Phương Tịch không biết tiểu tiểu tâm tư của linh thú.

Dù sao với thần thức cường đại bây giờ của hắn, tạo thành khế ước nô dịch thì đối phương căn bản là không có cách kháng cự, dù hắn sai đi chịu chết thì nó cũng chỉ có thể ngạnh thượng nên hắn không quá quan tâm Đại Thanh có tâm tình gì.

Nhưng đột nhiên, thần niệm của hắn khẽ động rồi hóa thành một đạo thanh quang, đến bên cạnh Phượng Sào.

Phượng Sào này dùng một loại linh mộc hệ Hỏa cấp ba làm chủ tài dựng lên, chính giữa còn có một cây Phượng Tê Ngô Đồng Mộc, linh căn cấp bốn này ở trong sào huyệt của Thanh Hỏa Loan cũng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, nó lại được linh mạch khí cấp bốn và Tắc Thổ tẩm bổ nên có xu thế khỏe mạnh trưởng thành.

Thu thu!

Đi kèm với tiếng phượng minh, một đoàn thanh sắc hỏa diễm từ trên trời giáng xuống hóa thành thân hình của Thanh Hỏa Loan.

Trong đôi linh nhãn của nó mang theo một tia ủy khuất, ríu ra ríu rít nói gì đó với Phương Tịch như nó đang cáo trạng.

Mà Phương Tịch thông qua liên hệ thần hồn trong khế ước nô dịch nên cũng miễn cưỡng hiểu được ý kiến của nó.

"Ngươi nói là... Có đại yêu hóa hình núp ở xung quanh Hồ Vạn Đảo, hôm nay còn thử đánh lén ngươi? May mà ngươi chạy nhanh?"

Lúc trước hắn từng phái Đại Thanh, Tiểu Thanh ra tuần tra Hồ Vạn Đảo, tiện thể giúp tu tiên giả và nạn dân di chuyển, chống lại thú triều, không ngờ còn có thể gặp phải chuyện như vậy.

Ánh mắt Phương Tịch ngưng lại, sau đó hắn đã lộ ra vẻ vui mừng: "Ta lại có tài liệu khôi lỗi rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận