Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 476: Hàng giới

"Chuyện hàng giới sao?"

Phương Tịch hơi kinh hãi: "Có nghe nói... Ba ngàn thế giới cách nhau rất xa, cho dù Hóa Thần Tôn Giả cũng khó có thể vượt qua Thái Hư nhưng nếu phát sinh 'hàng giới' thì hai thế giới có chỗ chồng lên nhau, sẽ tương đối dễ xuyên toa, thậm chí trực tiếp hình thành thông đạo lưỡng giới... Khi đó dù là phàm nhân cũng có thể đi xuyên qua."

"Đạo hữu có học thức uyên bác, lão phu bội phục."

Linh Phong Chân Quân gật đầu, tiếp theo thổ lộ bí mật ra: "Khương Quốc Thất Sát Điện vô cớ xâm lấn, lão phu trước đó luôn tra tìm nguyên nhân, thẳng đến gần đây mới có manh mối... Thì ra trong Khương Quốc đã có vài địa vực hiện ra 'điềm báo hư không', báo trước Nhân Gian giới chúng ta sắp giao hội với một thế giới khác... Nhìn từ đo lường tính toán đến ba động hư không thì đó cũng là một thế giới cường đại, đến lúc đó đại chiến nổ ra, sinh linh đồ thán, cho dù Nguyên Anh như chúng ta cũng không dám nói có thể nắm chắc giữ mạng!"

"Thất Sát Điện chính là vì thế mới nảy ý chiếm cứ Nguyên Quốc không có 'điểm báo hư không' nào để làm hậu phương... Chỗ này của đạo hữu tuy tốt nhưng chờ sau khi Hỗn Nguyên Tông ta bị diệt thì Thất Sát Điện cũng chưa chắc sẽ dừng tay..."

Linh Phong Chân Quân tài ăn nói linh hoạt, muốn cho Phương Tịch biết, hắn và Hỗn Nguyên Tông có quan hệ môi hở răng lạnh.

Nhưng y lại không biết Phương Tịch sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.

Trước đó hắn và Hỗn Nguyên Tông còn có vụ án truy nã nữa đây này.

Mặc dù chuyện đó là do Nhan lão quỷ làm, Phương Tịch cũng đã sớm xử lý Nhan lão quỷ báo thù nhưng hắn cũng hết sức bất mãn với sự bá đạo của Hỗn Nguyên Tông.

'Cho dù phát sinh đại chiến hàng giới thì lại thế nào? Cùng lắm trước hết ta chữa trị cổ truyền tống trận, chạy đến phương xa một chuyến...'.

"Hả? Không đúng... Thời điểm hàng giới thì thông đạo hư không cũng không nhất định chỉ có một chỗ, nói không chừng các vùng Đông Hải, Tây Mạc, Bắc Nguyên còn gặp phải áp lực càng lớn hơn... Nhưng chuyện đó cũng không vấn đề gì, cùng lắm thì đến Hồng Nhật giới hoặc là thế giới mới tránh một chút...'.

Bởi vì có đường lui nên đương nhiên Phương Tịch lẫm liệt không sợ, hắn cười lạnh hắc hắc rồi nói: "Đến lúc đó nếu Thất Sát Điện dám đến thì bản tọa tận lực bồi tiếp!"

Thất Sát Điện có thể có mấy vị Nguyên Anh là ghê gớm lắm sao, đến lúc đó đều là tặng tài liệu và linh bảo cho hắn.

Linh Phong Chân Quân thấy thái độ của Phương Tịch như vậy thì không khỏi ngạc nhiên.

Phải biết Long Ngư đảo chủ này chỉ là tu sĩ Nguyên Anh mới tấn thăng mà thôi đó.

Vì sao hắn nghe nói phải đối đầu với Nguyên Anh của Thất Sát Điện mà vẫn còn có thể phong khinh vân đạm như vậy?

"Nếu đạo hữu đã chuộc được người rồi thì bản tọa sẽ không tiễn."

Phương Tịch đã có được tin tức mình muốn nên thần sắc của hắn lập tức lạnh lùng xuống: "Chỉ là sau khi đạo hữu trở về nhớ ước thúc môn nhân Hỗn Nguyên Tông cho tốt, không nên tùy tiện xâm nhập địa giới của ba nước, nếu không thì gây nên hiểu lầm gì đó sẽ không hay."

"Hừ!"

Linh Phong Chân Quân hừ lạnh rồi khống chế một trận cuồng phong, mang theo ba người Vệ Trường Sinh đi, nhanh chóng biến mất ở chân trời.

"Công tử..."

Chung Hồng Ngọc nhìn thấy cảnh này thì trên mặt không khỏi lo lắng.

Đây chính là một Nguyên Anh lão quái đó.

Tu sĩ như vậy tính tình hỉ nộ vô thường, nhưng lại có thần thông di sơn đảo hải, cứ đắc tội như vậy sẽ tốt sao?

"Không sao, đừng lo sợ người đó nữa, chúng ta trở về, lại tiếp tục vừa múa vừa hát, vừa uống vừa vui..."

Phương Tịch cười ha ha, ôm cái eo thon của Chung Hồng Ngọc, lập tức nhận được cái lườm của người kia.

Ào ào ào!

Trên chín tầng trời, cương phong mãnh liệt.

Một chiếc thuyền nhỏ như bạch ngọc nhanh chóng lướt đi.

"Thái Thượng trưởng lão..."

Ba người Vệ Trường Sinh được giải trừ trói buộc, lại tự thi triển Thanh Khiết Thuật cho mình rồi mới tiến lên trước hành lễ.

"Thôi... Trước đó các ngươi phát tín phù và sau đó đệ tử bẩm báo, lão phu cũng biết nỗi khổ không chiến lần này..."

Gương mặt của Linh Phong Chân Quân hơi nhu hòa.

"Dốc sức vì tông môn, muôn lần chết không chối từ." Vệ Trường Sinh khom người nói.

"Thái Thượng trưởng lão, ngài cần phải làm chủ cho Trường Sinh sư huynh... Huynh ấy bị Long Ngư lão quái cưỡng ép sưu hồn, thần hồn trọng thương..."

Sư muội Kết Đan sơ kỳ kêu lên.

"Ai..."

Linh Phong Chân Quân lắc đầu, thở dài còn Vệ Trường Sinh thì quát lớn: "Tông môn phải làm sao thì Thái Thượng trưởng lão tự có quyết định!"

"Bây giờ chính là thời buổi rối loạn... Thương thế thần hồn của Trường Sinh ngươi, sau khi về lão phu sẽ xem kỹ lại, tìm kiếm xem có cách chữa trị hay không..."

Mặc dù Linh Phong Chân Quân nói như vậy nhưng trong lòng y thật sự không có niềm tin chắc chắn gì với loại thương thế thần hồn này: "Về phần Long Ngư đảo chủ kia... Người này có tính cách quái gở bướng bỉnh, không muốn liên thủ với Hỗn Nguyên Tông ta, sau này hắn sẽ nếm mùi đau khổ, lúc này không nên lại tạo thêm cường địch... Bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là đối phó đợt tấn công của Thất Sát Điện... Mấy năm gần đây, Thất Sát Điện rất muốn mang cơ nghiệp di chuyển đến Nguyên Quốc, hắc hắc... Cổ lão quái kia dẫn sói vào nhà, bây giờ e là đã vô cùng hối hận rồi."

Loại ân oán tình cừu giữa Nguyên Anh lão quái này, ba người Thiết sư huynh không dám xen vào, chỉ có thể cười khổ rũ tai nghe.

"Môi hở răng lạnh sao?"

Phỉ Thúy Đảo.

Đêm khuya.

Phương Tịch khoác áo nhìn Yêu Ma Thụ, khóe miệng hơi vểnh lên.

Quan hệ của Hỗn Nguyên Tông và hắn cũng không phải gắn bó như môi với răng, chỉ có thể tính là một kẻ cản tai họa ở phía trước!

Cho dù đối phương bị diệt thì hắn cũng không có chút cảm xúc lo lắng nào.

Thậm chí vạn nhất Thất Sát Điện có lực lượng vượt quá tưởng tượng thì Phương Tịch cũng có thể vác Yêu Ma Thụ chạy trốn trong đêm.

Bởi vậy hắn căn bản không sợ.

Hắn nhàn nhã đi dạo, đi đến dưới Yêu Ma Thụ, hắn đưa tay vuốt ve vỏ cây thô ráp.

Trường Sinh Thuật yên lặng vận chuyển, cho ra kết quả lại khiến Phương Tịch thở dài.

"Tổn thương do thi triển Ất Mộc Bất Diệt trước đó dã sớm bù lại, nguyên khí sinh mạng cũng luôn tiếp tục tăng trưởng..."

"Ở trên linh mạch cấp bốn, quả nhiên Yêu Ma Thụ con này phát triển càng khỏe mạnh hơn, nhưng... Vạn Cổ Trường Thanh Thể quan trọng nhất vẫn không có chút tiến triển nào."

"Xem ra không chỉ có vấn đề ở linh mạch mà phẩm cấp của Yêu Ma Thụ cũng không đủ sao?"

Phương Tịch sờ sờ nhẫn trữ vật, nghĩ đến hạt giống Thủy tổ Yêu Ma Thụ mà mình đã cất giấu.

Muốn ngưng luyện Vạn Cổ Trường Thanh Thể chỉ có thể dựa vào linh chủng này,

Chỉ là bây giờ nếu mạo muội trồng cây thì nói không chừng sau này còn phải xa nhà mấy lần, hoán đổi vừa đi vừa về quá phiền phức, hơn nữa Phương Tịch đối với cây Yêu Ma Thụ con này vẫn còn giữ một tia hi vọng.

"Cổ truyền tống trận là một lần... Vẫn phải đến Nguyên Quốc một lần. Sau đó thế giới mới cũng không cần phải khách khí, để Ngoại Đạo Nguyên Anh làm thay là được... Nhưng mặc dù bây giờ thực lực của ta mạnh hơn Ngoại Đạo Nguyên Anh nhưng cũng không quá đảm bảo."

Sau khi bình an vô sự với Hỗn Nguyên Tông thì tu tiên giới ba nước lại là một mảnh thái bình.

Đây cũng chính là mong muốn của Phương Tịch.

Trên cơ bản hắn luôn mang đến hòa bình cho khu vực tu luyện.

Tu tiên giới ba nước có một vị Chân Quân như hắn trấn áp, sau khi hắn thành lập Tam Quốc Minh duy trì trật tự thì nghe nói công phạt giữa các tông phái với nhau cũng giảm đi rất nhiều, ngay cả cướp tu cũng bị đánh đến không dám ló đầu.

Trong Trường Thanh Điện.

"Chuyện hàng giới... Vẫn phải đi tìm người hỏi thăm một chút, tiện thể tìm kiếm Hư Minh Tinh..."

Trước bàn khôi lỗi, Phương Tịch vừa lấp ráp một con khôi lỗi trong tay, vừa âm thầm suy tư.

'Mặc kệ bề ngoài Linh Phong Chân Quân thân thiết thế nào thì ta vẫn có mâu thuẫn với Hỗn Nguyên Tông, con đường mà người này giới thiệu không thể tin được...'.

'Nhân mạch Nguyên Anh của ta... Hình như chỉ còn lại tán tu Hoàng Vân Công ở Khương Quốc kia thôi sao? Đúng lúc lần sau tìm hắn nghe ngóng một phen.'.

Mặc dù nhìn hắn như thất thần nhưng động tác trong tay của hắn không chậm chút nào, đã ráp được hơn phân nửa khôi lôi.

Đến lúc này, đã có thể thấy được hình dáng đại khái, chính là một con khôi lỗi tri chu đen dàng hơn một trượng, mỗi một cái chân tri chu đều như lưỡi đao, phóng hàn quang ra ngoài.

"Khôi lỗi cấp hai đỉnh cấp..."

Sau khi nhét vào mấy khối linh thạch trung phẩm thì Phương Tịch phân ra một tia thần niệm.

Ong ong!

Hai mắt của khôi lỗi tri chu đen lập tức tỏa hồng quang, tám cái chân của tri chu xen kẽ bước đi, tốc độ rất nhanh.

Dược viên bên ngoài Trường Thanh Điện.

Trịnh San đang điều phối Linh Tuyền Thủy, chợt thấy một con khôi lỗi tri chu từ trong cung điện xông ra thì không khỏi giật nảy mình.

"Đoạn thời gian này trải qua thế nào, đã thích ứng chưa?"

Thanh ảnh chợt lóe, Phương Tịch bước ra, thuận miệng hỏi.

"Đa tạ Chân Quân quan tâm, mọi chuyện của vãn bối đều tốt."

Trịnh San vội vàng cúi người thi lễ trả lời.

"Ừm, đây là khôi lỗi do bản chân quân luyện chế, mặc dù chỉ cấp hai nhưng phương diện công thủ của nó không chênh lệch nhiều với tu sĩ Trúc Cơ viên mãn."

Phương Tịch nhìn qua Trịnh San, không khỏi lộ ra một tia vui vẻ: "Ngươi thử một lần đi!"

"Chuyện này... Vâng!"

Trịnh San vốn định từ chối nhưng Chân Quân ở trước mặt phân phó, nàng căn bản không thể nào từ chối, chỉ có thể cung kính tuân lệnh.

Hai người dẫn theo một khôi lỗi, tùy ý tìm một bãi đất trống.

"Ngươi xuất thủ trước đi!"

Phương Tịch nhìn lướt qua Trịnh San, thản nhiên nói.

"Chuyện này... Đắc tội rồi."

Trịnh San vỗ túi trữ vật, một món linh khí thượng phẩm bay ra, chính là một thanh phi kiếm.

Thanh phi kiếm này chính là dùng San Hô Thiết chế tạo ở trong linh khí cũng xem như không tệ, kiếm xuất như hồng, từ trên lưỡi kiếm bộc phát một đoàn hỏa quang.

Hỏa cầu trong nháy mắt đã từ nhỏ cỡ nắm tay bành trướng đến to bằng chậu rửa mặt, kiếm quang chém lên khôi lỗi trước.

Xèo xèo!

Khôi lỗi phát ra tiếng kêu chói tai, hai chân ngăn ở trước mặt, đan chéo lại để phòng ngự.

Từng hoa văn không ngừng lấp lóe quang mang, tiếp theo một quang thuẫn đen hiện ra.

Ầm ầm!

Hỏa cầu rơi lên trên quang thuẫn, lập tức nổ tung, vô số sóng nhiệt tràn ra bốn phía.

Xùy!

Trịnh San chỉ phi kiểm một cái, phi kiếm đỏ ở giữa không trung lượn thành một đường cong quỷ dị, đi đến phía sau khôi lỗi, đâm đến phần bụng của con tri chu to lớn.

Keng!

Trên phần bụng của khôi lỗi tri chu lấp lóe một trận quang mang, tựa như tạo thành một cái mặt quỷ.

Cơ quan ở phần sau của nó mở ra, một chùm phi châm xanh biếc nhỏ bay ra, tầng tầng đánh vào phi kiếm, phát ra tiếng kim thiết giao kích giòn vang.

Sắc mặt Trịnh San trắng nhợt, nàng đang muốn triệu hồi phi kiếm thì lông tơ chợt dựng lên.

Sưu!

Một bóng đen đã đi đến phía sau của nàng, mấy đạo đao quang chém len hộ thể linh tráo của Trịnh San.

Phốc phốc!

Sau bốn, năm đao liên tục thì hộ thể linh tráo của Trịnh San ầm ầm vỡ vụn, nàng nhìn hai cái chân như đao của khôi lỗi tri chu, khắp gương mặt là sự tuyệt vọng...

"Không tệ, chỉ cần đến đây thôi."

Trong nháy mắt tiếp theo, khôi lỗi tri chu dừng lại, khiến Trịnh San hoảng hốt rồi thở phào nhẹ nhõm.

Phương Tịch đánh ra một đạo pháp quyết, trong nháy mắt khôi lỗi tri chu co lại thành to chừng bàn tay, bị hắn tùy tiện cầm trong tay: "Lực công kích của khôi lỗi này có thể so với Trúc Cơ viên mãn, phòng ngự cũng không tệ... Chỉ là tốc độ di chuyển hơi chậm, nếu lúc đấu pháp ngươi chú ý thân pháp thì sẽ không đến mức bị thua đơn giản như vậy..."

"Đa tạ Chân Quân chỉ điểm." Trịnh San vội vàng nói lời cảm tạ thì thấy một con nhệ lớn chừng bàn tay bay đến, nàng vô ý thức đưa tay tiếp nhận, bên tai đã truyền đến một tiếng nói: "Khôi lỗi này đối với ta vô dụng nên ban cho ngươi."

"Chuyện này... Đa tạ Chân Quân ban thưởng."

Trịnh San vừa định nói lời cảm tạ thì lại phát hiện đã sớm không thấy bóng dáng Phương Tịch đâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận