Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 386: Thanh Hỏa Loan

Tiếng phượng minh to rõ, còn mang theo một loại lực lượng chấn động thần hồn.

Viên hầu bốn tay ngẩn ngơ, huyết sắc trong mắt nhanh chóng lui đi, nàng quát to, ném phi kiếm, lập tức chạy vào hướng sâu trong rừng cây hoang dã.

Nữ tu họ Cung thoát được một kiếp, cũng không có tâm tư tiếp tục truy kích mà nhìn về hướng tiếng phượng minh truyền đến.

Ở nơi đó, dường như còn có một... Bóng người?

"Đáng chết... Thanh Hỏa Loan... Ta nhớ ngươi rồi."

Bóng xanh chợt lóe, bóng người chật vật hiện ra.

Bóng người kia tức hổn hển mắng một tiếng, sau đó có một cỗ thần thức cường đạo quét qua bốn phía, khẽ di một tiếng, lập tức bay về hướng nữ tu họ Cung.

Nữ tu họ Cung thoáng cái ngây ra như phỗng: 'Thần thức pháp lực như vậy... Kết Đan lão tổ sao?'.

Nàng vẫn đang rung động thì bóng xanh chợt lóe trước mặt, một người hiện ra.

Nhìn thoáng qua bóng người này là một thiếu niên chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngũ quan tuấn tú người mặc Thanh Trúc pháp bào, đôi mắt ôn nhuận như đã trải qua tang thương, người trẻ tuổi hết lần này tới lần khác lại mang tinh thần phấn chấn đặc hữu hình thành một loại khí chất đặc biệt mà phức tạp.

Quang trọng hơn là pháp lực tản ra trên người hắn, quả thật thâm bất khả trắc, dường như còn lợi hại hơn Kết Đan lão tổ duy nhất của Điểm Tinh Môn mấy phần.

Người này đương nhiên là Phương Tịch!

Trải qua gần ba năm đi đường, cuối cùng hắn cũng rời khỏi thâm sơn, đến chỗ này.

"Chỗ này... Là chỗ nào? Ngươi là ai?"

Phương Tịch thuận miệng hỏi.

"Khởi bẩm lão tổ... Chỗ này là bắc cảnh của Nguyên Quốc, tiếp giáp với Vạn Thú Sơn Mạch gần phường thị Tinh Nguyệt... Tiểu nữ tử Tiểu nữ tử, là đệ tử của Điểm Tinh Môn, đa tạ ân xuất thủ cứu mạng trước đó của lão tổ..."

"Quả nhiên, đến Nguyên Quốc rồi sao?"

Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ vui mừng: "Về phần ân cứu mạng, ha ha... Cứu ngươi cũng không phải ta... Mà là..."

Nhắc đến con Thanh Hỏa Loan kia, sắc mặt của Phương Tịch lại không khỏi âm trầm hơn.

Hai năm trước, hành trình của hắn một đường thuận buồm xuôi gió nhưng ngay khi đoạn lộ trình cuối cùng, không biết làm sao lại bị một con Thanh Hỏa Loan cấp ba để mắt tới!

Dựa theo suy đoán của hắn thì có lẽ là có liên quan đến sợi lông vũ mà hắn lấy được.

Con loan này rất lợi hại, đã sớm là yêu thú cấp ba thượng phẩm, không những có một thân yêu lực thâm bất khả trắc mà nó còn thức tỉnh thần thông bản mạng linh diễm.

Thanh Loan Hỏa của nó quả thật phi thường sắc bén, còn khắc chế công pháp hệ Mộc của Phương Tịch.

Nghe đồn rằng, Thanh Loan là do Phượng Hoàng sinh ra, cũng là một loại chân linh cực kỳ lợi hại, chỉ ở trong Địa Tiên giới mới có ẩn hiện.

Mà Thanh Hỏa Loan dù chỉ kế thừa chút xíu huyết mạch bé nhỏ không đáng kể của chân linh Thanh Loan thì cũng đủ để nó hoành hành trong Kết Đan.

Nếu Phương Tịch xuất hết thủ đoạn thì cũng không phải không thể cầm xuống được nó.

Mặc dù hiệu quả của Khô Vinh Huyền Quang đối với linh cầm và quỷ tu có thọ nguyên rất dài không tốt nhưng thân gia hắn giàu có, pháp bảo cũng có rất nhiều.

Thế nhưng... Địa điểm không phù hợp.

Đánh nhau với một con Thanh Hỏa Loan trong Vạn Thú Sơn Mạch, Phương Tịch vẫn không có tâm lớn như thế.

Nói không chừng đánh qua đánh lại rồi bị rất nhiều yêu vương cấp ba vây xem, thậm chí dẫn ra đại yêu hóa hình cấp bốn.

Bởi vậy hắn chỉ có thể ra vẻ không địch lại, vừa đánh vừa lui, chuẩn bị dụ Thanh Hỏa Loan ra khỏi Vạn Thú Sơn Mạch, sau đó sẽ có thể xuất hết thủ đoạn để trảm nó!

Đến lúc đó, cần phải làm thành mộc khôi lỗi, cùng với Ma Huyết Giao tạo thành long phượng kéo xe.

Nhưng không ngờ, ngay lúc vừa rời khỏi sơn mạch, hắn định động thủ thì dường như con linh cầm này cảm nhận được uy hiếp, sau khi hót dài một tiếng xuyên không tán mây rồi cứ vậy mà bay trở về Vạn Thú Sơn Mạch...

Chuyện này khiến Phương Tịch không biết nói gì, lại còn vô cùng buồn bực.

"Phường thị Tinh Nguyệt sao? Có địa đồ gần đây không?"

Phương Tịch nhớ lại chuyện trước đó, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng mở miệng hỏi thăm.

"Đương nhiên có..." Cung Lăng lập tức dâng ngọc giản lên, âm thầm suy đoán lai lịch của vị Kết Đan lão tổ này.

Dáng vẻ dường như không quá giống tu sĩ cao giai bản quốc.

Phương Tịch nhận lấy, thần thức tiến vào bên trong, lại thuận miệng hỏi thăm chuyện mình quan tâm nhất: "Đại chiến Hỗn Nguyên Tông trước đó đã kết thúc chưa? Kết quả ra sao?"

"Khởi bẩm lão tổ... Đại chiến giữa Hỗn Nguyên Tông và Xích Huyết Giáo đã kết thúc vào mười năm trước... Song phương ước định lấy Huyền Không Sơn làm ranh giới, tu sĩ cao giai song phương đều ký kết khế ước..." Cung Lăng cẩn thận trả lời.

Hỗn Nguyên Tông chính là tông môn Nguyên Anh nhưng mấy chục năm trước, Thái Thượng trưởng lão của một đại phái khác trong Nguyên Quốc là Xích Huyết Giáo đã bí mật ngưng kết Nguyên Anh thành công, song phương lập tức giương cung bạt kiếm, sau đó bắt đầu đại chiến.

"Ồ?"

Phương Tịch nghe vậy thì không khỏi vui mừng.

Không uổng công mình chờ mấy chục năm, cuối cùng đã qua chiến tranh: "Không biết chiến tổn của song phương thế nào?"

"Tu sĩ cấp thấp và tông môn phụ thuộc tử thương vô số, nghe nói ngay cả tu sĩ Kết Đan đại danh đỉnh đỉnh cũng vẫn lạc mấy vị... Thậm chí có tin đồn..."

Tiếng nói của Cung Lăng nhỏ hơn mấy phần: "Nguyên Anh lão tổ Hỗn Nguyên Tông đại chiến một trận với Thái Thượng trưởng lão Xích Huyết Giáo, song phương đều tổn thương không ít nguyên khí, sau khi trở về tông môn của mình đều tuyên bố bế quan lâu dài..."

"Không tệ không tệ... Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng."

Phương Tịch nhìn Cung Lăng, ánh mắt hình như hơi cổ quái, chợt hắn khẽ động, thân hình hóa thành một bóng xanh, biến mất không còn tăm tích.

Cung Lăng chưa kịp phản ứng thì hộ thể linh quang của nàng đã bị Ất Mộc Thần Quang Kiếm xuyên thấu, sau đó tay phải của Phương Tịch xuất hiện ở gáy của nàng, vỗ nhẹ.

Nàng này lập tức trợn mắt bất tỉnh, bị Phương Tịch ôm vào lòng.

"Ngươi đã nói ta cứu ngươi một mạng... Vậy thì ân nhân cứu mạng yêu cầu một vài thứ cũng không quá phận chứ, hắc hắc hắc..."

Nụ cười của Phương Tịch trở nên quỷ dị.

Dĩ nhiên không phải hắn ba năm không gặp mỹ nữ nên sắc tâm nổi lên gì đó, mà hắn muốn dùng bí thuật thần thức nào đó để sửa chút ký ức của nàng mà thôi.

"Dù sao... Ta trốn quá vội, còn chưa thay hình đổi dạng mà."

"Đi ra ngoài, phải cẩn thận bảo vệ bản thân."

"Loại bí thuật sửa ký ức ngắn hạn này cũng không gây tổn thương gì cho thân thể..."

Phương Tịch thả Đại Thanh ra hộ pháp, đỡ nàng dậy, hai tia sáng một xanh một vàng trong hai con ngươi chui thẳng vào trong thức hải của nàng này.

Bí pháp này chỉ có thể sửa ký ức gần nhất, hơn nữa không thể quá hoang đường nếu không thì dễ phát hiện không đúng.

Bởi vậy hắn chỉ sửa ký ức hôm nay của nàng, mang hắn xuất hiện đổi thành một con yêu thú cao giai thần bí xuất hiện, dọa viên hầu bốn tay sợ.

Mà pháp lực của nàng chống đỡ hết nổi, bởi vậy bất tỉnh, chỉ thế thôi.

Sau khi thi pháp xong, Phương Tịch lập tức thi triển Liễm Tức Thuật, thanh quang chợt lóe, thân hình hắn đã biến mất vô tung.

Một lúc sau, Cung Lăng ngã trên mặt đất, mở mắt ra, mặt đầy cảnh giác: "Viên hầu bốn tay đâu?"

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện yêu hầu đã sớm biến mất, lại sờ sờ thấy đau đầu: "Xem ra yêu thú kia đã dọa viên hầu sợ chạy mất... May mà nó cũng không thèm để ý tiểu nhân vật như ta..."

Cung Lăng vội vàng nhặt phi kiếm và linh khí vân mạt lên rồi lập tức hóa thành độn quang, bay về hướng Điểm Tinh Môn: "Mấy tên tiểu nhân kia... Trở về sẽ cho chúng đẹp mắt!"

Phương Tịch nhìn chăm chú nàng này rời đi, sau đó mới hiển lộ thân hình: "Xem ra hiệu quả của bí pháp không tệ..."

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy Thận Lâu Châu ra.

Một tầng thận khí xuất hiện, bao phủ toàn thân.

Trong nháy mắt, Phương Tịch đã biến thành tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, gương mặt bình thường, khoảng bốn mươi tuổi.

"Tài nguyên của tu tiên giới Nguyên Quốc phong phú, ngay cả tông môn Nguyên Anh cũng có mấy cái... Tông môn và gia tộc Kết Đan càng không ít... Tu vi Kết Đan sơ kỳ cũng không quá nổi bật, ở các nơi cũng đủ để được cung kính đối đãi..."

Trong khi thì thào, Phương Tịch khống chế bích lục quang hoa, dùng tốc độ của tu sĩ Kết Đan bình thường bay đi rồi biến mất ở chân trời.

Phường thị Tinh Nguyệt.

Phường thị này là do mấy gia tộc tu tiên và tông môn gần đây liên thủ kiến lập, đã thành lập mấy trăm năm rồi, rất có uy tín với những tán tu gần đây.

Ngày hôm nay, một đạo thanh quang hạ xuống cổng phường thị, hiện ra một tu sĩ gương mặt bình thường không có gì lạ.

"Chỗ này... Là phường thị Tinh Nguyệt sao?"

Tử quang nhấp nháy trong mắt Phương Tịch, hắn phát hiện cả phường thị được một trận pháp cấp ba bao phủ, không khỏi hơi kinh hãi.

Thực lực tu tiên giới Nguyên Quốc quả nhiên vượt xa ba nước.

Tùy ý một phường thị tu tiên đều có thể so sánh với Bạch Trạch Tiên Thành.

"Khởi bẩm tiền bối, chỗ này chính là phường thị Tinh Nguyệt!"

Hai tu sĩ cầm pháp khí ngọc bàn ở cổng chính, thấy Phương Tịch đến, trên ngọc bàn lại tỏa ra hào quang đỏ tươi, lập tức biết là tu sĩ Kết Đan đến, không dám chậm trễ, vô cùng cung kinhd thi lễ: "Không biết tiền bối cần gì, phường thị chúng ta nhất định dùng hết khả năng..."

"Đã đến phường thị thì đương nhiên là mua bán linh vật... Cửa hàng đan dược tốt nhất của phường thị là chỗ nào? Tin tức thì chỗ nào tốt nhất?" Phương Tịch thuận miệng hỏi.

"Nếu nói về mua bán đan dược thì đương nhiên là Đan Đỉnh Phường, về phần giao dịch tin tức thì là Tiết Gia Lão Điếm..."

Một tu sĩ thủ vệ lập tức trả lời không chút nghĩ ngợi.

"Rất tốt, đi trước dẫn đường!"

Phương Tịch mỉm cười, tu sĩ kia lập tức thẳng tắp sống lưng: "Tiền bối mời..."

Ở xung quanh không ít tu sĩ đều quăng qua ánh mắt ao ước, ghen tỵ.

'Xem ra bất kể ba nước hay Nguyên Quốc thì tu tiên giới vẫn là tu tiên giới...'.

Phương Tịch cảm khái trong lòng, đi theo tu sĩ dẫn đường, đến trước một cửa hàng tản ra mùi thuốc nhàn nhạt trong phường thị.

"Khởi bẩm tiền bối, chỗ này là Đan Đỉnh Phường, tiểu nhân sẽ ở đây chờ tiền bối ra..."

Tu sĩ dẫn đường, cúi đầu, khom lưng nói.

"Ừm."

Phương Tịch đáp ứng rồi bước vào Đan Đỉnh Phường.

Một thị nữ yêu kiều cười khẽ định tiến lên chiêu đã thì chưởng quỹ ở sau quầy đang buồn ngủ chợt đứng dậy: "Lục nhi, ngươi lui đi, tiền bối này để bản nhân tự tiếp đãi!"

"Vâng!"

Lục nhi lui ra, trong lòng vô cùng chấn động.

Chưởng quỹ nhà mình là tu sĩ Trúc Cơ, còn gọi tiền bối, chẳng lẽ là Kết Đan lão tổ sao?

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta nhìn Phương Tịch, không khỏi trở nên càng nóng hơn.

"Tiền bối, vãn bối họ Ứng, chính là chưởng quỹ bản phường, có thể chiêu đãi tiền bối, quả thật tam sinh hữu hạnh, xin hãy lên lầu hai!"

Ứng chưởng quỹ cười rạng rỡ nói.

"Rất tốt..."

Bước chân Phương Tịch không nhanh không chậm, cùng chưởng quỹ lên bao sương ở lầu hai.

Chờ sau khi thị nữ dâng linh trà và linh quả lên, Ứng chưởng quỹ mới cẩn thận hỏi: "Không biết tiên bối đến đây là muốn mua loại đan dược nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận