Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 829: Chiến trường

Địa Tiên giới.
Thành Thiên Phạm.
Ánh bạc lóe lên, thân ảnh Ngoại Đạo Hóa Thân xuất hiện, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Bản thể đã tấn thăng Phản Hư trung kỳ rồi, ta cũng có thể bắt đầu tu luyện..."
Hắn suy nghĩ, lại cảm thấy hơi tiếc nuối: "Chỉ là Phản Hư tu luyện quá chậm, cũng quá buồn tẻ... Lần này đến chiến trường tam tộc, không bằng bắt mấy tên ma tộc tu luyện Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công... Những tên này chính là thuốc đại bổ, tốt hơn bất kỳ linh đan nào."
Đương nhiên nếu có thể bắt được một tên ma tộc Phản Hư tu luyện Tha Hóa Tự Tại Ma Công thì càng có thể một bước đến nơi, tấn thăng Phản Hư trung kỳ cũng không có chút vấn đề nào.
Chỉ khi đến Phản Hư hậu kỳ mới phải đột phá bình cảnh.
Nhưng mà chuyện như vậy thì quá loạn, nói không chừng còn vượt qua tu vi của bản tôn.
Bởi vậy Phương Tịch luôn cẩn thận phương diện này.
"Bây giờ ở Thiên Phạm Vực cũng không có chuyện gì..."
"Vân Hi Tiên Tử đã đột phá Phản Hư nên Liễu Nhứ và Thủy Linh Tâm cũng ở âm mạch kia, chuẩn bị bố trí linh trận, khai tông lập phái..."
Đối với khai hoang thì chuyện như vậy rất phổ biến.
Chỉ cần có thể đứng vững gót chân, sống sót trong hoang thú và tà ma thì sẽ có thể tiếp tục truyền thừa.
Phương Tịch tin chắc có Vân Hi Tiên Tử ở đó thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
"Bày đại trận trấn tông, nếu đến tìm ta thì cũng có thể cho giá chiết khấu, đây cũng là công trình lớn mà..."
"Bây giờ chiến sự của ba tộc không nổ ra nên đến chiến trường ba tộc cũng không có quá nhiều nguy hiểm, có thể đến đó một lần..."
Hắn thì thào rồi hóa thành một đạo độn quang bay về hướng siêu cấp truyền tống trận.
...
Mấy năm sau.
Tam Giới Sơn.
Một nơi công cộng trong phường thị.
Phương Tịch hóa thành Phù lão, bước đến trước một cửa tiệm.
Quy mô cửa tiệm này cũng chỉ cỡ trung nhưng trên bảng hiệu có một ấn ký trăng non.
"Theo lời của Đại chưởng sự thì hình như là chỗ này rồi?"
Hắn bước vào trong thì hai thị nữa cấp Trúc Cơ lập tức đến nghênh đón: "không biết khách nhân đến Tân Nguyệt Hằng muốn mua thứ gì?"
"Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây."
Phương Tịch hừ lạnh, một tia khí tức pháp lực tràn ra ngoài.
Hai thị nữ lui mấy bước, sắc mặt hơi trắng bệch, lập tức ra sau quầy.
Không bao lâu sao có một tu sĩ Nguyên Anh trung nhiên ra nghênh đón: "Không biết có thể giúp gì cho tiền bối?"
Phương Tịch tùy tiện ném một tấm phù lục qua.
Đây là ám hiệu mà hắn và Đại chưởng sự đã ước định.
"Thì ra là khách quý, mời vào trong!"
Tu sĩ Nguyên Anh thấy phù lục thì mắt lập tức sáng lên, dùng giọng càng cung kính hơn trước nói.
"Ừ."
Phương Tịch theo tu sĩ Nguyên Anh này đến phía sau cửa tiệm, tu sĩ kia lại thi lễ: "Đại chưởng sự đã có lệnh, khi chúng ta gặp tiền bối thì nhất định phải hầu hạ cho tốt, phải để tiền bối hài lòng."
"Thôi, ta chỉ thích thanh tĩnh, Đại chưởng sự của các ngươi khi nào mới đến?"
Phương Tịch thuận miệng hỏi.
"Đại chưởng sự đang ở Kiếm Vực, nhiều nhất là trong vòng ba tháng chắc chắn sẽ đến đây."
Chưởng quỹ vội trả lời.
"Rất tốt, đã sắp xếp chỗ ở rồi chưa? Ta sẽ chờ bọn hắn ba tháng..."
Phương Tịch gật đầu.
"Trong bản điếm có động phủ thượng hạng, nếu quý khách không chê đơn sơ thì xin hãy ở tạm..."
Chưởng quỹ vội khom người.
...
Hai tháng sau.
Trong động phủ ở Tân Nguyệt Hằng.
Phương Tịch đang tự rót cho mình một chén rượu thì chợt nhướng mày.
Bên ngoài có quang mang lóe lên, ba tu sĩ Phản Hư bước vào.
Một người trong đó chính là Đại chưởng sự của Thương Hội Tân Nguyệt họ Chu.
Một người khác hắn cũng quen, chính là Quảng Thiên Kiếm!
Chỉ là lúc này y lại không mang trường kiếm, cũng không biết y đã đúc phi kiếm lại hay chưa.
Khí tức của tu sĩ Phản Hư cuối cùng thâm bất khả trắc, mơ hồ đạt đến cảnh giới Phản Hư hậu kỳ khiến Phương Tịch không khỏi nhìn mấy lần.
Tu vi như vậy dù ở trong Tinh Thần Tông cũng có quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người.
"Phù lão thật sự là người đáng tin, ta giới thiệu với đạo hữu, vị này là Quảng Thiên Kiếm Quảng đạo hữu..."
Chu đại chưởng sự tươi cười rồi nhìn về phía tu sĩ Phản Hư hậu kỳ kia.
Người này mặc một bộ tạo bào xám, vẻ ngoài không đẹp, lại đeo một cái rương trúc to.
Phương Tịch không chờ Chu đại chưởng sự giới thiệu đã cười nói: "Bản nhân nghe nói ở trong Yêu Nguyệt Tiên Thành có một vị Đại sư khôi lỗi cấp sáu thượng phẩm, tên là Đông Thu Tử, chắc là đạo hữu phải không?"
"Chính là bản nhân."
Đông Thu Tử nặn ra một nụ cười cứng nhắc.
Nhìn ra được, nhất định y chỉ say mê khôi lỗi mà rất ít khi giao thiệp.
Dù trò chuyện với người ngoài như Phương Tịch hai cầu thì cũng hơi cứng nhắc.
Có lẽ chỉ có loại thiên tài đắm chìm trong thế giới của bản thân mới có thể tu luyện thuật khôi lỗi đến cấp sáu thượng phẩm, thậm chí chuẩn cấp bảy.
Thật ra Phương Tịch rất hứng thú với vị Đại sư Đông Thu Tử này, thế nhưng bây giờ không phù hợp.
"Xem ra Phù lão đã cân nhắc tốt rồi, sắp cùng bọn ta đồng thời hành động..."
Chu đại chưởng sự cười tủm tỉm nói: "Đến lúc đó... Long Huyết Phượng Tủy Hoa chắc chắn thuộc về đạo hữu, chỉ là tinh huyết... Trước mắt bản thương hội cũng chỉ phỏng đoán, có thể thu được tinh huyết long phượng hay không cũng rất khó nói."
Phương Tịch híp mắt: "Nếu không có thì bản nhân cũng xem như không có chuyện này."
"Tốt, đạo hữu cao thượng."
Chu đại quản sự gật đầu: "Chúng ta nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau lập tức xuất phát..."
...
Ba ngày sau.
Một chiếc linh chu bay khỏi đại trận, lái vào nơi nào đó ở chiến trường man hoang.
Phương Tịch đứng chắp tay, hắn thấy linh chu rời khỏi màn sáng mà không khiến đại trận phản kích thì không khỏi nhìn Chu đại quản sự.
Chu đại quản sự mỉm cười: "Chi nhánh của thương hội chúng ta ở Tam Giới Sơn có quan hệ không tệ với quân đội bản địa nên đã lấy được ấn phù thân phận ra vào..."
"Thì ra là vậy, như vậy lại có thể bớt đi rất nhiều chuyện."
Phương Tịch gật nhẹ đầu, cảm nhận hư không xung quanh thì thần sắc chợt trở nên hơi ngưng trọng.
Tam Giới Sơn là chiến trường của ba tộc nên trừ nhiều cửa ải ra thì càng quan trọng hơn là hư không có đầy các loại cấm chế tàn khuyết và vết rách hư không do đại thần thông gây nên.
Ở chỗ này, dù tu sĩ Phản Hư thì thần niệm cũng không thể tác động quá xa.
Nếu không cẩn thận sẽ có thể đụng vào cạm bẫy hoặc cấm chế nào đó còn sót lại.
Còn có tiểu đội của hai tộc yêu mà thường xuyên mai phục, tuần tra.
Có thể nói, ngoại trừ tập kết đại quân xuất phát ra thì khắp nơi ở chiến trường này đều nguy hiểm.
Phương Tịch lại không quan tâm, dù sao hắn chạy cũng rất nhanh...
Lúc này sau khi rất hứng thú thưởng thức phong cảnh chiến trường một phen thì hắn lại bước đến trước mặt Đông Thu Tử đang loay hoay với cánh tay của khôi lỗi.
Đông Thu Tử ngồi xếp bằng, trước mặt còn có một cái bàn, trên đó là một bàn cờ.
Rất nhiều quân cờ có tạp hình người, yêu, ma ở trên đó.
"Bàn cờ này của đạo hữu... Hình nhừ dung hợp trận pháp và thuật khôi lỗi..."
Phương Tịch quan sát một phen rồi mở miệng trước.
"A? Ngươi lại nhận ra được chút ảo diệu Tam Hùng Kỳ Bàn của lão phu sao? Xem ra tạo nghệ trên khôi lỗi và trận pháp cũng không cạn..."
Đông Thu Tử ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nói.
Chu đại chưởng sự thì cười một tiếng: "Đại sư Đông Thu Tử, vị Phù lão này chính là Phù sư cấp sáu..."
Trong lòng y, Phù lão giỏi nhất là đạo phù lục, hoặc có thể còn biết luyện đan.
Nếu Đông Thu Tử nói Phương Tịch tinh thông phù lục và đan đạo thì y cũng không cảm thấy lạ chút nào.
Nhưng bây giờ Đông Thu Tử lại cảm thấy tạo nghệ của đối phương trên trận pháp và khôi lỗi thâm sâu, đây không phải nói đùa rồi sao?
Trong tu tiên giới sao có thể toàn tài như vậy được?
"Chỉ hiểu sơ mà thôi..."
Phương Tịch cười khiêm tốn: "Khôi lỗi cấm năm, trận pháp chú linh... Những quân cơ mà đạo hữu chế tạo đều là khôi lỗi chuẩn cấp năm, lúc đấu pháp thì dùng trận linh trong bàn cơ thao túng, dùng một quản lý mấy chục, có thể bố trí một trận pháp, dù tu sĩ Phản Hư cũng phải chạy trối chết!"
Chú linh cho khôi lỗi hao tổn rất lớn.
Hắn nhìn ra được, mấy chục quân cờ khôi lỗi trên bàn cờ này đa phần đều là chuẩn cấp năm.
Chờ đến khi chiến đấu thì lại tạm thời tạo ra một số 'trận linh' phụ thuộc bàn cờ vào trong thao túng.
Tương đương với dùng một trận linh thống linh mấy chục khôi lỗi, tiết kiệm được không ít phí tổn.
Đồng thời rất nhiều khôi lỗi phối hợp với bàn cờ lại là một bộ trận pháp lợi hại.
Cộng với tu vi Phản Hư hậu kỳ của người này, e là dù có đối đầu với tu sĩ Phản Hư viên mãn cũng có thể không rơi xuống hạ phong.
"Không tệ, không tệ... Thông qua trận pháp của trận bàn, tạm thời quán chú 'trận linh hư ảo' vào khôi lỗi, chính là bí thuật khôi lỗi mà mấy trăm năm gần đây lão phu mới tìm ra!"
Ánh mắt của Đông Thu Tử sáng lên, rõ ràng đã bị người ta nói đúng chỗ ngứa: "Người thấy khôi lỗi của lão phu có khuyết điểm gì không?"
Phương Tịch cũng không khách khí mà chậm rãi trò chuyện với Đại sư Đông Thu Tử.
Nói từ làm nhỏ khôi lỗi nói thẳng đến một số khôi lỗi đặc thù, tỉ như chế tạo khôi lỗi huyết nhục.
Khiến Chu đại chưởng sự ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
Phù lão thật sự có thể nghiên cứu thảo luận tay nghề khôi lỗi với Đại tông sư khôi lỗi, chẳng lẽ hắn thật sự không gì không làm được sao?
Phương Tịch luận đạo với Đông Thu Tử một phen, mặc dù không thể nào lấy được chân truyền thuật khôi lỗi cấp sáu nhưng cũng biết được một chút ảo diệu thì không khỏi cảm thấy rất đáng giá.
'Đại sư Đông Thu Tử này ngoại trừ khôi lỗi chiến tranh ra còn rất am hiểu chế tác khôi lỗi huyết nhục và khôi lỗi xương... Thảo nào Yêu Nguyệt Tiên Thành lại nhớ mãi không quên chỗ nghi là nơi mai táng của long phượng cấp bảy...'.
Theo phỏng đoán của hắn thì Đại sư Đông Thu Tử có nắm chắc rất lớn sẽ luyện thi thể long phượng cấp bảy thành khôi lỗi... Nếu có.
'Đến lúc đó e là Yêu Nguyệt Tiên Thành sẽ trở thành thế lực số một số hai ở Tinh Thần Vực chỉ dưới Tinh Thần Tông.'.
'Lão tổ Vương qua quả nhiên chỉ là khách khanh, nhiệm vụ trọng đại như vậy mà ngay cả chút phong thanh cũng không nghe được...'.
Phương Tịch không khỏi âm thầm khinh bỉ thân phận của bản tôn.
Thân phận lão tổ Vương gia của bản tôn đã chia cắt, hoàn toàn không liên quan gì với tu sĩ phi thăng, bởi vậy dù ngày nào đó tu sĩ phi thăng Phương Tịch rơi vào đãi ngộ như Phương Tiên Đạo Chủ thì cũng không liên quan gì với lão tổ Vương gia.
...
Ngay khi linh chu không ngừng xâm nhập sâu vào chiến trường.
Một động phủ, Chân Ma Khí đen nhánh tản ra bốn phía.
"Hử?"
Một tên ma tộc ngồi xếp bằng, có bảy ngón tay, mặc hắc giáp, tướng mạo dữ tợn chợt mở mắt ra.
Con ngươi của gã có mà đỏ tươi, lúc này hắc quang lóe lên trong tay gã, từ trong vòng tay trữ vật có một quả cầu thủy tinh bay ra.
Trong quả cầu thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy mấy điểm sáng đang nhanh chóng di động.
"Tu sĩ Phản Hư của nhân tộc, có cả bốn tên... Nếu giết hết thì e là quân công của ta cũng đủ để mở Thăng Ma Thí Luyện..."
Ma tộc mắt đỏ đứng lên rồi chợt gào thét.
Hống hống!
Một con Giao Long hai đầu xuất hiện, hạ xuống dưới chân gã.
Hai đầu của con Giao Long này một đen một trắng, cả hai đều rất hung dữ, trên thân tràn ra từng tia Chân Ma Khí, vậy mà là một con Giao Long Phản Hư biến dị ma hóa!
Tên ma tộc mắt đỏ đứng trên Giao Long hai đầu, Giao Long lập tức gầm lên rồi lắc đầu vẫy đuôi hóa thành một đạo hắc quang, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Sau khi tên ma tộc này đi rồi thì trong hư không dường như có một tràng tiếng cười như chuông bạc vang lên: "Không uổng công ta bán ma châu này cho Mặc Huyền, đây đã là lần thứ ba rồi..."
Hư không lóe lên, một nữ ma tộc vô cùng xinh đẹp, có hai cánh sau lưng, trên đầu còn có hai cái sửng đỏ sẫm nhỏ hiện ra.
"Ha ha... Ứng Ma Châu mà ma tộc ta mới nghiên cứu phát minh ra, nếu tu sĩ nhân tộc không phòng bị thì bị phát hiện tung tích cũng bình thường."
Theo một tiếng nói già nua vang lên, một ma ảnh cao lớn, nhăn nheo xuất hiện, lão chậm rãi nói: "Mặc dù ma công của Mặc Huyền kinh người nhưng hành sự lỗ mãng... Làm đồng tộc nên chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau mới phải, chiến công cũng nên phân chia một phen..."
Ma ảnh cao lớn nhăn nheo đến bên cạnh ma nữ có hai cánh rồi cười nói: "Năng lực hư không của Hư Ma Nhất Tộc ngươi độc bộ Địa Tiên giới, không thua Thiên Phượng Nhất Tộc, lão phu đành mặt dày vậy."
"Hừ!"
Thiếu nữ ma tộc mọc hai cánh sau lưng kết quyết, một đoàn ngân quang lóe lên, bao phủ cô ta và thân ảnh ma tộc kia lại, trong nháy mắt đã biến mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận