Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 456: Động thủ

Một khắc trước.

Trường Thanh Viên.

"Ha ha... Linh dược viên ở đây thuộc về Cửu Tân Phái chúng ta."

Một tu sĩ có dáng vẻ nho sinh trung niên khí phách phấn chấn, nhìn linh dược viên bên dưới: "Thanh Đế Sơn này quả thật là phú hào, chỉ là một linh dược viên trong bí cảnh mà ngay cả Huyền Tử Quả vạn năm cũng có... Nếu như lại cướp thêm mấy chỗ nữa thì tu vi của ta... Ai, chỉ hận ta đến quá muộn!"

Ngay lúc y đang tiếc hận thì chợt như cảm nhận được gì đó, y bay lên giữa không trung, nhìn thấy màn ánh sáng bạc ở chân trời đang không ngừng vỡ vụn.

Hư không vặn vẹo, dường như biến thành một con cự thú không bao giờ thỏa mãn, đang mở ra cái miệng miệng to như chậu máu, nuốt lấy từng khối lớn ranh giới của Trường Thanh Viên.

Nhưng chuyện này nho sinh cũng không sợ chút nào.

Dù sao với tốc độ như vậy, nó cách linh dược viên còn rất xa.

Có nhiều thời gian như vậy, đủ để y vơ vét một phen, sau đó tìm kiếm chỗ càng tốt hơn.

Dù thật sự gặp phải nguy hiểm thì Phá Giới Châu trong tay y cũng có thể mang y rời đi.

Nhưng mà ngay sau đó một khắc, y ngạc nhiên nhìn tốc độ cắn nuốt của hư không phong bạo kia trong nháy mắt tăng vọt gắp trăm lần, nghìn lần...

Nhìn từ xa, thật giống như một cơn sóng bạc ngập trời, đang điên cuồng cuốn đến!

"Không tốt!"

Nho sinh trung niên lập tức phun ra một ngụm tinh huyết, khởi động viên châu màu bạc trên tay.

Viên châu này chỉ lớn khoảng trái nhãn, bên trong lại có một phù lục phượng triện như một con phi cầm, rất sống động.

Sau khi nó được pháp lực cường đại phối hợp với nguyên khí tinh huyết rót vào thì lập tức phát ra tiếng vù vù, huyễn hóa ra một mảng ngân quang, bao phủ thân hình nho sinh lại, sắp biến mất.

Nhưng một khắc sau, trên thân của tu sĩ này cũng có một phù văn xanh thẫm hiện lên, lạc ấn như một loại rễ nào đó.

"Đây... Không phải Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận đã sụp đổ rồi sao? Sao có thể lưu lại lạc ấn trên người ta... Không tốt..."

Sắc mặt của nho sinh đại biến, muốn ngăn cản truyền tống nhưng lại không thể nào hoàn thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn một hư không phong bạo nhỏ hình thành, nuốt hết thân thể mình...

Từng cảnh tượng ấy, phát sinh các nơi trong bí cảnh Trường Thanh Viên, không gian phong bạo đáng sợ phối hợp với sự ảnh hưởng còn sót lại của Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận, vậy mà mang đến hiệu quả đáng sợ cấm tiệt tất cả truyền tống.

"Cạm bẫy! Tuyệt đối là cạm bẫy!"

Bên ngoài Thanh Đế Điện, mấy đệ tử Băng Thần Cung kia còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một bàn tay đen nhánh mọc chín ngón tay khủng bố từ trên trời rơi xuống, đập bọn họ thành thịt nát.

Tiếp theo một Nguyên Anh lão ma mặc hắc bào tướng mạo cổ quái, trên đầu mọc hai cục bướu thịt hiện ra, nhìn hư không phong bạo ở phương xa đang đến, vẻ mặt không khỏi đầy nghiêm túc: "Hàng Giới Phù đã vô dụng... Loại hư không phong bạo này dù Hóa Thần Tôn Giả bị cuốn vào cũng rất nguy hiểm."

"Đây chắc chắn là cạm bẫy của Thanh Đế Sơn, trừ phi có thể đột phá đại trận cấp năm thêm lực lượng hư không phong tỏa... Nếu không thì không thể nào rời khỏi, sinh lộ duy nhất có lẽ là ở trong Thanh Đế Điện, tìm được những tên dư nghiệt của Thanh Đế Sơn kia!"

"Đáng hận, bản lão tổ chỉ muốn ở bên ngoài ăn ké, căn bản không muốn tiến vào địa phương nguy hiểm như vậy... Cấm chế chỗ hạch tâm của đại phái Hóa Thần thượng cổ, đủ để sinh ra uy hiếp chí mạng với tu sĩ Nguyên Anh chúng ta."

Thế nhưng nhìn hư không phong bạo đang tàn sát bừa bãi khắp nơi ở cách đó không xa, y chỉ có thể cắn răng, hóa thành một đạo ma quang đen nhánh, lách mình tiến vào trong Thanh Đế Điện.

Không lâu sau, vô số không gian phong bạo càn quét, đánh lên Thanh Đế Điện.

Cung điện chiếm cứ phương viên trăm dặm lại phát ra một tầng ánh sáng mông lung, ở trong đó dường như có Phượng Triện Văn lấp lánh.

Mặc dù bị từng đạo phong bạo đánh cho bức tường không ngừng nứt ra, cung điện bốn phía liên tục sụp đổ... Cuối cùng lại khiến tốc độ tiến lên của hư không phong bạo trở nên chậm lại, như một đảo hoang trong bão tố...

...

Trước Tổ Sư Đường.

"Giành được Bích Linh Bàn?"

Bích phu nhân cười lạnh: "Làm càn! Thanh Hư Phái ta mới là Thanh Đế chính tông, cô hồn dã quỹ không biết từ đâu đến như ngươi cũng dám xen vào sao? !"

Quải trượng trong tay bà ta nháy mắt bay lên, một khí linh hắc giao long hiện ra, gào thét rồi hóa thành một đạo hắc quang, hung dữ đập đến lão quỷ!

Triển Đồ nhanh chóng niệm chú ngữ, Thanh Mộc Kiếm rơi vào trong tay, bộc phát ra một đạo thiên kiếm kinh thiên.

Hống hống!

Giao long và kiếm mang đụng vào nhau, dù y dùng bí thuật hợp thể tăng thực lực lên cũng không phải là đối thủ của một tu sĩ Nguyên Anh chân chính, dị đánh liên tục bại lui.

Từng đạo hắc quang rơi xuống, lại bị một món đằng giáp trên thân của Triển Đồ ngăn cản hơn phân nửa.

"Hửm? Tu sĩ Kết Đan có thể tiếp một kích của lão thân, cũng tính như có chút bản lĩnh, nhưng lần tiếp theo cũng sẽ không có vận tốt như vậy nữa."

Bích phu nhân thấy vậy thì lục quang chợt lóe trong mắt, pháp lực cấp Nguyên Anh nhộn nhạo ra.

"Đảo chủ... Chỉ cần ngươi hợp tác với ta, giết lão bà này, tiên bảo trong Tổ Sư Đường chúng ta sẽ chia đều!"

Hai con ngươi của Triển Đồ trở nên một mảnh vàng nhạt, phun ra một viên châu đen nhánh.

Viên châu đen nhánh phóng ra ngoài một mảnh hắc quang, bao phủ Triển Đồ lại, khiến thân hình của y trong nháy mắt biến mất.

Đến lúc y xuất hiện thì đã đi vào trong đám đệ tử Thanh Hư Phái.

Thân hình của y như chớp, chỉ một ngón tay, Thanh Mộc Kiếm hóa thành một đạo lưu quang, đam đến một tu sĩ Kết Đan gần nhất.

Phốc!

Tu sĩ Kết Đan kia tế ra pháp bảo mộc thuẫn bị đánh ra một lỗ thủng, tu sĩ Kết Đan phía sau đầy ngạc nhiên, ngực trúng kiếm mà chết.

Với thực lực của Triển Đồ hợp thể với lão quỷ, bắt nạt mấy tên đệ tử Kết Đan này quả thật là đại tài tiểu dụng.

"Tiểu bối ngươi dám? !"

Đương nhiên Bích phu nhân sẽ không trơ mắt nhìn Triển Đồ tàn sát đệ tử Thanh Hư Phái như vậy, hắc long trong hư không gào thét một tiếng, đang định quay người.

Bất chợt trời đất bốn phía biến đổi!

Sáu lỗ đen lớn mở ra, riêng phần mình có một quỷ vật Kết Đan, dẫn theo rất nhiều quái vật xung phong lao ra.

Linh khí trong hư không chợt vô cùng mỏng manh.

Chính là Phương Tịch thi triển thần thông Ngã Quỷ Đạo, Súc Sinh Đạo, Địa Ngục Đạo trong Lục Đạo Luân Hồi!

"Các hạ là cùng một bọn với dư nghiệt kia sao?"

Bích phu nhân chỉ quái trượng, hắc long gào thét, chém giết một con dê rừng, đã thấy huyết nhục của nó nhanh chóng lấp đầy, cấp tốc đứng dậy thì không khỏi nhíu mày.

"Không tính... Chỉ là làm giao dịch thôi."

Phương Tịch đứng chắp tay, nhìn qua Bích phu nhân.

Đối phương chỉ là một Nguyên Anh sơ kỳ nên hắn muốn kiềm chế một chút cũng không có bao nhiêu vấn đề.

"Giao dịch thế nào? Thân gia của lão thân cũng có chút phong phú..." Bích phu nhân lập tức dừng hành động lại, thử thuyết phục.

Đối với tu sĩ Nguyên Anh như bọn họ thì chuyện gì cũng không phải đại cục, chỉ có bản thân mới là đại cục.

Nếu có thể bỏ ra chút đại giới, thu mua được Phương Tịch, khiến hắn quay giáo thì đương nhiên sẽ nắm chắc thắng lợi, còn có thể tránh giao thủ liều mạng với một tồn tại cùng cấp, cớ sao mà không làm đây?

"Ha ha... Trước đó lão quỷ đáp ứng cho ta công pháp Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần, còn có thần thông Khô Vinh Huyền Quang tiến cấp, nếu đạo hữu có thì cũng không phải không thể cân nhắc một chút."

Phương Tịch cười nói.

"Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần? Còn có thần thông Khô Vinh Huyền Quang tiến cấp?"

Nụ cười trên mặt Bích phu nhân trì trệ, tổ tiên Thanh Hư Phái của bà ta chỉ là đệ tử ngoại môn của Thanh Đế Sơn, sao có tư cách tu luyện công pháp hạch tâm như Khô Vinh Quyết?

"Đáng tiếc... Xem ra là không có rồi."

Phương Tịch giơ tay lên vẫy một cái, tiếng sấm vang lên, trên tay của hắn đã có thêm một thanh huyết sắc trường mâu.

Hắn nhẹ nhàng ném đi, thần thông Tu La Đạo đã hóa thành một đạo xích hồng quang mang, quấn lấy hắc long ở giữa không trung.

"Vậy mà là pháp tu? Chuyện này cũng có chút phiền phức..."

Bích phu nhân nhìn thấy linh bảo của bản thây vậy mà bị vây ở giữa không trung thì không khỏi biến sắc, lấy Bích Linh Bàn ra...

Trước Tổ Sư Đường.

"Pháp Vực ma đạo?"

Lão quỷ nhàn nhạt rút pháp bảo Thanh Mộc Kiếm từ trong tim của một tu sĩ Kết Đan cuối cùng ra, nhìn Diêm Ma Pháp Vực của Phương Tịch, hơi kỳ quái: "Con đường mà đệ nhị Nguyên Anh của người này lựa chọn lại là pháp tu sao?"

"Pháp Vực Kim Đan ta cũng có nhưng dường như chỉ có sát thương khá lớn với Trúc Cơ, trong cùng cấp cũng không có tác dụng lớn gì."

Triển Đồ mở miệng.

"Đây là hiển nhiên, Pháp Vực Nguyên Anh cũng như vậy, trong đấu pháp cùng cấp không có tác dụng lớn gì... Trừ một loại người - pháp tu! Pháp tu một lòng nghiên cứu thần thông pháp thuật, ngay cả bản mạng pháp bảo cũng khinh thường luyện chế, bản thân pháp vực cũng cường đại vô cùng, đủ để lấy ra đối phó với đại địch cùng cấp..."

Lão quỷ giải thích rồi nhìn máu lan tràng trên quảng trường, ánh mắt của lão nhìn nơi xa hơn.

Mặc dù chỉ là một mảnh tối tăm mù mịt nhưng lúc này, dường như nhiễm lên từng tia màu sắc đỏ tưới.

"Xem ra tu sĩ bên ngoài chết không ít, ngay cả Nguyên Anh cũng có vẫn lạc..."

"Huyết tế này, cũng không kém nhiều rồi chứ? Hắc hắc... Thật sự cho rằng năm đó Thanh Đế Sơn còn sót lại rất nhiều truyền tống trận bí cảnh, lại cố ý chế tạo nhiều lỗ hổng hư không như vậy là muốn cho các ngươi chỗ tốt sao?"

Lão quỷ đang thoải mái cười to thì Diêm Ma Pháp Vực lại oanh minh, chợt nổ tung.

Phương Tịch chật vật không thôi chạy ra, nổi giận gầm lên: "Lão bà kia còn có một bảo vật hư không, ta không phải đối thủ!"

Ở phía sau hắn, một dải lụa trắng quanh thân Bích phu nhân, một con hắc long chiếm cứ, trên tay còn cầm Bích Linh Bàn.

Lúc này, trên món cổ bảo phát ra từng ngân sắc phù lấp lánh, tạo thành vô số cấm chế bát quái huyền diệu.

Ánh mắt của bà ta quét qua, nhìn thấy thi thể đầy đất thì sái khí không khỏi càng đậm hơn: "Hai người các ngươi... Đều phải chết!"

"Khặc khặc, phải chết là ngươi!"

Lão quỷ cười quái dị, Triển Đồ tế ra một viên linh châu chất gỗ, chính là Tầm Mộc Châu!

Viên châu này vừa bay ra, sắc mặt của Bích phu nhân chợt biến, bà ta cảm thấy Bích Linh Bàn trong tay vậy mà lại mất khống chế, trực tiếp rời tay của bà ta bay ra.

Vù vù!

Hai đạo bích lục quang mang ở giữa không trung hợp thành một thể, Tầm Mộc Châu khảm nạm vào hạch tâm của Bích Linh Bàn, vậy mà có dáng vẻ như vừa khớp.

Ong!

Bích Linh Bàn trở nên hoàn chỉnh như bị một cỗ đại lực vô biên hấp dẫn, cài vào trên cạnh của Tổ Sư Đường.

Đương!

Từng tia sáng màu đỏ hiện lên, cấm chế cường đại luôn quang quẩn ở Tổ Sư Đường, vậy mà ở trong tích tắc đã biến mất không còn tăm tích.

"Đi!"

Lão quỷ lắc mình một cái, đã tiến vào trong Tổ Sư Đường.

Phương Tịch liếc qua Bích phu nhân trong mắt tràn đầy tơ máu như tùy thời sẽ liều mạng với mình thì cũng hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng chui vào trong Tổ Sư Đường.

Bên trong Tổ Sư Đường bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một căn phòng đơn, sau khi tiến vào đã có thể nhìn thấy điện thờ.

Trên bàn gỗ lim dài mảnh hơi mộc mạc có bày biện rất nhiều linh bài.

Mà ở vị trí cao nhất có treo một quyển trục.

Trong quyển trục chính là một vị tiên nhân thanh y, đang đứng trên một vách núi xanh biếc, dõi mắt trông về phía xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận