Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 573: Cổ cấp năm

"Ộp ộp!"

Bạch Ngọc Thiềm Thử vui sướng kêu to rồi xông vào trong quang trụ.

Cảm giác mất trọng lượng truyền đến.

Trong nháy mắt tiếp theo, trời đất lập tức thay đổi.

Chờ đến khí Phương Tịch lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đã ở trong một đồng cỏ thơm ngát.

Mặt cỏ xanh um tươi tốt, còn có mấy đóa hoa trắng tỏa ra hương thơm kỳ lạ.

Bạch Ngọc Thiềm Thử mở cái miệng to ra, cái lưỡi đó tươi của nó cuốn những cây cỏ và hoa vào trong miệng như Thao Thiết, nó ăn rất ngon lành, khóe miệng hơi cong lên tựa như đang mỉm cười vậy.

"Bí cảnh này... Có chút không đúng."

Phương Tịch lại chợt nhíu mày.

Hắn cảm nhận được trong hư không có sự phong tỏa khó hiểu, tựa như sự áp chế nào đó, khiến Nguyên Anh của hắn khó chịu...

Xưa nay bí cảnh do cổ tu sĩ kiến tạo, đa phần sẽ bố trí các loại cấm chế có phạm vi lớn.

Tỉ như bí cảnh linh dược của tu tiên giới ba nước cấm tu sĩ cấp cao vào trong, cho dù dùng cường lực phá giải thì cũng chỉ khiến bí cảnh sụp đổ...

Bí cảnh Cốc Thần này hơi tốt hơn một chút nhưng dường như linh lực trong hư không rất ít, mang theo cảm giác đè nén.

"Rất không hữu hảo với tu sĩ Nguyên Anh rồi."

Phương Tịch thì thào: "Cảm giác khi tu sĩ Hóa Thần xâm lấn thế giới khác thế nào, có lẽ ta đã biết được một chút."

Ở trong bí cảnh này, hắn cảm thấy pháp lực Nguyên Anh của bản thân nếu tiêu hao sẽ rất khó bổ sung, thậm chí vận dụng linh bảo thì uy lực cũng sẽ bị yếu đi mấy thành...

"Cũng may thể phách Phượng Thập Tam đủ mạnh, xem như tạm thời cũng thoải mái."

"Hử? !"

Đúng lúc này, Phương Tịch phát hiện Ngũ Hỏa Cổ ăn uống no nê, miệng đầy nước miếng thì ánh mắt hơi sáng lên.

"Ngũ Hỏa Cổ cũng không bị áp chế gì... Cho nên bí cảnh này chuyên nhắm vào tu sĩ, không nhắm vào cổ trùng? Quả nhiên là một bí cảnh của cổ tu, cũng có thể lý giải..."

Làm cổ tu thượng cổ nên đương nhiên sẽ ưu đãi người một nhà sau này một chút.

"Thuật luyện cổ, kiến thức của ta chỉ nửa vời... Cũng may có thể học rất nhanh."

Phương Tịch suy tư một chút rồi lấy một bản cổ thư ra.

Quyển thư tịch này đầy nét cổ xưa, trang bìa có màu vàng đất giống như da của yêu thú nào đó.

Ở trên trang bìa còn viết ba chữ Thái Nhất Kinh to.

"Thái Nhất!"

Phương Tịch nhẹ nhàng mở miệng.

"Chủ nhân xin phân phó!" Thái Nhất lập tức trả lời.

"Tìm những thứ liên quan đến cổ trùng, luyện cổ... Sau đó mang chương trình luyện cổ chuyển vào trong Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu, ta muốn làm được thao tác sỏa qua thức."

"Đã hiểu!" Giọng vui sướng của Thái Nhất truyền ra.

Trong lúc nó phát triển đã công khai viếng thăm rất nhiều cơ sở dữ liệu của Phương Tiên Đạo Cung, cũng download rất nhiều công pháp, bí thuật mà không biết có tác dụng hay không...

Cửu Châu giới đã từng liên thông vạn giới nên dù thuật luyện cổ không phổ biến thì cũng có liên quan.

Thậm chí còn rất phát triển, nghe nói trong kỹ thuật nano có một phái chuyên nghiêm cứu 'cổ', cố gắng kết hợp cổ trùng và khoa kỹ nano.

"Đã đưa chương trình vào... Chủ nhân ngài có thể thông qua Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu để trực tiếp luyện hóa cổ trùng, từ đó thu hoạch được toàn bộ công năng của cổ trùng..."

Thật ra khế ước với cổ trùng rất phiền phức.

Phương Tịch vẫn thu được khẩu quyết từ chỗ Cổ Tiên Môn Chủ, sau đó lại hao phí không ít tinh lực mới có thể tế luyện Ngũ Hỏa Cổ đến vận chuyển như ý.

Có thể nói mỗi một cổ trùng đều có tập tính và năng lực khác nhau... Nên tế luyện sẽ có quyết khiếu và điều kiện khác nhau.

Nhưng mà bây giờ hắn đã không cần.

Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu chính là một chìa khóa vạn năng.

"Ở trong bí cảnh này, vận dụng cổ trùng sẽ tiêu hao ít nhất..."

Phương Tịch chỉ Ngũ Hỏa Cổ: "Đi... Bắt mấy con cổ trùng dùng được đến đây cho ta."

Dù sao hắn cũng không thể chỉ hủy mỗi một con cóc làm việc mà ở trong bí cảnh này các loại cổ trung sinh sôi rất nhiều.

Ngũ Hỏa Cổ lập tức xông ra ngoài, không lâu sau nó đã chân đạo tứ sắc hỏa diễm trở về rồi mở cái miệng rộng ra.

Ở trên đầu lưỡi của nó, bất ngờ có mấy con cổ trùng kỳ dị.

Một con trong đó tựa như một đôi giày cỏ, rõ ràng có thể dùng để thay đi bộ.

Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu hiện ra trên tay của Phương Tịch, một đạo ngân sắc quang huy lóe lên, bao phủ cổ trùng giày cỏ này vào trong.

Vô số người máy cấp Phi Mễ tiến vào trong cơ thể cổ trùng, luyện hóa rất dễ dàng, thậm chí còn thu được rất nhiều tin tức.

"Kiện Bộ Như Phi Cổ... Sau khi luyện hóa có thể gia tăng tốc độ di chuyển, thậm chí phi hành trong thời gian ngắn... Cũng bình thường, thôi, ở trong bí cảnh thì đành phải sử dụng vậy."

Tâm niệm Phương Tịch vừa động, đôi giày cỏ này đã tự động bay đến chân của hắn.

Trong nháy mắt hắn cảm thấy thân thể nhẹ tênh, dường như thiên địa áp chế cũng đã giảm đi không ít.

"Quả nhiên lợi dụng cổ trùng thì có thể giảm bớt áp chế của bí cảnh này."

Trong lòng Phương Tịch hơi động một chút rồi lại luyện hóa một con cổ trùng nữa.

Con cổ này có hình dạng như mai rùa đen nhánh, chính là một con cổ trùng phòng ngự, tên là Quy Bối Cổ, sau khi hắn dùng Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu tế luyện thì nó có thể hóa thành một tấm Quy Giáp Thuẫn, tùy thời bay ra phòng ngự.

Sau khi bổ sung mấy loại cổ trùng thì Phương Tịch cảm thấy bí cảnh này dường như đã không bài xích hắn bao nhiêu.

"Quả nhiên, cổ tu ở trong bí cảnh Cốc Thần này sẽ chiếm ưu thế..."

Hắn thả người nhảy lên, phát động Kiện Bộ Như Phi Cổ, đi thẳng lên lưng của Bạch Ngọc Thiềm Thử: "Bì Bì Cáp, chúng ta đi thôi!"

Lần này hắn đến đây, mục tiêu quan trọng nhất đương nhiên là Huyết Hà Thạch ở trong dòng huyết hà dưới mặt đất.

Trước một mảnh rừng trúc.

Hắc Huyền Thượng Nhân dừng Hắc Giao Chu lại rồi nhíu mày: "Cấm chế ở đây không quá thân thiện với tu sĩ chúng ta..."

"Đúng vậy..."

Thanh lục sắc ngọc xích trong tay của Bích Ngọc Chân Quân không ngừng tỏa ra hào quang xanh biếc, ánh mắt của gã sáng ngời, đánh giá rừng trúc xanh biếc trước mặt.

"Thật sự là Cửu Tâm Thanh Tĩnh Trúc..."

Hai mắt Hắc Huyền Thượng Nhân tỏa sáng, tiến lên một bước.

Ong!

Trong chốc lát, một đạo cấm chế xanh biếc hiện ra, ngăn cách y và rừng trúc.

"Quả nhiên có cấm chế... Bích Ngọc đạo hữu, ngươi có kinh nghiệm với trận pháp nhất đạo, có biết nội tình của nó không?"

Hắc Huyền Thượng Nhân lập tức nhìn qua Bích Ngọc Chân Quân.

"Cấm chế này... Có lẽ chỉ dùng để phòng ngự, chỉ cần không ngừng công kích vào điểm yếu của nó thì thế nào cũng có thể phá."

Bích Ngọc Chân Quân lấy ngọc xích đo đạc một phen rồi chậm rãi nói.

Mặc dù gã có thể chỉ ra mấy sơ hở trong đó nhưng do có tâm tứ muốn tiêu hao pháp lực của Hắc Huyền Thượng Nhân nên cố ý nói như vậy.

"Thế nhưng... Ở trong bí cảnh này áp chế với chúng ta khá lớn, nếu tiêu hao quá nhiều rồi gặp phải địch nhân thì phải làm sao?"

Hắc Huyền Thượng Nhân có thể tu hành đến Nguyên Anh thì tuyệt đối không phải hạng người ngu xuẩn, y lo lắng hỏi.

"Đã như vậy, không bằng mỗi người chúng ta tiêu hao một đoạn thời gian, tiếp sức mà tiến lên." Bích Ngọc Chân Quân hào phóng tự nhiên tiến lên, ngọc xích trong tay quay tít thì lập tức có một đạo hào quang xanh biếc bay ra, đánh lên cấm chế.

Nhìn thấy cảnh này thì Hắc Huyền Thượng Nhân cũng không khỏi có chút xấu hổ.

Có lẽ mình quá tiểu nhân rồi...

Y cũng không biết lúc này Bích Ngọc Chân Quân cũng âm thầm cười lạnh trong lòng: 'Cho dù pháp lực không còn một giọt thì ta cũng có yêu thân cường hãn... Đến lúc đó cũng sẽ chiếm ưu thế lớn.'.

Một bên khác, quanh thân Bàn Ân có các loại cổ trùng bay múa hóa thành nhiều loại công kích.

Hỏa cầu, băn nhận, tia chớp...

Đì kèm với một tiếng quá, một tia chớp đen đánh xuống, bổ thẳng vào một con kền kền lông đỏ ở đối diện.

Nhìn thấy thủ lĩnh này chết đi thì rất nhiều phi cầm, yêu thú trong chớp mắt lập tức giải tán.

"Quả nhiên... Ở trong bí cảnh này, khôi phục pháp lực chân nguyên và cổ trùng của ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng."

Trên mặt Bàn Ân hiện ra sự vui mừng: "Đây là Cổ Thần ban ân cho Cổ Sư..."

Chỉ là, nghĩ đến hai tên Bích Ngọc Chân Quân và Hắc Huyền Thượng Nhân thì sắc mặt của cô ta lại trở nên rất khó coi.

Sau khi tiến vào bí cảnh, Bàn Ân phát hiện đặc tính này nên đương nhiên muốn trảm thảo trừ căn, ít nhất cũng áp đảo hai người kia rồi ký kết khế ước lại.

Nhưng cô ta lại không ngờ, Bích Ngọc Chân Quân và Hắc Huyền Thượng Nhân thấy tình thế không ổn thì trực tiếp bỏ chạy...

'Thôi... Dù sao ở sau lưng hai người này còn Hắc Thiên Chân Quân đứng đó, cũng không tiện đắc tội quá mức...'.

Bàn Ân nói thầm trong lòng rồi vỗ đan điền.

Một đạo kim quang xuất hiện, trong đó là một tiểu nhân kim sắc, đúng là đệ nhị Nguyên Anh do Kim Tàm Cổ biến thành.

"Thiên Bàn Sơn chính là thánh địa của cổ tu, cổ trùng cấp bốn đều có thể cảm ứng được... Đi thôi!"

Bàn Ân chỉ vào kim sắc tiểu nhân.

Đệ nhị Nguyên Anh của cô ta cảm nhận một chút rồi lập tức chọn một phương hướng, khống chế kim sắc độn quang bay đi, Bàn Ân theo sát phía sau.

Ở trong bí cảnh này, nói không chừng thực lực của đệ nhị Nguyên Anh cong vượt xa cô ta.

'Thiên Bàn Sơn, cổ trùng cấp năm, nhất định của ta.'.

Không biết Bàn Ân nghĩ đến gì đó mà hình xăm bọ cạp trên mặt cũng nhúc nhích.

Bên ngoài bí cảnh Cốc Thần.

Bản tôn Phương Tịch dán một tấm Liễm Tức Phù, đang tìm một cồn cát, đào địa động, khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Hắn cũng không ỷ vào thần thức bản thân cường đại mà luôn luôn nhìn động tĩnh ở lối vào bí cảnh.

Dù sao Nam Cung Ly cũng có Tứ Nhĩ Chỉ Hầu, tu tiên giới có vô số kỳ nhân dị sĩ, nói không chừng sẽ có người có thần thức nổi trội có thể phát hiện được hắn thăm dò.

Cách giám thị mà Phương Tịch áp dụng đương nhiên là mộc khôi lỗi.

Vài cây Toa Toa Thụ cách xa quang trụ bí cảnh lẳng lặng đứng sừng sững.

Mà ở trong thân cây thì có một con mộc khôi lỗi tích dịch rất hay gặp trong sa mạc...

Đây là sau khi Phương Tịch xem miêu tả khôi lỗi trinh sát ở trong Thiên Cơ Bí Điển mà linh cơ khẽ động, ở tại chỗ lấy tài liệu chế tác.

Chỉ cần dùng hạt giống Yêu Ma Thụ thứ cấp đánh vào trong một con tích dịch sa mạc là có thể đại công cáo thành.

Mộc khôi lỗi như vậy thật sự ngay cả một chút lực công kích cũng không có, cũng không có yêu khí.

Nó chỉ là một động vật bình thường sẽ không bị tu tiên giả chú ý.

Lại có năng lực thiên phú thu liễm khí tức, hòa làm một thể với cỏ cây nên rất đủ tiểu chuẩn làm thám tử...

"Hử?"

Lúc này, thông qua thị giác của mộc khôi lỗi, Phương Tịch đã thấy được ở dưới quang trụ phía xa, quang tu sĩ đấu pháp trước đó thoáng cái đã biến mất.

Thay vào đó là một chiếc phi chu trắng to lớn dùng phong thái áp bách chúng sinh mà dừng lại trên không trung ngay lối vào bí cảnh.

Một tiếng hừ lạnh bao hàm sát ý vang lên: "Bí cảnh này đã thuộc về Thánh Hỏa Giáo, muốn chết cứ đến."

Trong tiếng hừ lạnh này dường như còn mang theo công kích thần thức.

Một số tu tiên giả tu vi thập thậm chí còn đau đầu như sắp nứt, ngay cả độn quang cũng lung lay sắp đổ, không khỏi sợ đến mức chạy tứ tán.

Không lâu sau, từng đệ tử Thánh Hỏa Giáo mặc trường bào trắng, sau lưng có huy hiệu xích hồng hỏa diễm xuất hiện, bắt đầu phong tỏa xung quanh bí cảnh Cốc Thần.

Chỉ là bọn họ không phát hiện mộc khôi lỗi này, lại càng khỏi cần nói đến bản thể Phương Tịch.

"Thánh Hỏa Giáo đến rồi, còn bắt đầu dọn bãi sao?"

Dưới cồn cát, Phương Tịch ngồi khoanh chân, mở mắt ra: "Đạo thần thức kia e là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ sao? Thật sự rất bá đạo..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận