Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 240: Trường Thanh Mộc

Lão đầu im lặng nửa ngày, suy nghĩ một lúc: "Cũng thật sự có..."

Lão tìm trong túi trữ vật một trận, lấy ra một ngọc giản: "Ngươi xem thử..."

Phương Tịch tiếp nhận, phóng thần thức vào trong.

Một thiên pháp quyết không hoàn chỉnh lập tức xuất hiện - Thiên Ma Giải Thể Tiểu Pháp!

"Hắc hắc, đạo bí thuật này chính là bản đơn giản của thân thông ma đạo đại danh đỉnh đỉnh nào đó... Sau khi thi triển thì pháp lực của tu sĩ có thể bạo tăng ba tầng, nhưng sau đó nguyên khí sẽ trọng thương, thậm chí không tránh khỏi bị giảm thọ..."

Lão đầu cười hì hì nói: "Không biết đã thỏa mãn yêu cầu của khách nhân chưa?"

"Đúng vậy!"

Phương Tịch gật đầu.

Mặc dù pháp thuật này tiêu hao tuổi thọ nhưng khi đếm thời điểm nguy cơ sinh tử trước mắt thì đương nhiên sẽ không thể bận tâm gì nữa.

Hơn nữa tuổi thọ của hắn rất dài, hơn 420 năm, sau này còn có thể tiếp tục trồng cây duyên thọ, chút tiêu hao này hắn thật sự không để trong lòng.

"Lấy bản này, có Bách Huyễn Thuật trước đó. Tổng hết bao nhiêu?"

Phương Tịch cười hỏi.

"Đây là... Tất cả hết tám trăm linh thạch!" Lão giả kinh hỉ khi làm thịt được dê béo, vội báo giá.

"Dùng thứ này đổi thì sao?"

Phương Tịch không trả giá mà ném qua một túi trữ vật dung tích nhỏ nhất.

"Một cái túi trữ vật phá..."

Lão đầu thì thầm, dùng linh thức tiến vào trong túi trữ vật, đôi mắt lập tức trợn tròn: "Cái này... Cái này..."

"Vật này đủ bàn giá bán đúng không?"

Phương Tịch cười tủm tỉm hỏi.

"Chuyện này đương nhiên, trước... Đạo hữu vô cùng khang khái." Lão đầu còn nửa lời không nói ra, cuối cùng bồi tiếp gượng cười trả lời: "Vậy thì lão hủ sẽ lấy cả bộ ra..."

Sau khi giao dịch xong, Phương Tịch cầm hai môn bí thuật hoàn chỉnh, nhanh chóng biến mất trong dòng người, tâm tình rất tốt.

Thứ hắn giao dịch, đương nhiên là linh khí Bạch Cốt của Tư Đồ Gia.

Vật này quá rõ ràng sự đặc thù của ma đạo, còn có quá nhiều liên quan, hắn không thể nào sử dụng bên ngoài, nên lập tức thủ tiêu tang vật.

"Tiếc là... Đi dạo một vòng cũng không phát hiện ra linh mộc cấp ba."

Phương Tịch thở dài, trong lòng hắn chợt có quyết định, đi về hướng trung tâm của chợ đen.

Mấy chủ quầy hàng ở đây dù che giấu thân hình nhưng lại tản ra pháp lực ba động của Trúc Cơ kỳ, khiến một đám tu sĩ Luyện Khí đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Một người mặc thanh bào trong đó, trên mặt có thanh quang che lại, trưng bày rất nhiều linh dược trên trăm năm, còn có mấy đoạn linh mộc, đáng tiếc đều là cấp hai.

Phương Tịch bước đến trước quầy hàng của người này, cầm lên một cây trúc tím.

"Vị tiểu hữu này có nhãn lực tốt, cây Tử Tâm Trúc đã hai trăm năm, đủ luyện chế linh khí trung phẩm..."

Tu sĩ thanh bào cười ha ha, hiển nhiên không phát hiện Phương Tịch cũng là tu sĩ Trúc Cơ.

"Đúng là không tệ..."

Phương Tịch bỏ Tử Tâm Trúc xuống, lại thở dài: "Đáng tiếc... Vật này vẫn chưa đủ điều kiện của tại hạ."

"A? Không biết tiểu hữu cần vật gì?"

Giọng nói của tu sĩ Trúc Cơ thanh bào vô hỉ vô bi lại vô hình mang theo một cỗ áp lực.

"Không biết đạo hữu có linh mộc cấp ba không?"

Phương Tịch mỉm cười, dùng thần thức truyền âm.

Đây là kỹ năng thiết yếu của tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Trúc Cơ thanh bào sững sờ, chợt cũng dùng thần thức truyền âm trả lời: "Hóa ra là đồng đạo... Đạo hữu cần linh mộc cấp ba sao?"

"Đúng vậy..."

Có đôi khi cố ý ẩn giấu tu vi lại dễ xảy ra chuyện.

Còn thân phận tu sĩ Trúc Cơ mua vật phẩm cấp ba thì còn dễ hiểu.

Mà Phương Tịch thấy tu sĩ thanh bào này không từ chối, chỉ rơi vào trầm ngâm, không khỏi thầm có hi vọng, im lặng chờ đợi.

Một lát sau, một đạo thần thức truyền âm đến: "Trong tay của lão phu đúng là có một cây linh mộc cấp ba, chính là một đoạn Trường Thanh Mộc ngàn năm..."

Phương Tịch nghe vậy, trong lòng rất mừng.

Trường Thanh Mộc là một loại linh thực rất kỳ dị, thời điểm nó trong vòng trăm năm thì linh khí ẩn chứa rất ít chỉ có thể xem như linh thực cấp một.

Nhưng sau trăm năm thì cây này sẽ thăng cấp, trở thành linh mộc cấp hai hạ phẩm, thậm chí theo số năm tăng trưởng từ cấp hai hạ phẩm tấn thăng thành cấp hai thượng phẩm.

Mà một khi tuổi tác vượt ngàn năm sẽ trở thành linh tài cấp ba cực kỳ trân quý.

Cực hạn của cây này cũng chỉ là cấp ba.

Chưa có tu sĩ nào gặp qua Trường Thanh Mộc cấp bốn.

"A? Không biết ta có thể xem thử không?"

Phương Tịch hỏi.

"Vật này trân quý... Ta không giao dịch bằng linh thạch, nếu trên tay của đạo hữu không có vật lão phu cần thì lão phu sẽ không đổi."

Tu sĩ Trúc Cơ thanh bào cũng không lấy ra mà bình chân như vại nói.

Phương Tịch cũng đã tính trước, truyền một đạo thần thức qua.

"Cái gì? Quả nhiên?"

Giọng nói của tu sĩ Trúc Cơ thanh bào lập tức hơi run rẩy, vội vỗ túi trữ vật, lấy một hộp cao ngọc hẹp dài ra ngoài: "Đạo hữu mời xem..."

Phương Tịch mở hé hộp ra, đã thấy một tài liệu gỗ màu xanh trong đó, đường vân tinh mịn, linh quang màu xanh mãnh liệt, đúng là Trường Thanh Mộc ngàn năm.

"Không sai, thứ này là thứ ta cần..."

Hắn cười cười nhìn tu sĩ thanh bào đang thấm thỏm, ánh mắt nhìn hắn đầy sự chờ mong, hắn ném một cái bình ngọc qua.

Bàn tay của tu sĩ thanh bào cũng hơi run rẩy, nhẹ nhàng mở nắp bình, lập tức thu vào: "Không sai, lão phu cũng cần vật này."

Thứ Phương Tịch giao dịch chính là viên Trúc Cơ Đan liệt phẩm kia.

Dù sao hắn cũng không dùng được, hơn nữa dược hiệu của nó cũng sắp quá hạn.

"Đan dược này vô cùng hiếm có, nói lại thì ta vẫn là người lỗ."

Phương Tịch lại giả vờ như hơi chần chừ.

Tu sĩ thanh bào cắn răng: "Bình tĩnh xem xét thì hai thứ nay không chênh lệch nhiều nhưng tại hạ nguyện ý bổ sung một ngàn linh thạch xem như bù chênh lệch."

Giá trị của Trúc Cơ Đan đương nhiên hơn xa Trường Thanh Mộc ngàn năm nhưng trong tay của Phương Tịch chỉ là một viên liệt phẩm.

Dù như vậy, nếu mang đến hội đấu giá thì tất nhiên Trúc Cơ Đan sẽ có giá cao hơn.

Hơn nữa lại tự giao dịch này ít người biết, tính an toàn sẽ cao hơn.

Bởi vậy tu sĩ thanh bào cũng không muốn bỏ lỡ, chủ động đưa tiền bù.

"Rất tốt... Tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong nên cáo từ."

Sau khi hoàn thành vụ giao dịch này xong, Phương Tịch không tiếp tục ở lại mà lập tức ra khỏi chợ đen.

Sau khi rời khỏi chợ đen, hắn khống chế mây đen bay thăng ra mấy chục dặm, cũng không có cướp tu nào đến, lại khiến Phương Tịch không quen.

Sau khi nhịn không được mà cười lên, hắn lại đánh một vòng mới trở về Bạch Trạch Tiên Thành.

'Trúc Cơ Đan này dùng rất tốt, rất tiện để đổi các loại tài nguyên trân quý...'.

'Đáng tiếc có phần cướp sinh ý của Huyền Thiên Tông và Bạch Trạch Tiên Thành... Một viên, hai viên thì còn được nhiều hơi thì e là sẽ có phiền phức rất lớn...'.

Trở lại Đào Hoa Các, Phương Tịch không chờ nỗi mà tiến vào phòng bế quan, lấy ra những thu hoạch trong hôm nay của bản thân.

Hơn ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm, sau này có thể đến cửa hàng linh thạch đổi thành linh thạch trung phẩm.

Mặc dù tỉ lệ đổi cao hơn một trăm nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ dùng linh thạch hạ phẩm khôi phục pháp lực, phụ trợ xông quan gì đó đều quá yếu, vẫn nên dự trụ chút linh thạch trung phẩm.

Tiếp theo là hai bộ pháp quyết - Bách Huyễn Thuật và Thiên Ma Giải Thể Tiểu Pháp.

Phương Tịch cũng lấy ra để ở một bên, chuẩn bị sau này khi rảnh rỗi sẽ nghiên cứu.

Cuối cùng hắn lấy hộp cao ngọc ra, quan sát tỉ mỉ.

Trước khi trở về Phương Tịch cũng đã xác nhận trên đây không có tiêu ký truy tung hay ám thủ gì.

Lúc này sau khi mở hộp cao ngọc ra đã thấy một đoạn Trường Thanh Mộc dài hơn ba thước, tản ra linh quang xanh mãnh liệt.

"Không tệ không tệ... Ta vẫn là lần đầu tiên lấy được linh tài cấp ba."

"Thứ này chỉ cần mang đến chỗ Âu Dã đại sư tùy tiện luyện chết thì ít nhất cũng là linh khí thượng phẩm..."

"Đương nhiên vậy thì quá xa xỉ, vật này có thể làm tài liệu luyện chế pháp bảo..."

Mặc dù Phương Tịch cũng chuẩn bị luyện chế linh khí nhưng lại có tính toán của bản thân.

"Dùng tài liệu cấp ba là chủ thể, dù là Bảo Văn của Thế Giới Mảnh Vỡ có lẽ cũng có thể gánh nổi..."

"Như vậy thì trước hết có thể dùng Linh Văn để luyện chế linh khí, giữ lại không gian sau này thăng cấp..."

"Chỉ là không biết... Nên chọn Linh Văn nào?"

Thật ra Phương Tịch cũng biết mình tạm thời không thể chọn.

Dù sao toàn bộ Linh Văn truyền thừa của bộ lạc Hắc Sơn cũng chỉ có hai cái mà thôi...

Thế Giới Mảnh Vỡ.

Bộ lạc Hắc Sơn.

Đầy gương mặt của Thanh Lang đều là sự hưng phấn, cuối cùng y đã phát hiện được bí mật trên người tiểu tử Ba Cát kia.

Y vuốt ve thanh đồng kính nhìn pháp quyết Vu Văn hiện ra trên đó: "Khai Linh Kinh? Công pháp này so với Đại Vu dạy dùng Linh Khiếu thu nạp nguyên khí tinh diệu hơn gấp trăm lần! Khó trách Ba Cát chỉ là nửa Linh Khiếu cũng có thể tiến như bay..."

Thanh Lang y thế nhưng là thiên tài mở ra ba Linh Khiếu.

Lúc này y đã hoàn thành khắc Tụ Phong Pháp Văn, đang học Phong Áp Pháp Văn.

Lại thêm bộ này pháp quyết Khai Linh Kinh này, y có nắm chắc trong thời gian ngắn nhất sẽ hoàn thành khắc tất cả Pháp Văn.

Đến lúc đó đã có thể thỉnh cầu Đại Vu quan sát Tốn Phong Linh Văn để học kỹ xảo làm sao mang ba Pháp Văn tổ hợp thành Tốn Phong Linh Văn.

Một khi thành công, y chính là Đại Vu đời mới.

"Ha ha... Quả nhiên ta là thiên tuyển chi tử... Huynh đệ Ba Tùng không chơi lại ta."

Đầy mặt Thanh Lang là sự hưng phấn, vuốt ve thanh đồng kính: "Mảnh vỡ này thần bị như vậy, chẳng lẽ là bí bảo do Vu Vương lưu lại sao?"

Suy nghĩ một lúc, y để vật này ở đâu cũng không yên lòng nên học theo Ba Cát giấu mảnh vỡ này trên người.

Thần thức của Phương Tịch nằm trong mảnh vỡ, lạnh lùng nhìn cảnh này.

"Công pháp cũng đã cho, hi vọng ngươi có thể cố gắng tu luyện đến cảnh giới Linh Văn..."

Bây giờ hắn càng ngày càng chờ mong với những Linh Văn kia.

Cùng lúc đó, cũng cảm thấy hệ thống sức mạnh của Thế Giới Mảnh Vỡ này hơi kỳ dị.

"Quá mức... Tinh vi, loại lộ tuyến của Chiến Văn này, bắt đầu từ lần lựa chọn Chiến Văn đầu tiên sẽ quyết định một đời tu sĩ..."

Dựa theo nhưng gì Phương Tịch thấy được trong những ngày qua, Tiểu Vu không thể thay đổi Chiến Văn thậm chí không thể khắc nhiều hơn.

Tỉ như Ba Cát, sau khi trên người y có Hỏa Diễm Pháp Văn chỉ có thể tìm kiếm Linh Văn ẩn chứa Hỏa Diễm Pháp Văn để tiếp tục đi lên.

Nói cái gì mà từ bỏ Hỏa Diễm Pháp Văn là chuyện không thể nào.

Mà đổi lại người khắc Phong nhận Pháp Văn muốn đổi con đường khác Tốn Phong Linh Văn cũng không được.

Bởi vì trên người y có Hỏa Diễm Pháp Văn nên tự nhiên bài xích những loại Chiến Văn khác, căn bản không thể nào kiêm tu.

Loại quy tắc tập mãi thành thói quen này với cách nhìn của Phương Tịch là không thể tưởng trượng nổi.

Tu tiên sao lại có thể cố hóa như vậy?

"Như vậy mà hình thành chiến lực thì không khỏi quá đơn nhất, mặc dù ưu thế rất lớn nhưng điểm yếu cũng rất rõ..."

"Vu Vương ở Thế Giới Mảnh Vỡ nếu đối đầu với tu sĩ Kết Đan chỉ sợ kết quả sẽ không tốt lắm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận