Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 425: Ẩn cư

Răng rắc!

Chân nhân như núi thịt cúi đầu nhìn đan điền của mình.

Chỉ thấy viên Kim Đan kia cũng dưới huyết sắc trường mâu hiện ra rất nhiều vết nứt, trong nháy mắt tiếp theo nổ tung.

Y gượng cười, cả người ngay lập tức bị huyết sắc lôi điện đánh thành tro tàn...

"A!"

Chân nhân đồng tử thấy vậy thì lập tức hú lên quái dị, cũng không biết y thi triển loại đôn pháp gì mà thân hình hóa thành một đạo lưu quang mộng huyễn, trong nháy mắt đã bay ngược lại.

Mấy chục thân ảnh từ trên người y bay ra, đều mang khí túc của bản tôn, chạy về các hướng khác nhau.

Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng không đuổi theo mà hai tay chỉ kết ấn.

Bốn phía chợt u ám, chính là Diêm Ma Pháp Vực hàng lâm.

Mấy chục thân ảnh kia trong khoảnh khắc bị cự lực vô biên áp chế, nổ tung như bọt xà phòng, hiện ra chân thân của đồng tử, mặt của y đầy vẻ kinh hoàng: "Đạo Chủ tha mạng, ta nguyện phụng ngài làm chủ... A!"

Y chưa nói xong đã bị Phương Tịch thuấn di đến, tiện tay phóng ra một đoàn anh hỏa đen nhánh tiễn lên đường...

Trong lúc giơ tay nhấc chân đã diệt cả hai Kim Đan Chân Nhân.

Dù bản tôn Phương Tịch liên thủ với thân ngoại hóa thân cũng chưa chắc có thể nhanh như vậy!

"Đây chính là... Uy lực của Nguyên Anh sao?"

"Ngoại Đạo Nguyên Anh của ta còn chỉ có thân thể Nguyên Anh, thiếu pháp thể Nguyên Anh, thần thông pháp lực đều kém hơn tu sĩ Nguyên Anh chân chính không ít..."

Ngoại Đạo Nguyên Anh thì thào, triệt đi Diêm Ma Pháp Vực.

Bất chợt hắn nhìn mây đen trên bầu trời, gương mặt nhỏ có chút ngưng trọng, thuấn di một cái đã trở về bên cạnh bản tôn.

"Sau này Nguyên Anh ít ly thể một chút sẽ tốt hơn..."

Bản tôn Phương Tịch thấy cảnh này thì cũng không dám chậm trễ, lập tức chụp Ngoại Đạo Nguyên Anh để lên đỉnh đầu của mình.

Trên thiên linh của hắn lập tức hiện ra một đoàm thanh quang, tiếp dẫn Ngoại Đạo Nguyên Anh, dọc theo kinh mạch hướng thẳng xuống đan điền khí hải.

Ngoại Đạo Nguyên Anh nhìn viên Khô Vinh Kim Đan kia, mỉm cười, lúc này nó ngồi xếp bằng ngay dưới Kim Đan, bắt đầu tu hành.

Sau khi nó trở lại bản tôn, mượn khí tức Kết Đan hậu kỳ của Phương Tịch che lại, lôi giao trên trời gào thét nhưng cuối cùng vẫn không đánh xuống.

"Nguy hiểm thật... Cuối cùng lôi kiếp này cũng không đánh xuống, nếu không thì ta cũng chỉ đành từ bỏ Ngoại Đạo Nguyên Anh."

"Lần này luyện chế Ngoại Đạo Nguyên Anh, quả thật là phong hiểm trùng điệp, cũng may mà thần thức của ta tăng nhiều, cuối cùng chèo chống nổi."

Phương Tịch nhìn bầu trời trở lại cảnh vạn dăm không mây thì không khỏi thở phào, ngay lập tức hắn xoa xoa đan điền của mình, vô cùng hưng phấn: "Bây giờ... Ta cũng xem như nửa Nguyên Anh lão quái rồi sao?"

"Có Ngoại Đạo Nguyên Anh, tùy thời đều có thể bộc phát ra thần thông pháp lực cấp bậc Nguyên Anh..."

"Chỉ là sau đó cố gắng không để Nguyên Anh xuất khiếu, nếu không thì hiệu quả của Quy Nhất Ấn biến mất, không thể tiếp tục che giấu khí tức, sẽ phải bị sét đánh... Phải chờ đến sau khi bản tôn độ kiếp thì tình hình mới có thể chuyển biến tốt đẹp."

"Cũng không thể để Ngoại Đạo Nguyên Anh có được thân thể, nếu không thì chín thành chín sẽ phản phệ, chút biện pháp bắt nó lại ta cũng không có... Trừ phi đến ngày mà thần thông của bản tôn hoàn toàn vượt xa Ngoại Đạo Nguyên Anh thì có lẽ mới có thể thử một lần."

"Tốt nhất vẫn là thời thời khắc khắc ở trong đan điền khí hải, nhận bản tôn đồng hóa... Chỉ cần thời khắc quan trọng cung cấp pháp lực là được."

Phương Tịch âm thầm tính toán: "Bây giờ pháp lực thần thông của ta hơi kém hơn Nguyên Anh sơ kỳ, còn thần thức bởi vì thu hoạch được lợi ích khi Diêm Ma Đạo Chủ yên diệt nên cũng đang lớn mạnh, có lẽ sẽ không kém lão quái vật Nguyên Anh sơ kỳ bao nhiêu... Hơn nữa thọ nguyên hơn xa tu sĩ Nguyên Anh, đây chẳng phải nói... Ta có thể giả làm tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ rồi sao?"

"Không uổng công ta hao phí rất nhiều tích lũy của các thế giới, cuối cùng cũng ngưng luyện ra được Ngoại Đạo Nguyên Anh!"

"Chỉ là ngoại vật tuy tốt nhưng bản tôn vẫn phải nỗ lực, sớm ngày ngưng luyện Nguyên Anh chân chính."

Phương Tịch kiên định đạo tâm, phất ống tay áo một cái, trong nháy mắt thân hình của hắn đã hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng, vụt lên từ mặt đất.

Cương phong khuấy động, hắn hưng phấn đều động pháp lực của Ngoại Đạo Nguyên Anh.

Ầm ầm!

Một khắc sau, tốc độ của thanh sắc trường hồng lần nữa tăng vọt lên gấp bội, uy thế trùng trùng điệp điệp, khiến rất nhiều tà ma đều phải rối rít tránh né...

Chưa được vài canh giờ, hắn đã đến thành nhỏ ngày đó ở lại.

Đương nhiên Dư Hóa và Hoa Phi Diệp đã không còn ở chỗ này, căn cứ tin tức lúc trước thân ngoại hóa thân tìm hiểu, bọn họ ở lúc chiến loạn đã rời khỏi thành này, tiến vào núi sâu tu hành.

Nhưng mà có lẽ vị trí vẫn ở gần đây.

Phương Tịch chỉ lượn một vòng quanh tiểu thành, thần thức quét qua đã tìm được chỗ của hai người này.

Một nơi non xanh nước biếc.

Nơi đây cách xa thành trì, vốn có tà ma chiếm cứ.

Nhưng mà sau khi hai người Dư Hóa đến đã thanh lý xung quanh một lần, xây dựng một động phủ.

Thậm chí còn nhận mấy đồng tử, đồng nữ làm nô bộc, phụ trách vẩy nước quét nhà, hầu hạ.

Dư Hóa tay cầm phù bút, đang vẽ phù.

Phương Tịch tùy theo tài năng tới đâu mà dạy nên đã truyền thụ công pháp tiên đạo, tu tiên bách nghệ cũng không bỏ qua.

Trong hai người, Dư Hóa tương đối giỏi vẽ phù, mà Hoa Phi Diệp thì có thiên hướng về luyện đan.

Chỉ thấy y bút tẩu long xà như nước chảy mây trôi, phù đầu, phù gan... Đến sau cùng phù chân cũng một mạch mà thành.

Lúc hoàn thành một bút cuối cùng, lục sắc quang mang trên tấm phù lục này lấp lóe không yên, cuối cùng mới ổn định lại.

"Mộc Đao Phù này cuối cùng cũng xong!"

Trên mặt Dư Hóa hiện ra vẻ vui mừng: "Bây giờ ta cũng xem như là Phù sư cấp một thượng phẩm..."

Có thần thức tương trợ, lại có Phương Tịch chỉ điểm nên y tiến bộ rất nhanh.

Không bao lâu, y cầm Mộc Đao Phù, hứng thú bừng bừng đi tìm Hoa Phi Diệp thưởng thức một chút.

Hoa Phi Diệp mặc một bộ nhu quần màu hồng, thấy Dư Hóa đến thì trên mặt đầy vui vẻ: "Sư huynh đến rồi?"

Nhìn nụ cười đẹp như hoa đào của sư muội, Dư Hóa chợt thầm than khổ, cảm thấy dưới bụng dâng lên một ngọn tà hỏa, vội xua loạn hai tay: "Sư muội... Ngươi đừng ném loạn công pháp..."

"Ha ha!

Thấy cảnh này thì Hoa Phi Diệp lập tức cười đến hoa cũng run rẩy.

À... Sau khi Trúc Cơ, hai người đã tự chọn công pháp riêng cho mình, linh căn của Dư Hóa lệch Mộc nên trực tiếp chọn Thanh Mộc Trường Sinh Công.

Còn Hoa Phi Diệp dường như muốn đền bù tiếc nuối nên đã chọn một môn công pháp mị thuật để chủ tu.

Đến bây giờ, cũng là vui cười giận mắng tùy tâm sở dục.

"Sư muội, ngươi xem thử tấm Mộc Đao Phù của sư huynh thế nào?"

Trong lòng Dư Hóa cảm thấy không chịu đựng nổi nên chỉ đành dùng phù lục để nói đánh lạc hướng.

"Không tệ... Chúng mừng sư huynh đã tấn thăng Phù sư cấp một thượng phẩm." Hoa Phi Diệp thu mị thuật, nghiêm túc thi lễ.

"Ai... Nhờ có lão sư chỉ điểm, ta thật sự học tập mới phát hiện tiên đạo này bao hàm toàn diện, chỉ sợ chúng ta nỗ lực cả đời cũng khó có thể với tới..."

Dư Hóa thở dài.

"Đúng vậy... Lão sư so với Diêm Ma Đạo Cung thì hào phóng hơn rất nhiều, cho đến hôm nay, ta mới biết những dòng chính Đạo Cung kia đến tột cùng giấu giếm đối với chúng ta bao nhiêu..."

Hoa Phi Diệp nói đến đây thì trên mặt không khỏi đầy tức giận.

Diêm Ma Đạo Cung bắt các nàng làm tài liệu, đương nhiên sẽ không dạy tu tiên bách nghệ gì đó.

Đáng thương cho nàng, một người đã từng là Kim Đan Chân Nhân mà nhận được mấy quyển truyền thừa luyện đan và luyện khí cấp một của Phương Tịch cho mà cao hứng vô cùng.

"Lão sư ra ngoài đã nhiều năm rồi, không có xảy ra chuyện gì chứ?"

Trên mặt Dư Hóa hiện ra vẻ lo lắng.

"Lão sư thần thông quảng đại cỡ nào? Năm đó thiếu cung chủ kia mất tích bí ẩn, nói không chừng chính là thủ bút của lão sư... Thiên hạ dù rộng lớn lại có ai có thể thương tổn được lão sư? Nhưng mà ta và ngươi sau khi đến Trúc Cơ hậu kỳ, tích lũy Kim Đan đã tiêu tán... Công pháp tiến bộ chậm như rùa bò, nên cân nhắc bồi dưỡng đệ tử."

Hoa Phi Diệp cắn môi một cái: "Chỉ là muốn thu môn đồ rộng rãi, còn phải được lão sư đồng ý."

"Không sao... Ta đồng ý."

Đúng lúc này, một tiếng nói nhàn nhạt truyền đến.

Hoa Phi Diệp và Dư Hóa xoay người, đã nhìn thấy một thiếu niên đạo nhân, khóe miệng cười như không cười nhìn bọn họ, khí tức trên thân vậy mà như vực sâu biển lớn, khiến người khác cảm thấy sâu không lường được.

"Bái kiến lão sư."

Hai người lập tức mừng rỡ quỳ gối hành lễ.

"Không tệ, đều đã Trúc Cơ hậu kỳ..."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, tu vi của hai người đều hiện ra trước mắt: "Sau khi Kim Đan tan hết, con đường tu tiên sẽ không dễ, cần phải tu luyện vất vả, nếu không thì một khi hai trăm năm qua đi, đều hóa thành đất vàng..."

Trong lời nói của hắn có ý khuyên nhủ.

Trong hai người này, Dư Hóa cũng chưa đầy trăm tuổi.

Dù là Hoa Phi Diệp cũng chưa đến hai trăm tuổi... Dù sao công pháp giới này cực kỳ tốc thành, chỉ cần có tài liệu, Kết Đan cũng không phải là chuyện quá khó.

Thậm chí bồi dưỡng nhiều Kim Đan sẽ có cơ duyên Nguyên Anh, năm đó Diêm Ma Đạo Chủ cũng dựa vào cách này mà thành đạo.

Mà bây giờ Phương Tịch ngưng kết Ngoại Đạo Nguyên Anh là nhờ Đạo Nghiệt còn sót lại của Diêm Ma Đạo Chủ giúp.

Nói đúng hơn, cũng là ngàn năm tích lũy của giới này.

"Dù sao các ngươi cũng xem như là đệ tử của ta, mỗi người một phần linh vật Kết Đan ta vẫn sẽ chuẩn bị đủ cho các ngươi... Về phần mời chào môn đồ thì tùy tâm ý các ngươi."

Phương Tịch cảm thấy bản thân ngưng luyện Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng xem như là chút quà tặng của Hồng Nhật giới nên muốn hồi báo một chút.

Truyền bá tiên đạo, bồi dưỡng Kim Đan cũng đã đủ.

Dù sao chỉ cần hắn không thẹn với lương tâm thì tu luyện sau này cũng không bị tâm ma thừa dịp sơ hở mà vào.

"Đa tạ sư tôn!"

Dư Hóa và Hoa Phi Diệp liếc nhau đều mừng rỡ.

Chỉ có Hoa Phi Diệp chần chừ hỏi: "Bây giờ thiên hạ đạo quan tập hợp lại... Thành lập Đạo Minh, lấy Càn Khôn Nhị Hữu làm chủ, chỉ sợ sẽ không cho phép tiên đạo trắng trợn khuếch trương..."

"Càn Khôn Nhị Hữu là gì?"

Phương Tịch hỏi mấy câu, mới hiểu sau đại chiến, Kim Đan Chân Nhân song phương hao tổn hầu như không còn.

Mặc dù thế lực Đạo Cung nhất thời chiếm thượng phong nhưng theo thiếu cung chủ 'mất tích' thì nội bộ nổi tranh đấu, lại bị liên minh đạo quan phản công...

Liên tràng đại chiến này hạ xuống thì Kim Đan Chân Nhân của song phương có thể nói đã tử thương hầu như không còn, cuối cùng do Càn Khôn Nhị Hữu luôn bất hiển sơn bất lộ thủy hái được quả đào.

Hai người này cũng là hai Kim Đan Chân Nhân còn lại của Đạo Minh.

Sau khi hỏi tướng mạo Càn Khôn Nhị Hữu này thì hình như chính là hai Kim Đan lúc trước bị Nguyên Anh của mình tiện tay tiêu diệt thì Phương Tịch lập tức buồn cười: "Yên tâm... Đạo Minh này sớm muộn gì cũng xong, các ngươi yên tâm, mạnh dạng chiêu mộ nhân thủ đi... Hôm nay, thiên hạ pháp tu sụp đổ, chính là thời cơ tốt để các ngươi đại triển quyền cước, nếu có thể thuận lợi Kết Đan, thiện hạ sau này đều sẽ có một chỗ cho các ngươi cắm dùi!"

Bởi vì Diêm Ma đạo pháp quá tốc thành, chỉ cần dã tâm truy cầu lực lượng vẫn còn thì muốn cấm hoàn toàn là chuyện không thể nào, trừ phi Phương Tịch nguyện ý tọa trấn giới này trăm năm...

Nhưng rõ ràng hắn không thể nào làm được, bởi vậy cũng buông xuôi bỏ mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận