Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 552: Liễu Nhứ

"Tác dụng của bảo vật hư không này ở chỗ trấn áp linh khí và yêu khí, khiến chúng không xung đột lẫn nhau..."

"Bởi vậy mà Lưỡng Nghi Thông Nguyên Công có thiếu sót rất lớn, chờ đến sau này tu luyện giả tăng đại cảnh giới thì bảo vật hư không trước đó cũng có khả năng không áp chế nổi pháp lực hai bên, sau đó dẫn đến xung đột lẫn nhau, bạo thể mà chết... Phải chủ động phế bỏ môn bí thuật này hay sao."

Đôi mắt của Phương Tịch càng ngày càng sáng lên: "Nhưng ta thì khác! Có thể dùng Chư Thiên Bảo Giám làm 'nền tảng', dựa vào nó để trấn áp tu vi hai bên... Cho dù sau này tấn thăng Hóa Thần, Phản Hư... Chút tu vi kia mà muốn rung chuyển Chư Thiên Bảo Giám thì không khác gì kiến vàng rung cây..."

"Nhưng mà hình như công pháp này vẫn có chỗ chưa thỏa mãn... Vẫn còn rất nhiều sơ hở."

Hắn cũng không quyết định lập tức bắt tay vào tu luyện mà chuẩn bị giao cho Ngoại Đạo Nguyên Anh.

Không chỉ có Lưỡng Nghi Thông Nguyên Công này mà còn các loại trước đó như Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công, Ma Hỏa Luyện Anh Đại Pháp, hắn đều định giao cho Ngoại Đạo Nguyên Anh trước, lợi dụng tích lũy và tri thức của Cửu Châu giới để cẩn thận phân tích lại lần nữa rồi tính.

"Ngoại Đạo Nguyên Anh đã xuất ra Đồ Phổ Hạt Yêu Khí, mức độ được xem trọng đã tăng lên rất nhiều, có thể thỉnh cầu điều động một số tài nguyên hạn chế..."

"Tỉ như trí tuệ nhân tạo và siêu máy tính mạnh nhất... Thậm chí là lò mô phỏng khí hải đan điền của tu sĩ... Đưa số liệu của những công pháp này vào trong đó, nếu có vấn đề gì đều có thể bị bại lộ, đồng thời giải quyết nhanh chóng..."

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch đã an tâm, thoải mái vung tay làm chưỡng quỹ.

Trong phòng tu luyện.

Từng tia linh khí hội tụ hóa thành linh dịch chí tinh, chí thuần rồi bị huyền quang hai màu xanh vàng bao phủ, cuối cùng hóa thành từng tia nhân uân tử khí rơi vào trong khí hải đan điền.

Chủ Nguyên Anh Phương Tịch ngồi khoanh chân, chợt mở mắt ra, miệng nhỏ khẽ hút.

Tất cả nhân uân tử khí ở trong đan điền khí hải đều bị hắn hấp thu toàn bộ, huỳnh quang chợt lóe trên gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh giống như nó vừa dùng một viên đại bổ hoàn vậy.

Một lúc sau, Phương Tịch chậm rãi thu công rồi mở mắt ra: "Công pháp tầng thứ 18 Khô Vinh Quyết, càng khó khăn hơn..."

Trên tay hắn có công pháp hai mươi tầng Khô Vinh Quyết, đối ứng với Hóa Thần sơ kỳ.

Trước khi tấn thăng Hóa Thần thì hắn không cần quá lo lắng vấn đề công pháp.

"Như vậy tính ra, ở trên linh mạch cấp bốn, dựa vào tư chất bây giờ của ta, muốn tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, có lẽ cần một, hai trăm năm..."

Mặc dù nhìn như thời gian chênh lệch với tu luyện Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn không nhiều nhưng Nguyên Anh trung kỳ tiến bộ càng khó hơn!

Sở dĩ không chênh lệch lắm, hoàn toàn là vì tư chất linh căn của hắn đã tăng lên.

Nếu hắn giống như Nam Cung Ly thì có lẽ cả đời cũng không tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong!

"Quả nhiên vẫn là phải luyện chế được Phân Thần Đan... Hoặc là tìm được cơ duyên khác?"

Nếu không có nguy hiểm từ bên ngoài thì đương nhiên Phương Tịch thà rằng ở mãi trên Phỉ Thúy Đảo, dựa vào thời gian chậm rãi mài...

Dựa vào hơn ba nghìn năm thọ nguyên bây giờ của hắn, thế nào cũng có thể tu luyện viên mãn công pháp tầng thứ 18 Khô Vinh Quyết, sau đó thử đột phá công pháp tầng thứ 19.

Thế nhưng...

Nương theo yêu tộc hàng giới càng ngày càng lâu thì nói không chừng một ngày nào đó thông đạo hư không sẽ có thể dung nạp Hóa Thần Tôn Giả thông hành.

Mà xét từ chuyện yêu tộc nhìn truyền nhân của Thanh Đế Sơn như kẻ thù thì cục diện của hắn không thể lạc quan...

'Dù Tôn Giả yêu tộc đến Nam Hoang, lại bị một tầng thiên địa áp chế, đồng thời bản thân khó mà phát huy toàn lực ở hạ giới, có nguy cơ bị nguyên khí phản phệ... Thì thực lực đó cũng không phải thứ mà ta có thể ngăn cản được,'.

Lúc này Phương Tịch đứng dậy, chuẩn bị đến tu tiên giới Tây Mạc tránh một phen, đồng thời cũng tìm kiếm Huyết Hà Thạch, ma hỏa và truyền thừa luyện đan cao minh hơn...

Nếu không phải vì những chuyện này thì thật ra hắn đến Hồng Nhật giới trốn sẽ tốt hơn.

Hắn vừa rời khỏi phòng bế quan thì thần sắc đã thoáng động.

Ở bên ngoài bất ngờ có một tấm Truyền Âm Phù đỏ thẫm.

Phương Tịch tiện tay bắt lấy, mày hơi nhíu lại: "Ồ? Thú vị như vậy..."

Hắn suy nghĩ một lúc, lấy một tấm phù lục ra, nói mấy câu.

Truyền Âm Phù hóa thành một đạo hỏa quang, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Không lâu sau.

Trường Thanh Điện.

Một đạo độn quang hạ xuống, bọn người Chung Hồng Ngọc, Trịnh San xuất hiện, sau lưng còn có một nữ hài choai choai đi theo vào trong Trường Thanh Điện.

"Bái kiến công tử..."

Chung Hồng Ngọc hành lễ, lại kéo nữ đồng ở sau lưng: "Còn không nhanh bái kiến minh chủ?"

Nữ hài kia bước lên, lại tự nhiên hào phóng hành lễ: "Liễu Nhứ... Bái kiến minh chủ đại nhân!"

Lúc này nó lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái.

"Ồ?"

Tử quang lấp lánh trong mắt Phương Tịch, sau đó hắn vung tay áo.

Một đạo thanh sắc linh quang bay ra, lượn quanh thân Liễu Nhứ rồi chợt nổ tung hóa thành một mảnh điểm sáng như đom đóm.

Liễu Nhứ bị kỳ cảnh này vây quanh nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm gì, có mấy phần núi lở trước mặt mà không biến sắc, thậm chí còn hơi cao ngạo một chút...

Cùng lúc đó, một màn kỳ lạ xuất hiện.

Những điểm sáng xanh biếc kia bám xung quanh Liễu Nhứ, vậy mà lại chen lấn, tranh nhau chui vào trong cơ thể của nó, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa...

Mà dường như Liễu Nhứ cũng cảm nhận được gì đó, băng sơn trên gương mặt nhỏ nhắn như tan đi, cuối cùng nở nụ cười.

"Không sai... Thật sự là linh căn thiên phẩm, không những vậy mà còn là Mộc linh căn thiên phẩm! Thậm chí còn kèm theo Thủy linh căn địa phẩm, dùng Thủy sinh Mộc, nếu hài tử này tu luyện công pháp hệ Mộc thì tốc độ sẽ vượt xa Thiên linh căn bình thường một bậc."

Phương Tịch thở ra một hơi dài rồi đưa ra kết luận.

Trước đó Chung Hồng Ngọc dùng Truyền Âm Phù liên hệ với hắn cũng là vì chuyện này.

Bây giờ Phương Tịch làm minh chủ của Tam Quốc Minh, lại là tu sĩ Nguyên Anh duy nhất, hắn có thể xoay chuyển tình thế ngược lại... Bây giờ danh vọng của hắn ở ba nước như mặt trời ban trưa.

Lại đang gặp thú triều, rất nhiều phàm nhân và tu sĩ đều dời đến Hồ Vạn Đảo nên đã gia tăng nhân khẩu cơ sở rất lớn.

Nhân khẩu cơ sở lớn thì xác suất linh căn cũng lớn hơn.

Trắc Linh Đại Hội ở mấy chục năm nay đã phát hiện không ít hài đồng có tư chất linh căn.

Trong đó có phụ mẫu của chúng đều là tu sĩ, cũng có phụ mẫu chỉ là phàm nhân, có thổ dân Hồ Vạn Đảo, cũng có kẻ di chuyển từ Việt Quốc, thậm chí hai nước Mộc, Võ đến...

Vốn dĩ những chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, cho dù lúc xuất hiện mấy hài tử có linh căn địa phẩm thì cũng chỉ được mấy vị tu sĩ Kết Đan nhìn trúng, chuẩn bị khảo nghiệm tâm tính một phen, sau đó thu làm đệ tử.

Nhưng trên Trắc Linh Đại Hội gần đây nhất lại xuất hiện một hài tử có linh căn thiên phẩm!

Loại tư chất tu hành một mạch đến Kết Đan cũng không có bình cảnh gì này.

Đặt ở trong ba nước chính là tuyệt thế thiên tài!

Cho dù tông môn Kết Đan như Thanh Mộc Tông, Huyền Thiên Tông thậm chí Điểm Tinh Môn, Huyền Băng Cung có thể thu nhận được một người như vậy đều phải mở Tổ Sư Đường, cáo úy cho tiên tổ...

Đương nhiên dựa theo thế cục hôm nay, cũng rất có thể không gánh nổi, sao đó thượng cống kỳ tài tu tiên như vậy lên trên...

Phương Tịch nhìn tiểu nữ hài tên Liễu Nhứ này, thần sắc khó hiểu, hắn chợt hỏi: "Xuất thân của nó thế nào?"

"Khởi bẩm công tử, nó là người Mộc Quốc, là nữ nhi của một quan viên ở thế tục, theo phụ mẫu chạy nạn đến Việt Quốc, lại gặp phải tai kiếp, cả nhà chết hết chỉ còn lại một lão bộc, nó được lão bộc đó dẫn chạy đến Hồ Vạn Đảo, đúng lúc được thuyền di dân của chúng ta cứu rồi đưa đến Long Ngư Đảo... Trong Trắc Linh Đại Hội mấy ngày trước, tất cả hài đồng đến tuổi đều phải kiểm trắc, thế là phát hiện linh căn của nó kinh người."

Chung Hồng Ngọc không nhanh không chậm kể rõ lai lịch của Liễu Nhứ.

Trịnh San ở bên cạnh nghe vậy thì con mắt có phần u ám.

Nếu không có thú triều thì có lẽ hài tử này đã bái vào Thanh Mộc Tông...

Đương nhiên nếu công tử muốn thì Thanh Mộc Tông vẫn phải ngoan ngoãn giao Thiên linh căn này đến cửa.

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch ngáp một cái, cũng không quá để ý.

Trong loạn thế, người còn tiện hơn cả cỏ.

Nói không chừng đã có mấy tên linh căn thiên phẩm chết ở ven đường, ngay cả chó hoang cũng không bằng!

Huống chi linh căn thiên phẩm nhiều nhất chỉ đảm bảo Kết Đan, về phần sau này có thể ngưng kết Nguyên Anh hay không thì vẫn phải nhìn cơ duyên của tu sĩ.

Mà dù ngưng kết Nguyên Anh thì đa phần tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ lắc lư ở sơ kỳ, trung kỳ... Bây giờ còn chưa đủ một kiếm của hắn giết.

'Nguyên Anh lão quái mà ta giết đến bây giờ hai bàn tay cũng đếm không hết...'.

'Nhưng mà... Thiên linh căn hệ Mộc sao? Ở trong mắt của bọn người Chung Hồng Ngọc cũng là một truyền nhân y bát không tệ đi?'.

Tu tiên giả rất xem trọng truyền thừa, đạo thống.

Một phần xem như kéo dài tinh thần, phần khác có lẽ là cầu trong môn đồ sau này có thể sinh ra một vị đại năng, thậm chí độ tổ sư đã chết về tông môn, bước vào con đường tu luyện một lần nữa.

Đối với chuyện này Phương Tịch rất khinh thường, hắn cho rằng đây là biểu hiện của kẻ yếu.

Mình bất lực siêu thoát nên mang hi vọng giao cho hậu nhân, chính là trốn tránh và vô năng.

Dù hắn tu tiên thất bại cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Lúc hắn nhìn tiểu nữ hài này rồi nhìn bọn người Chung Hồng Ngọc ở bên cạnh thì lại chợt trầm mặc.

Chung Hồng Ngọc thì cũng thôi, tốt xấu gì cũng đã tăng lên đến linh căn thượng phẩm, tương lai còn có một chút hi vọng tấn thăng Nguyên Anh.

Bọn người Trịnh San ngưng kết Giả Đan đã không thể nào tăng lên, thọ nguyên nhiều nhất cũng chỉ năm, sáu trăm năm.

Chờ mấy trăm năm sau thì từng người quen của mình lại tọa hóa, hoặc là vẫn lạc trong Đạo đồ, thật sự là một loại đả kích, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao tu sĩ Nguyên Anh càng già thì tính tình càng cổ quái.

'Phàm là sau khi nuôi a miêu a cẩu đến có tình cảm thì đều hi vọng chúng nó có thể sống lâu hơn một chút, làm bạn với mình lâu hơn một chút...'.

'Có lẽ...'.

Phương Tịch lại nhìn lướt qua Liễu Nhứ rồi nói với Chung Hồng Ngọc: "Nữ oa này không tệ, giữ lại ở Phỉ Thúy Đảo đi..."

Trong lời nói của hắn cũng không có ý nhắc đến chuyện thu đồ.

"Dạ..."

Chung Hồng Ngọc có chút khó hiểu nhưng nàng vẫn cung kính hành lễ.

Phương Tịch dừng một chút rồi ném một cái ngọc giản ra: "Liễu Nhứ... Sau này ngươi học công pháp trong ngọc giản này."

Chỉ một lời đã quyết định vận mệnh của nữ hài này.

"Liễu Nhứ đa tạ... Công tử."

Liễu Nhứ do dự một phen rồi xưng hô theo Chung Hồng Ngọc, hành lễ cảm tạ.

"Ừm, lui xuống đi..."

Nhìn mấy người rời đi, đôi mắt Phương Tịch sâu thẳm.

Trong ngọc giản kia đương nhiên không phải Khô Vinh Quyết mà là Thanh Mộc Trường Sinh Công!

Khô Vinh Quyết dính líu nhân quả quá lớn hơn nữa nếu không phải Ất Mộc Pháp Thân thì tu luyện chắc chắn sẽ rất gian nan, nói không chừng ngay cả cửa ải ngưng kết Khô Vinh Kim Đan cũng không qua được.

Cho dù qua thì cũng không thể luyện thành Khô Vinh Huyền Quang.

Rõ ràng Phương Tịch sẽ không bại lộ bí mật Yêu Ma Thụ mà dạy Trường Sinh Thuật cho nó, bởi vậy công pháp này chính là một cái hố.

So sánh lại thì Thanh Mộc Trường Sinh Công công chính ôn hòa, hơn nữa còn có thể tu luyện một mạch đến Nguyên Anh đã đủ rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận