Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 637: Linh Thù Kết Anh

"Thần thông hư không... Tỏa Yêu Tháp?"

Hỏa lão tổ nhìn tiểu tháp xám trắng trên đầu Phương Tịch, trong mắt lão cũng hiện ra sự thèm muốn.

Lão nhận ra Tỏa Yêu Tháp, hơn nữa lão còn biết tiểu tháp trong tay Phương Tịch tuyệt đối là cực phẩm trong cấp bốn, chỉ cần bồi dưỡng một chút thì tương lai có hi vọng tấn thăng cấp năm rất lớn.

Hơn nữa bảo vật này còn có thể phụ trợ vượt qua Thái Hư, chính là bảo vật rất cần thiết cho tu sĩ Hóa Thần chuẩn bị đến Phi Thăng Đài như lão.

Đúng lúc này, Hỏa lão tổ cảm thấy hư không nhiễu loạn, vậy mà có thể xuyên thấu linh tráo hộ thể của lão.

Từng cây phi châm cực kỳ nhỏ, dường như không quan tâm giáp của lão mà sắp xông thẳng vào kinh mạch và đan điền.

"Ha ha... Tiểu thủ đoạn không tệ."

Trong chốc lát, ngọn lửa thiêu đốt trên râu tóc của Hỏa lão tổ trong nháy mắt lan rộng, cả người lão như biến thành một cây đuốc người.

Đã không có thân thể máu thịt thì đương nhiên cũng không có chỗ cho vô hình châm phát huy.

"Hỏa Linh Chi Thể?"

Đôi mắt Phương Tịch sựng lại, hắn nhận ra loại linh thể này chính là tuyệt phối với tu sĩ tu luyện công pháp hệ Hỏa.

Ở trong hoàn cảnh thiên địa linh khí thiếu thốn mà vẫn có thể tấn thăng Hóa Thần thì đương nhiên sẽ có thiên tư và cơ duyên cực kỳ khủng bố!

Hống hống!

Ngay lúc hắn suy tư, sau lưng chợt truyền đến tiếng gầm.

Đó là một con Song Đầu Hỏa Khuyển khổng lồ như trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng hắn, nó mở cái miệng to như chậu máu, hung hăng cắn xuống!

Phương Tịch co năm ngón tay lại hóa thành một quyền.

Ầm!

Một cái đầu của hỏa khuyển chợt nổ tung, cái đầu còn lại rên rỉ, thân thể khổng lồ nổ tung hóa thành từng con hỏa nghĩ, bám lên linh quang hộ thể của Phương Tịch.

Một tầng Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang vậy mà trong khoảnh khắc đã bị phá, Tam Thánh Thú Giáp hiện ra.

Ngang!

Trên hộ tâm kính của bộ giáp tam sắc hiện ra một con Huyền Quy cấp năm lắc đầu vẫy đuôi, nó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm.

Một tầng quang mang thổ hoàng sắc dày đặc từ trong Tam Thánh Thú Giáp lan ra, từng con hỏa nghĩ trong nháy mắt tiêu tán.

Phương Tịch gào lên rồi hóa thành một đạo lưu quang tam sắc xông đến Hỏa lão tổ hoàn toàn do hỏa diễm tạo thành rồi đấm ra một quyền.

Ầm!

Hư không dường như cũng bị đè ép mà hóa thành tiếng rít, hắn dùng một quyền đấm xuyên qua Hỏa Linh Chi Thể của Hỏa lão tổ!

Hỏa linh lực cuộn trào mãnh liệt giữa thiên địa, Hỏa lão tổ thi triển Hỏa Linh Chi Thể chỉ bị thương nhẹ, sau đó nhanh chóng hồi phục như cũ.

Phương Tịch thấy vậy, lại nhét vào miệng một viên Hồi Huyền Đan nữa...

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Một đạo Hỏa hành thần quang hóa thành hỏa tiên, hung hăng quất lên vai của Phương Tịch.

Miếng giáp kiên Giao Long thôn khẩu lại xuất hiện từng vết nứt.

Hắn lại không sợ, tay phải nâng Tỏa Yêu Tháp, mang theo từng tia ngân quang, đập lên người của Hỏa lão tổ ở đối diện.

Hai người vừa chạm đã tách ra, mỗi người đều thở hổn hển.

Mà dưới trận đấu pháp của hai người, đại mạc vô số cát vàng kia đã biến thành hỏa sơn luyện ngục nham tương sôi trào.

"Có thể đấu pháp với lão phu đến mức này... Thanh Hòa Tử ngươi đã đủ tự hào."

Hỏa lão tổ cười lạnh: "Ngươi làm hại lão phu liên tục thi triển mấy đạo đại thần thông khiến linh lực phản phệ, hao tổn thọ nguyên nên hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!"

Thật ra trong lòng lão có chút bội phục Phương Tịch có thể dùng thân Nguyên Anh đấu pháp với Hóa Thần Tôn Giả như lão đến bây giờ, đã thấy được sự kinh tài tuyệt diễm của hắn.

Càng như vậy thì Hỏa lão tổ càng không dám để Phương Tịch sống sót.

Huống chi... Bây giờ song phương đã xuất hết át chủ bài, Hỏa lão tổ tự nghĩ bản thân chiếm ưu thế.

"Lần này... Thật sự đã bị tổn thương chút nguyên khí, trở về phải dưỡng thương thật tốt."

Phương Tịch che bả vai lại, khóe miệng mang theo một vệt máu nhưng đôi mắt lại rất sáng: "Trò hay vẫn chưa bắt đầu đâu!"

"Trò hay gì..."

Hỏa lão tổ đang định nói gì đó thì chợt biến sắc, ôm đan điền.

Trong nháy mắt, lão đã rơi khỏi trạng thái Hỏa Linh Chi Thể, mặt đầy ngạc nhiên: "Sao vào lúc này lại bộc phát? Rõ ràng lão phu đã dùng bí pháp áp chế rồi mà..."

"Trước đó ngươi đã bị tổn thương, dù đã dùng bí pháp áp chế nhưng vẫn còn tai họa ngầm... Bây giờ liên tục đấu pháp với ta nên bị tái phát."

Phương Tịch cười ha ha.

Thật ra đây là công lao của Tước Vận Thần Thông trước đó.

Trước đó hắn gọt đi một phần khí vận của Hỏa lão tổ, lại kéo dài cuộc chiến, cuối cùng đã chờ được cơ hội lật bàn này!

"Chết!"

Phương Tịch hừ lạnh, từng sợi tơ óng ánh từ trong mi tâm của hắn bắn ra.

Cùng lúc đó, hắn hung hăng đập ngực.

Thu thu!

Hư ảnh một con Thiên Phượng, một con Ngạc Giao, một con Huyền Quy xuất hiện ở giữa không trung như thực thể mà xông đến Hỏa lão tổ.

"A...!"

Hỏa lão tổ miễn cưỡng vận chuyển bí thuật phòng ngự, ngăn cản được công kích thần thức của Phương Tịch, Phong Hỏa Luân trong tay đánh đến Thiên Phượng.

Sau tiếng nổ vang, lão ngạc nhiên nhìn Phong Hỏa Luân trong tay, chỉ thấy quanh thân nó đã xuất hiện từng vết nứt, bây giờ chợt vỡ vụn, hóa thành vô số quang điểm đen nhánh rồi tiêu tán...

Cảm nhận được thương thế trong cơ thể càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng Hỏa lão tổ xuất hiện chút hối hận: 'Biết trước như vậy... Thì đã mang theo Tam Dương Thánh Hỏa...'.

Nếu lão mang theo hỏa diễm này thì không những uy năng của các loại thần thông hỏa diễm của lão có thể mạnh hơn mấy phần mà lão còn có thể thi triển bí pháp khác, cưỡng ép đè thương thế xuống.

'Chẳng lẽ... Hôm nay thật sự phải bỏ qua tiểu tử này sao?'.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu của Hỏa lão tổ.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lão lập tức phát hiện không ổn: 'Ngoại ma loạn đạo tâm của ta sao?'.

Đây là lúc Phương Tịch công kích đã phát động thêm Thiên Ma Ngâm mà câu lên tâm tư của Hỏa lão tổ.

Đương nhiên đối với tu sĩ Hóa Thần có chuẩn bị thì chỉ vô dụng.

Nhưng có thể phân đi một chút lực chú ý của lão đã xem như không tệ.

Bởi vì bây giờ Phương Tịch mới lộ ra đòn sát thủ.

Sưu!

Sau lưng Hỏa lão tổ chợt lóe ngân quang, thân ảnh Ngoại Đạo Nguyên Anh xuất hiện.

Nó há miệng phun ra, Lục Đạo Ma Diễm cuộn trào mãnh liệt đến, Thần Anh Kiếm trong tay cũng hóa lớn, trên đó có từng huyết ngân, nó chợt chém xuống dưới một kiếm.

Phốc!

Ma sát khí tản ra bốn phía, Thần Anh Kiếm Khí vô cùng bàng bạc xuất hiện dưới bầu trời, vô số hông tuyến xuyên thấu đến, hoàn toàn phong tỏa hư không.

Vù vù!

Kiếm khí quét ngang, đâm hỏa tráo hộ thể của Hỏa lão tổ thủng trăm ngàn lỗ rồi lại chém thủ cấp của lão xuống!

Phốc!

Trên dung nham dưới mặt đất, một đạo kiếm khí tung hoành mấy dăm, vô số vết rách hư không xuất hiện.

Sau khi hư không lấp đầy vết rách, một hỏa nhân hơi nhỏ hơn một chút xuất hiện, diện mạo là của Hỏa lão tổ, nó liếc nhìn Ngoại Đạo Nguyên Anh vô cùng kiêng kỵ, nó chợt kháp pháp quyết, trong nháy mắt đã hóa thành một đọa phi hỏa lưu tinh, bắn về phía sau.

Vậy mà thi triển bí thuật tránh thoát được một kiếm này sao?"

Sắc mặt Phương Tịch tái nhợt, hắn thì thào: "Không hổ là lão tổ Hóa Thần..."

Hắn tính toán đủ kiểu, đối phương còn không phải trạng thái hoàn hảo, lại bị gọt đi một phần khí vận, đánh đến mức gần như lưỡng bại câu thương, hắn mới phát động đòn sát thủ, để Ngoại Đạo Nguyên Anh ra tay.

Không ngờ, cuối cùng vẫn không thể lưu đối phương lại được.

"Thôi... Vốn dĩ trong tính toán, một kiếm này cũng chỉ có một thành xác suất có thể lấy được cái mạng nhỏ của lão... Hắc hắc, Thánh Hỏa Giáo, Hỏa lão tổ, thù này ta ghi lại."

Phương Tịch thì thào, mặt biến sắc, lập tức để Ngoại Đạo Nguyên Anh mang theo mình bay đi, hắn cũng dùng một bình đan dược chữa thương.

Trong trận chiến trước đó hắn đã bị ép thiên triển Ất Mộc Bất Diệt Thể một lần nên bây giờ trong thời gian ngắn hắn không thể nào sử dụng được bí thuật này.

Cũng may mà công hiệu cơ bản của Ất Mộc Pháp Thân vẫn còn, từng đạo sinh cơ cuồn cuộn không cạn, tự chữa trị thân thể của hắn.

Mấy canh giờ sau, hắn đã khôi phục được ba, bốn thành.

Phương Tịch quyết định thật nhanh, hắn lập tức cùng Ngoại Đạo Nguyên Anh tiến về Lưu Sa Vực, chuẩn bị về Tu Tiên Giới Nam Hoang.

'Lần khổ chiến này, ta cảm thấy tâm thần có tiến bộ rất lớn, sau khi trở về sẽ có thể tu luyện Thất Tình Ly Thương Phổ viên mãn...'.

'Đến lúc đó, trực tiếp đột phá Hóa Thần rồi đến lấy lại danh dự!'.

Phương Tịch yên lặng nhìn về hướng tây, hạ quyết tâm.

Thành Hậu Thổ.

Trên mặt Linh Thù mang một tấm mạng che mặt, nàng bước vào một căn trà lâu.

"Linh Thù tiên tử..."

Mấy tu sĩ Kết Đan rối rít đứng lên, trong mắt còn mang theo sự nóng bỏng và ngưỡng mộ.

Linh Thù chậm rãi đáp lễ rồi ngồi xuống, giọng nói trong như nước chảy vang lên: "Các vị đạo hữu hữu lễ, không biết tu tiên giới gần đây có tin tức hay chuyện gì thú vị không?"

Nàng du lịch Tu Tiên Giới Tây Mạc cũng đạt được một chút cơ duyên, cuối cùng đã bước ra một bước ngưng kết Nguyên Anh.

Sau đó, nàng dựa theo phân phó của Phương Tịch mà đến Thành Hậu Thổ chờ.

Bởi vì tu vi Nguyên Anh quá gây chú ý nên bình thường nàng chỉ dùng thân phận tu sĩ Kết Đan xuất hành giao hữu.

Dù như vậy, khí chất bất phàm của nàng cũng khiến không ít người ngưỡng mô vây quanh.

"Nếu nói chuyện lớn nhất gần đây của tu tiên giới thì đương nhiên là chuyện Thánh Hỏa Tiết của Thánh Hỏa Giáo bị người khác quấy rối..."

Một tu sĩ Kết Đan cảm khái nói: "Nghe nói Thánh Hỏa Giáo giữ kín nội tình như bưng, chúng ta cũng không biết nhưng có lẽ Hoàng Thổ đạo hữu sẽ biết một chút..."

Tu sĩ ở đây lập tức chuyển ánh mắt nhìn một tu sĩ mặc hoàng bào, ngũ quan thật thà.

"Ha ha... Hạc đạo hữu đã quá xem trọng rồi, bản nhân cũng chỉ có chút đắc lực trong tông môn nên mới nghe được tin tức mới nhất thôi..."

Hoàng Thổ Đạo Nhân khoát tay, sắc mặt chợt trở nên ngưng trọng: "Nhưng mà Thánh Hỏa Giáo cao thủ nhiều như mây, ngay cả lão tổ Hóa Thần cũng có nhưng sau khi bị quấy rối vẫn chưa bắt được thủ phạm, các ngươi không cảm thấy lạ sao? Tuyệt thế hung nhân như vậy, chúng ta còn phải cầu không gặp phải mới tốt, nếu không thì..."

Trong nhất thời, rất nhiều tu sĩ không khỏi trầm mặc nhưng trong đôi mắt lại nhen nhóm lửa nóng.

"Không biết Hoàng Thổ đạo hữu có tin tức kỹ càng chuyện này không? Linh Thù cũng rất hiếu kỳ chuyện này đó..." Linh Thù tiên tử chợt mở miệng.

"Chuyện này đương nhiên." Trên mặt Hoàng Thổ Đạo Nhân hiện lên một tia mê say, y giao cho Linh Thù một ngọc giản vàng đất.

Linh Thù quét thần thức qua, thần sắc không thay đổi nhưng trong lòng nàng như dâng trào kinh đào hải lãng.

Mặc dù nàng không nhận ra hình ảnh người trong ngọc giản nhưng chỉ với mô tả mấy loại công pháp thần thông, còn có khôi lỗi thuật, sao lại giống một người như vậy chứ?

Hơn nữa đối phương tự xưng Thanh Hòa Tử thì đã có thể nói rõ tất cả.

'Không biết bây giờ Đảo Chủ ở đâu?'.

Trong lòng Linh Thù dâng lên sự bất lực.

Dù nàng đã là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ nhưng ở trước mặt quái vật khổng lồ như Thánh Hỏa Giáo thì nàng vẫn chẳng phải là thứ gì.

Sau khi kết thúc tiệc trà xã giao, Linh Thù rời khỏi trà lâu thì một đạo thần thức truyền âm chợt vang lên bên tai: "Đi theo ta!"

Nàng nhìn nam tử xa lạ ở phía trước nhưng lại cảm thấy đạo thần thức kia rất quen: "Ngài là..."

Ngoại Đạo Nguyên Anh lạnh lùng rẽ vào một hẻm nhỏ.

Chờ sau khi Linh Thù bước vào thì lập tức xuất hiện một đạo cấm chế.

"Là ta!"

Ngoại Đạo Nguyên Anh lạnh nhạt xoay người: "Bây giờ ngươi định sống lâu dài ở Tây Mạc hay trở về Nam Hoang?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận