Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 656: Khuynh Phong

Một hồi lâu sau, Phương Tịch bỏ Vô Danh Nhật Chí xuống rồi suy tư.

Cơ Quan Thành của Mặc Môn giống với suy đoán của hắn, nó là một phường thị di động.

Nhưng dựa theo nội dùng trong du ký của Lý Minh, y từng trò chuyện với một vị tu tiên giả ở trong Cơ Quan Thành, đối phương tự nói mình đến từ bên ngoài Lạc Nhật Bình Nguyên.

Chuyện này khiến Phương Tịch cảm thấy sợ hãi, thán phục với phạm vi di chuyển của Cơ Quan Thành.

Ngoài ra, trong Cơ Quan Thành đầy đủ cửa hàng, cũng không từ chối phàm nhân giao dịch, thậm chí thỉnh thoảng còn kiểm trắc linh căn, tuyển chọn đệ tử...

Đối với Phương Tịch, ba tháng sau Cơ Quan Thành của Mặc gia đến là cơ hội cực tốt để hắn tiếp xúc với tu tiên giả bản thổ Địa Tiên giới.

Hơn hai tháng sau.

Một đội ngũ rời khỏi Thành Phi Nhật, mục tiêu chính là thủ đô của Định Quốc - Lam Thành!

Cơ Quan Thành Mặc Môn đương nhiên sẽ không dừng ở gần Thành Phi Nhật để giao dịch.

Đối với họ chỉ một Thành Phi Nhật thì không đủ trọng lượng.

Định Quốc thì không chênh lệch lắm, mà nghe nói vì lần giao dịch này mà các nước láng giền cũng đặc biệt phái đội xe sứ giả đến.

Phương Tịch cưỡi một con lười xanh, xem lẫn trong đội ngũ của Lý gia, không khác gì người thường.

Nhưng mà hộ vệ của Lý gia Lý Quảng Kim cũng không dám khinh thường vị Phương giáo tập này.

Có thể thuyết phục được gia chủ thì vị khách khanh này chắc chắn có bản lĩnh hơn người.

Bởi vậy y cũng muốn tỏ thiện ý và sự thân cận với hắn.

Lúc đi đường hàng ngày, thỉnh thoảng y sẽ đến gần Phương Tịch, tán gẫu vài câu.

Đối với vị Tiên Thiên cao thủ Võ Đạo Trúc Cơ này Phương Tịch cũng tương đối khách khí, hai người cười cười nói nói.

Không lâu sau, Lý Quảng Kim đã bị học thức uyên bác của Phương Tịch khuất phục.

"Thì ra là vậy... Trụy Yêu Hồ thật sự có đại yêu vẫn lạc mà hình thành hồ nước hơn mười vạn dặm sao?"

Lý Quảng Kim trừng to hai mắt.

"Chuyện này xuất từ Tiếu Quảng Tử Du Ký, năm đó vị tiền bối này cũng là cao thủ cấp bậc Võ Đạo Chân Đan, nên sẽ không phạm sai lầm..."

Phương Tịch mỉm cười: "Hơn nữa nghe nói vị Tiếu Quảng Tử còn từng là một vị hoàng tử đó, chỉ là không được kế thừa đại vị nên mới tiêu dao hành tẩu thiên hạ, lấy ghi chép các loại kỳ văn dị sự làm niềm vui..."

"Hóa ra là hoàng tử, xem ra ngài ấy nhất định có thể nghe được rất nhiều chuyện bí ẩn."

Lý Quảng Kim đối với chuyện này tin tưởng không chút nghi ngờ.

Dù sao hoàng thân của các quốc gia đều có tu tiên giả bảo vệ, thậm chí còn không phải tu tiên giả bình thường, ít nhất cũng có một, hai vị lão tổ Nguyên Anh!

Tỉ như trong Định Quốc đã từng có quốc quân dùng võ nhập đạo, còn tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh mới ung dung thoái vị, lập tân quốc quân khác.

Mà nghe nói lão tổ tông Nguyên Anh như vậy ở trong hoàng thất Định Quốc vẫn còn mấy vị nữa!

Đây mới là vốn liếng lớn nhất để hoang thất Định Quốc có thể trấn áp được các thế gia võ đạo.

"Một vị Võ Đạo Chân Đan thì có thể kế nhiệm thái tử, chỉ tiếc lúc ấy vị thái tử kia chính là Tiên Đạo Kết Đan..."

Phương Tịch lắc đầu thở dài, lại nói một số chuyện về thế gia võ đạo nổi danh ở Định Quốc.

Kết hợp một số kiến thức nhưng hắn lại âm thầm thở dài:

'Với hoàn cảnh bất kỳ chỗ nào ở Địa Tiên giới đều có linh khí cấp một... Nên tu hành ở đây rất dễ, võ đạo tiến bộ thần tốc, công pháp bình thường cũng không phải chuyện khó... Nhưng mặc dù đa phần bình dân đều có bản lĩnh võ nghệ nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn Hậu Thiên, có thể tiến vào Tiên Thiên thì vạn người không được một...'.

'Có thể Võ Đạo Chân Đan thì càng là trăm vạn người không được một người... Dù vị lão tổ tông của Lý gia cũng chỉ mới đến Tiên Thiên đỉnh phong, e là cả đời này cũng không thể ngưng kết được Võ Đạo Chân Đan, lại càng không cần nhắc đến chuyện lấy được đại cơ duyên mà dùng võ nhập đạo...'.

Dù tu luyện võ đạo yêu cầu tài nguyên rất ít nhưng vẫn cần có tài nguyên.

Mà đột phá đại cảnh giới cũng tương đối khó.

Về phần 'dùng võ nhập đạo' cần có loại đan dược quý như Võ Tu Đan hoặc là thiên tài địa bảo phụ trời thì khó càng khó hơn.

Trong Định Quốc, cao thủ dùng võ nhập đạo gần nhất cũng đã là truyền thuyết trăm năm trước.

"Phòng bị!"

Một tiếng nói ẩn chứa sự cảnh giác chợt từ phía trước đội xe truyền đến.

Lý Quảng Kim áy náy cười với Phương Tịch, thân hình y nhảy lên một chiếc xe ngựa phía trước như phù quang lược ảnh, giống như hồng chung: "Đệ tử Lý gia, kết trận!"

Y rút một cây tiểu kỳ trên chiếc xe rồi rót nội lực Tiên Thiên vào trong đó.

Trên tiểu phiên xuất hiện từng hoa văn hóa thành một chữ Lý lớn.

Cây tiểu kỳ nhìn như bình thường này vậy mà cũng là một món võ cụ.

Mà ở trong đội xe còn có cờ của các gia tộc như Triệu, Trương, thậm chí cờ của Thần Ý Môn cũng sáng lên, tự hóa thành một quang trụ phóng lên cao, hình thành một lớp sương mù, bao phủ toàn bộ đội xe vào trong.

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thầm hài lòng: "Bày trận trong lúc di chuyển... Trận này còn là cấp ba thượng phẩm, thật sự không tệ..."

Lực phòng ngự như vậy thì dù tu sĩ Kết Đan hậu kỳ đột kích cũng có thể kiên trì một thời gian rất dài, đồng thời che chở phàm nhân.

Hắn ầm thầm phóng thần thức ra, hắn có thể thấy được phía trước cách đây hơn mười dặm có một đạo độn quang thanh sắc bay đến, tản ra ba động pháp lực cấp Kết Đan.

Đây không phải Võ Đạo Chân Đan mà là một vị tu sĩ Kết Đan thật sự!

Người đến mặc một bộ bạch bào, đầu đội kim quan, xem ra ôn tồn lễ độ, gã dừng trước đội xe, hành lên trước rồi nói: "Bản nhân Ngụy Khuynh Phong, xin hỏi vị nào là chủ sự?"

Rất nhiều hộ vệ tản ra, một đại hán râu quai nón mặc tử bào bước ra, dáng người y khôi ngô, long hành hổ bộ, khí tức bức người, y cũng không e ngại vị tu sĩ Kết Đan này bao nhiêu, y chỉ chắp tay, ôm quyền hoàn lễ: "Bản nhân là thành chủ Thành Phi Nhật Trương Long Hổ, không biết các hạ là ai?"

Bản thân Trương Long Hổ đã tu thành Võ Đạo Chân Đan, thậm chí còn đến cảnh giới Chân Đan hậu kỳ.

Chỉ cần y lại tu hành đến Chân Đan viên mãn thì sẽ có thể phục dụng Võ Tu Đan mà có khả năng bước lên tiên đạo.

Huống chi y chính là thành chủ do đích thân quốc quân Định Quốc phong, sau lưng có Định Quốc hỗ trợ nên thế lực cũng tương đương với một tông môn Nguyên Anh.

Mặc dù bây giờ đã ra ngoài nhưng đã bố trí trận pháp võ cụ, y có thể ngang hàng với Kết Đan đại viên mãn nên đương nhiên y không sợ.

"Hóa ra là Trương thành chủ!"

Ngụy Khuynh Phong cười nói: "Bản nhân chính là trưởng lão của Hoán Kiếm Tông ở gần đây, đây là lệnh bài thân phận..."

Gã ném ra một lệnh bài đỏ rực, trên đó có ký hiệu đoản kiếm và cánh hoa, xung quanh còn có một vòng triện văn.

Trương Long Hổ tiếp nhận xem xét xong thì thần sắc lập tức hòa hoãn hơn mấy phần.

Hoán Kiếm Tông cũng là một tông môn chính đạo của Định Quốc, tin đồn luôn không sai, y đả kiểm nghiệm lệnh bài này, nó thật sự là thật.

"Không biết Ngụy trưởng lão có gì chỉ giáo".

Trương Long Hổ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hỏi.

Ngụy Khuynh Phong cười rất hiền lành, hoàn toàn luận giao ngang hàng: "Có phải các vị muốn đến Cơ Quan Thành đúng không? Đúng lúc bản nhân cũng có ý này, chi bằng chúng ta làm bạn cùng đường... Bây giờ hàng hóa tứ phương tụ tập, cũng thu hút không ít cướp tu đến."

Nhắc đến cướp tu, Trương Long Hổ biến sắc, y miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta chỉ làm chút sinh ý nhỉ vốn thấp, một số linh vật cấp thấp của phàm nhân, e là không có mấy cướp tu có thể xem trọng, giáp mặt còn có thể rơi mấy cái răng... Cướp tu cũng là người nên chuyện hại người không lợi mình sẽ không làm. Về phần đi cùng nhau? Vẫn thôi đi..."

Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo cũng là đạo chích.

Xuất môn ra ngoài, vị Trương đại thành chủ này vẫn rất cẩn thận.

"Đã như vậy thì chuyện này xem như thôi..."

Tính tình Ngụy Khuynh Phong rất tốt, bị từ chối cũng không tức giận mà mỉm cười, ôm quyền rồi hóa thành độn quang bay xa.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Long Hổ thở phào, trong lòng y cũng có chút hối hận.

"Không có chuyện gì, tiếp tục lên đường."

Kèm theo tiếng ra lệnh của y, đội xe tiếp tục chậm rãi tiến lên.

Đêm đến.

Chín vầng trăng tròn treo giữa bầu trời.

Phương Tịch cầm một hồ lô rượu trong tay, thưởng thức ánh trăng hiếm thấy này.

'Đã lắng đọng mấy năm rồi, có lẽ đã đến lúc rời đi rồi chứ?'.

Hắn phóng thần thức ra, có thể nhìn thấy cách đây trăm dặm, Ngụy Khuynh Phong kia lại đạm luận gì đó với một tu sĩ Kết Đan khác.

Không gian ở Địa Tiên giới rất mạnh nên cực hạn thần thức của tu sĩ Kết Đan ngắn hơn nên trăm dặm đã là khoảng cách rất an toàn.

Dù sao không phải ai cũng xui xẻo như bọn chúng mà gặp phải một vị Hóa Thần Tôn Giả rảnh rỗi.

"Ngụy huynh... Thật sự muốn động thủ sao? Nếu huynh làm chuyện này thì e là Hoán Kiếm Tông cũng không bảo vệ được huynh đó..."

Tu sĩ Kết Đan kia là một nam tử trung niên, trên mặt đầy sát khí, hiện ra vẻ dữ tợn.

"Ha ha, không vào hang cọp sao bắt được cọp con..."

Trong mắt của Ngụy Khuynh Phong mang theo từng tơ máu: "Ta đã thăm dò rõ ràng, lần này Trương Long Hổ âm thầm hao hết thân gia, mang theo rất nhiều linh vật, muốn đổi một viên Võ Tu Đan ở Cơ Quan Thành... Lúc này không động thủ thì chẳng lẽ chờ hắn giao dịch thành công rồi mới động thủ sao? Võ Tu Đan đối với tu sĩ như chúng ta không có chút tác dụng nào."

"Chậc chậc... Số linh vật có thể đổi được Võ Tu Đan, đúng là rất đáng giá xuất thủ một lần."

Dường như tu sĩ mặt đầy sát khí đã bị thuyết phụ: "Làm xong chuyến này, chúng ta lập tức cao chạy xa bay, không ở trong phạm vi của Định Quốc, chẳng lẽ mấy Nguyên Anh lão quái còn có thể làm gì được chúng ta sao?"

"Đúng vậy... Vừa vặn Tà Tâm Quyết của ta cũng đang gặp bình cảnh, cần huyết tế hàng loạt... Khí huyết của những người luyện võ kia rất dồi dào, là tế phẩm cao cấp."

Trong đôi mắt của Ngụy Khuynh Phong lấp lóe hung quang.

Nhìn gã như phong độ phiên phiên nhưng thật ra gã âm thầm tu luyện một môn công pháp ma đạo - Tà Tâm Quyết, mặc dù tốc độ tu hành của pháp quyết này có thể so với công pháp đỉnh cấp, lại có kỳ hiệu làm bình cảnh yếu đi nhưng không cẩn thật sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa còn phải thường xuyên huyết tế.

Ở trong tông môn hình ảnh của Ngụy Khuynh Phong đương nhiên là công tử nhẹ nhàng nhưng không ai biết gã lại là cướp tu không chuyện ác nào không làm, thậm chí đã phần những cướp tu khác chỉ vì tài mà nơi gã đi qua, có thể nói là chó gà không tha.

"Hôm nay ta đã ở trước mặt Trương Long Hổ kia lấy được tín nhiệm... Dựa theo kế hoạch, hai ngày sau, khi đến Ưng Sầu Hạp thì ngươi sẽ truy sát ta chạy qua đó, chúng ta nội ứng ngoại hợp..."

Ngụy Khuynh Phong chậm rãi nói ra đại kế trong lòng.

Mặc dù gã là ma đạo, hành sự điên cuồng nhưng lúc gã bố trí cạm bẫy lại rất tỉnh táo và cẩn thận: "Trong đội xe của Thành Phi Nhật chỉ có một Võ Đạo Chân Đan, ta sẽ nắm thời cơ phá trận pháp kia đi, đến lúc đó thì muốn gì lấy đó..."

"Ha ha... Kế hoạch thật sự không tệ."

Bất chợt có một tiếng cười lạnh vang lên.

"Ai?"

Thần sắc Ngụy Khuynh Phong thay đổi, gã vỗ chiết phiến trong tay, một cơn gió lốc lập tức bảo vệ bản thân gã vào trong.

còn đại hán Kết Đan kia thì gầm lên, trên người hiện ra một lớp giáp màu vàng đất.

Thế nhưng thần thức của bọn chúng quét xung quanh mấy lần lại không thể phát hiện được người cười lạnh ẩn nấp ở đâu thì sắc mặt không khỏi đại biến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận