Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1359: Tổ Long bán mình (2)

Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Tiên nhìn thấy nhiều tu sĩ cao cấp cùng với cục diện náo nhiệt như vậy, không khỏi có cảm giác không kịp nhìn.
Phương Tịch chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, cũng có chút nhàm chán ngáp một cái.
Dù sao lấy tài sản tiên ngọc của hắn bây giờ lại sắp xếp tu sĩ Địa Tiên Giới đi bí cảnh Tiên phủ đào quặng, muốn tiên khí lại đi tới bên Thục Sơn nhặt rác.
Tầm mắt quả thật đã cực cao, căn bản chướng mắt một vài vật tầm thường.
Bây giờ, sợ rằng chỉ có bí thuật, đạo khí đỉnh cấp, thậm chí là vật kỳ lạ như Tinh Thần Dịch mới có thể thu hút hắn.
Hắn bỗng nhiên dừng bước, đứng lại ở trước một sạp hàng.
Chủ sạp này là một vị Thiên Yêu trung niên mặc áo bào tím có sừng rồng.
Hắn mặc Thanh Giáp của Tinh Thần Vệ. Khi hắn nhìn thấy Phương Tịch nhìn sang, trên mặt không khỏi lộ ý cười:
- Đạo hữu nhìn trúng nguyên liệu trên sạp hàng của ta sao? Hay kinh ngạc vì tại hạ sẽ đến bày sạp? Tại hạ thật sự là một thành viên của Tinh Thần Vệ, chẳng qua mấy ngày nay đúng lúc được nghỉ nên tới tham gia náo nhiệt thôi...
“Ta không chỉ biết ngươi, trước đây còn từng giết thân thể của ngươi trong quá khứ...”
Trong lòng Phương Tịch thầm nói một câu.
Vị trung niên mặc áo bào tím có sừng rồng này không ngờ chính là bản tôn của Tổ Long ở Địa Tiên Giới!
Trước đây, thân thể của hắn để lại trong quá khứ đã từng mang tới chút rắc rối nhỏ cho Phương Tịch.
Chẳng qua thủ đoạn của hắn trước phi thăng được bố trí vội vàng, tất nhiên khó có thể liên hệ với thượng giới, bởi vậy Tổ Long căn bản không biết Tiên Nhân Nhân tộc trước mặt này chính là kẻ thù không đội trời chung của Yêu tộc ở Địa Tiên Giới!
Nếu hôm nay đối phương là Tinh Thần Vệ, Phương Tịch đánh chó cũng phải ngó chủ nhân, tất nhiên sẽ không ra tay.
Trái lại hắn hứng thú liếc nhìn vật phẩm trên sạp hàng.
Hắn vừa nhìn, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Chỉ thấy trên sạp hàng chủ yếu là những thứ như vảy rồng, long trảo...
- Đây là mảnh vảy và móng tay của chân thân tại hạ tróc ra... Chính là nguyên liệu cấp tiên thú, bất luận dùng để luyện khí hay luyện đan đều cực tốt.
Tổ Long cố nặn ra một nụ cười.
“Không ngờ được... Tinh Thần Vệ sống thảm như vậy? Tổ Long năm đó kiêu ngạo cao quý như vậy, bây giờ giống như trúng phải đòn hiểm của xã hội...
Trong lòng Phương Tịch cảm thấy cạn lời.
Tiếp theo, hắn lật một lúc và cầm lấy một mảnh vảy ngược màu tím nhạt.
- Đạo hữu thật tinh mắt. Mảnh vảy này là miếng có chất lượng tốt nhất trong rất nhiều mảnh vảy...
Tổ Long cười nói:
- Tại hạ không cần tiên ngọc, chỉ cần đan dược, tốt nhất là loại tăng thêm pháp lực và cảm ngộ pháp tắc. Nếu là đan dược thuộc loại chữa thương, tại hạ cũng có thể cân nhắc...
Phương Tịch suy nghĩ và lấy ra một bình ngọc, ném cho Tổ Long:
- Có đủ không?
- Đủ, đủ...
Tổ Long bắt được bình ngọc, thần niệm thoáng đảo qua lập tức vui vẻ ra mặt.
“Tổ Long kiêu ngạo ngang ngược năm đó chạy đi đâu rồi?”
Trong lòng Phương Tịch thầm than, nhưng vẫn không lộ rõ thái độ. Hắn ngắm nhìn cái vảy ngược của Tổ Long, ngón tay búng nhẹ lên đó.
Từng luồng lực thời gian lập tức tản ra, hóa thành ánh sáng hình cung.
Vật này thật sự có chất lượng không tệ, thậm chí có thể chế luyện vào trong Tư Thần Kiếm, tăng thêm một hai phần uy năng cho thanh kiếm này.
Thậm chí nếu cầm tới luyện đan, có lẽ cũng có thể luyện ra mấy viên đan dược không sai, còn là loại kỳ lạ có liên quan tới thời gian.
Chỉ là Phương Tịch không đạt tới trình độ luyện đan như thế, sợ rằng cần Trương đan sư ra tay mới được.
- Vật này không tệ, không biết tục danh của đạo hữu?
Phương Tịch dò hỏi.
- Ngao Ám!
Người trung niên mặc áo bào tím có sừng rồng chắp tay nói.
- Ta nhớ kỹ rồi...
Phương Tịch xoay người rời khỏi sạp hàng, trong lòng bất giác buồn bã.
Tổ Long, Tổ Phượng... Đây chính là niềm kiêu ngạo trong lịch sử Yêu tộc, bây giờ bọn họ lại ra sao?
Hắn suy nghĩ tới Mạnh Phi, trong lòng càng bất đắc dĩ hơn.
Tu sĩ của hai tộc nhân ma phi thăng như vậy, chỉ sợ kết quả của Yêu tộc cũng không ổn.
“Không biết vị có tư chất nghịch thiên trong lịch sử của Nhân tộc ta thế nào?”
Trong đầu Phương Tịch đột ngột hiện ra một ý nghĩ.
Cho dù năm đó hắn quét ngang Địa Tiên Giới, trước khi hoàn toàn đánh tan Yêu tộc, không ít người còn nói hắn sánh ngang với vị có tư chất nghịch thiên kia. Thậm chí trong thời gian rất dài, Phương Tịch đều cho rằng mình kém hơn đối phương.
Chẳng lẽ thiên tài kiêu ngạo như vậy cũng vào Bắc Thần Tiên Cung, làm một Tinh Thần Vệ?
Trong lòng Phương Tịch hơi tò mò lại cố gắng kìm chế.
“Ta vẫn cần phải cẩn thận hơn...”
“Cũng may Vạn Tiên Hội kéo dài mấy năm, ta vẫn có thời gian chậm rãi hỏi thăm...”
Trong lúc hắn đang mải suy nghĩ, Phương Tiên lại chạy tới, kéo ống tay áo của Phương Tịch:
- Sư phụ, ngươi xem!
- Ngươi nhìn trúng thứ gì tốt à?
Phương Tịch mỉm cười và dẫn theo Phương Tiên đi tới một chỗ khác. Tiếp theo, hắn không nhịn được mà nheo mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận