Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1256: Đầu Đà (1)

- Pháp lực lột xác mười hai lần, chỉ kém một lần cuối cùng... thì có thể thành tựu Nguyên Thần.
Một lúc lâu, Phương Tịch mở hai mắt, lẩm bẩm một tiếng.
Ở Thanh Hòa Sơn không ngoại địch, hắn một lòng tu hành, đến nay bất quá chỉ một năm, đã đạt tới cảnh giới cực cao.
Cảnh giới Kiếm Tiên, đã đi qua hơn nửa.
- Bất quá, còn lại một lần pháp lực lột xác mới gian nan nhất...
- Đồng thời, tốt nhất là tìm Ngũ Hành Chân Sát hoặc pháp môn nguyên từ, để Hỗn Nguyên Ngũ Hành Chân Khí lại tăng lên một phẩm.
Phẩm chất pháp lực chân khí của người tu hành, cùng thành tựu ngày sau chung một nhịp thở.
Bây giờ Phương Tịch tìm hiểu Địa Nguyên Kim Thư, lại càng thêm rõ ràng con đường tu hành của thế giới này.
- Nếu không thu được Ngũ Hành Chân Sát cùng pháp môn nguyên từ, chỉ cần yên lặng tu hành, trong vòng một năm pháp lực Kiếm Tiên sẽ viên mãn, sau đó thành tựu Nguyên Thần!
Bước đi này đối với tất cả tu sĩ mà nói thiên nan vạn nan, nhưng đối với Phương Tịch mà nói lại vô cùng đơn giản, dù sau bản chất của hắn từ lâu đạt đến, đồng thời Đệ Nhị Nguyên Thần cũng có trợ lực rất lớn.
- Nhưng tương lai thành tựu có hạn, chỉ sợ nhiều nhất chỉ là Địa Tiên công quả!
- Ta ít nhất cũng phải thành tựu Thiên Tiên, hoặc Kim Tiên chứ?
Thiên Tiên công quả vô cùng huyền diệu, dù ở thế giới này cũng không có mấy người, thậm chí phi thăng Thiên giới cũng là vị nghiệp cao cấp nhất.
Kim Tiên càng không cần nói.
Tuy Phương Tịch không muốn phi thăng Thiên giới, trái lại càng cảm thấy hứng thú với Kim Tiên.
Dù sao trong Chân Tiên giới, Tiên phẩm hầu như cố định, dù có phương pháp tăng lên phẩm chất Nguyên Thần, tất nhiên cũng tiêu hao to lớn, càng cực kỳ gian nan, điều kiện hà khắc.
Nhưng ở chỗ này, lại có công pháp tu hành Nguyên Thần, chẳng phải là đại thiện?
- Cũng không biết nếu ta thành tựu Kim Tiên Nguyên Thần, có thể tăng cường khả năng thành tựu Đạo Quân không?
- Đệ Nhị Nguyên Thần từ lâu có pháp lực Tán Tiên, cũng không cần sốt ruột quá mức.
Phương Tịch lẩm bẩm, trên tay hiện ra một thanh phi kiếm.
Toàn thân phi kiếm xám trắng, bên trên lại có 12 vòng tròn, giống như khắc độ thời gian, chính là Ty Thần Kiếm!
So với tạo hình lúc trước, bây giờ thanh phi kiếm này lại có vẻ óng ánh long lanh, giống như thủy tinh xám.
Mười hai vòng tròn màu vàng thẩm thấu ở trong thủy tinh màu xám, mang theo cảm giác thời không lưu động kỳ dị.
- Ty Thần Kiếm trải qua bản tôn ra tay, đã hình chất tám luyện... cách thành tựu thuần dương chí bảo, chỉ kém một luyện cuối cùng.
Phương Tịch phun ra một ngụm pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành, điều động Ty Thần Kiếm.
Trong hư không hiện ra cảnh tượng xuân thu luân phiên, bốn mùa lưu chuyển, thập nhị Nguyên Thần tuần hoàn.
Tý sửu dần mão, thìn tỵ ngọ mùi, thân dậu tuất hợi!
Hư ảnh mười hai thanh phi kiếm hiện lên, bỗng nhiên lại từ hư hóa thực, kiếm quang phóng lên trời, mơ hồ tạo thành một kiếm trận.
Bỗng nhiên, tất cả kiếm quang tiêu tan, thật giống như chỉ tồn tại ở quá khứ.
- Bây giờ thanh Ty Thần Kiếm này, hầu như tương đương với bản mệnh phi kiếm của ta.
- Thời điểm ta đột phá Nguyên Thần, nó cũng có thể tăng lên đến cấp bậc Thuần Dương.
Phương Tịch thu hồi phi kiếm, hoàn thành tu luyện mỗi ngày.
Trong đạo quan, Thanh Phong Minh Nguyệt xử lý mọi việc ngay ngắn rõ ràng.
Cái này cũng là nguyên nhân Phương Tịch có thể yên tâm tu hành.
- Hả?
Bỗng nhiên, hắn nhìn ra ngoài Lục Hào Âm Thủy Đại Trận, rất hứng thú nở nụ cười...
- Ồ?
Lúc này, ngoài Thanh Hòa Sơn, bỗng nhiên xuất hiện một đạo độn quang.
Trong độn quang là một đầu đà thân hình to lớn.
Bên hông treo thanh đao, trên cổ treo dây chuyền bạch cốt, vừa nhìn liền biết là hạng người Bàng môn tả đạo.
Đầu đà này nhìn linh sơn phía trước, không khỏi dụi dụi con mắt:
- Một đoạn thời gian không tới, chẳng lẽ đi nhầm? Khô Hủ Sơn của Lão Nha Quan lại thay đổi dáng vẻ?
Đúng lúc này, hơi nước tách ra một con đường, Thanh Phong ra đón, nhìn thấy đầu đà, nhẹ nhàng thi lễ nói:
- Vị đại sư này... sơn chủ nhà ta cho mời!
- Sơn chủ? Không phải quan chủ sao?
Đầu đà lầm bầm vài câu, lại nhìn hơi nước, rốt cục vẫn đi vào.
Đi tới Lão Nha Quan, không khỏi kinh hãi.
Chỉ thấy tấm biển và tượng thần của Lão Nha Quan đã bị dỡ bỏ, bây giờ cải tạo thành từng gian tĩnh thất, bố cục trang nhã, lại có nước chảy cầu nhỏ, trăm hoa đua nở...
So với Lão Nha Quan trước kia chuyên làm ẩu, đúng là thanh tú hơn nhiều.
- Vị đại sư này, xin chờ một chút...
Thanh Phong mời đầu đà vào một gian đại sảnh, Minh Nguyệt lập tức đưa trà tới.
Hai người làm xong, liền cúi đầu đứng nghiêm ở một bên, không dám có chút động tác.
Đầu đà không khỏi liếc mắt, hỏi:
- Nơi đây không phải Lão Nha Quan sao? Quan chủ kia đi nơi nào rồi?
- Quan chủ Lão Nha Quan đã bị ta giết.
Phương Tịch đi vào, ăn ngay nói thật.
Đầu đà ngẩn ra, không khỏi hỏi:
- Vậy đám đệ tử môn nhân kia đâu?
- Tự nhiên cùng bị đưa đi làm bạn.
- Ha ha, hay lắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận