Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 47: Xuất thủ (1)

Đại Lương, Thành Hắc Thạch đã bị hắc vụ bao phủ toàn bộ.

Trong một khu nhà dân bị tàn phá.

Bóng dáng Phương Tịch im lặng hiện ra.

Không chỉ vậy, trên tay của hắn còn cầm theo một bao gạo.

Ân, đây không phải là Linh Trúc mễ mà là gạo bình thường mà phàm nhân, nô bộc hay ăn, hắn có thể dễ dàng mua được bằng vàng bạc.

'Chút vật tư này mang về, chắc cũng đủ để báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi.'.

Phương Tịch sờ cằm: "Nếu đợi thêm vài tháng nữa, lúc vật tư hao hết, không chừng ta lại có thể dùng gạo để đổi lấy bí tịch, ngẫm lại cũng rất đẹp..."

"Đương nhiên, bất kỳ vật tư gì cũng không thể bằng với một cơ hội để sống sót... Ai, Thành Hắc Thạch rơi vào hoàn cảnh như vậy, ta cũng phải mau chóng tìm cách rời khỏi."

Hắn cũng đã phát hiện ra, lúc hắn xuyên không cũng có một số hạn chế, ví dụ như lúc hắn xuyên không ở nơi nào thì lúc hắn trở về vẫn ở chỗ đó.

Chuyện này khiến Phương Tịch nếu muốn rời khỏi Thành Hắc Thạch cũng gặp không ít phiền phức.

Đương nhiên, cũng chỉ là phiền phức mà thôi.

Hắn đã khảo sát qua hắc vụ ngoài thành, xác định nó có tính chất của trận pháp.

Có lẽ trận pháp này có thể vây chết phàm nhân, nhưng biện pháp để thoát khốn của Tu tiên giả rất nhiều.

Chỉ riêng Phương Tịch cũng biết được vài cách, cách tiện lợi nhất trong đó chính là dùng Phá Cấm Phù!

Phù lục này là loại phù lục rất trân quý, nó có tác dụng phá hư các loại trận pháp.

"Trước mắt hắc vụ ở ngoài thành cũng chỉ tương đương với khốn trận nhất giai, dùng một tấm nhất giai Phá Cấm Phù, dù không thể phá hủy hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng có thể tạm thời phá ra một cái thông đạo để chạy trốn..."

"Đương nhiên, Phá Cấm Phù thấp nhất cũng là nhất giai thượng phẩm, lại rất hiếm thấy nên giá bán của nó ít nhất cũng mấy chục khối linh thạch..."

"Vẫn là phải nhanh chóng tăng thực lực lên để có thể tiến hành lưỡng giới mậu dịch."

Phương Tịch hướng trong thành nhìn qua, trên mặt của hắn lo âu.

Chỉ vài ngày không gặp, dùng mắt thường cũng có thể thấy được yêu ma thụ kia lại cao thêm vài phần.

Rất rõ ràng, đầu yêu ma thụ này vẫn đang trong quá trình trưởng thành.

Lấy uy thế hiện tại và đặc tính bất tử của nó, cho dù là đại tu Trúc Cơ cũng khó giải quyết, mà hắc vụ ngoài thành cũng chỉ mới ngang cấp độ trận pháp nhất giai.

Nếu chờ nó chân chính trưởng thành, mảng hắc vụ đó có thể so với trận pháp nhị giai, lúc đó Phương Tịch thật muốn khóc cũng không xong.

Nếu không tranh thủ chạy sớm, phải rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn không thể không từ bỏ thế giới này!

Cửa thành đông.

Đại trạch của Bạch Vân võ quán.

Một gã nam tử lông mày trắng cầm trường côn làm bằng tinh cương, gã lạnh lùng nhìn về phía mấy người Mộ Phiếu Miểu: "Bản nhân chỉ muốn bái kiến lão tiền bối Mộ Thương Long một chút mà thôi, vì sao các ngươi lại ngăn cản ta?"

Ở bên cạnh chân của gã, có một người không may nằm ở đó, người đó lại là Hách Lam.

"Ngươi lợi dụng lúc chúng ta gặp khó khăn!"

Mộ Phiếu Miểu căm tức đến mức nghiến răng.

Sau khi Mộ Thương Long bất tỉnh, trình trạng của lão đã rất nguy hiểm, mấy ngày nay, nàng vì chuyện này mà rất buồn rầu.

Không ngờ, lúc sáng sớm hôm nay, bất chợt có người giết đến tận cửa, chính là tên mày trắng Viên Phi này, gã tuyên bố muốn luận võ cùng Mộ Thương Long!

Hách Lam bước lên nói lý, trong nháy mắt đã bị gã hạ gục bằng một côn.

Lúc này, Mộ Phiếu Miểu mới biết được, tên Viên Phi này đã đột phá cảnh giới võ quán chủ đại cao thủ!

Ở trong thế hệ trẻ của Thành Hắc Thạch đã có thể tự xưng đệ nhất nhân.

"Bạch Vân võ quán chúng ta đều cam bái hạ phong, ngươi còn muốn như thế nào?" Mộ Phiếu Miểu nhìn qua những sư đệ sư muội không còn dùng được, trong lòng nàng rất tức giận.

"Ha ha, dựa theo quy củ của giới võ quán, nếu ta đến nhà khiêu chiến thắng, thì có thể thu được tất cả của kẻ thất bại."

Viên Phi nhìn xung quanh: "Bây giờ, ai cũng túng quẫn, các người dùng căn nhà này và toàn bộ lương thực đều bồi thường cho ta là được."

Lúc trước, Bạch Viên võ quán của gã đã tổn thất nặng nề, ngay cả võ quán chủ cũng chết trận.

Bây giờ, gã rất vất vã mới chạy trốn đến ngoài thành, lại phát hiện những vị trí tốt đều đã bị người khác chiếm, đồng thời vật tư mà gã dự trữ cũng không đủ, lập tức gã đưa chủ ý đến Bạch Vân võ quán.

Bởi vì Bạch Vân võ quán chọn vị trí tốt, đồng thời dường như vật tư của họ cũng rất sung túc.

Mấu chốt nhất là... Cắn cứ vào tin tức đáng tin cậy mà gã nghe được, Mộ Thương Long đã bị trọng thương sắp chết, mà trong Bạch Vân võ quán lại không có cao thủ thứ hai có cấp bậc võ quán chủ!

"Không có khả năng!"

Mộ Phiếu Miểu không cần suy nghĩ đã cự tuyệt.

Bây giờ, muốn những thứ này, khác nào muốn lấy mạng của bọn họ!

"Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, các ngươi nên biết bây giờ, ở trong thành mạnh được yếu thua mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Viên Phi nắm chặt trường côn, trong lòng của gã đã động sát khí.

Rất nhiều người thân của gã đã chết trong ma tai, từ lâu gã đã nhận nhịn đến đầy bụng tà hỏa.

Huống hồ nữ nhân này cũng xem như xinh đẹp...

Đang lúc mọi người đều trầm ngâm, một bóng người nhào ra, y quỳ trên mặt đất: "Vũ Cực nguyện vì đại nhân ra sức trâu ngựa!"

"Nhị sư huynh, ngươi..." Đường Toàn chỉ vào Vũ Cực, cả người hắn giận đến phát run.

Lưu Đào Đào cũng không ngờ, Vũ Cực Nhị sư huynh lại là người đầu tiên phản bội.

Mặc dù Bạch Vân võ quán đã mất đi võ giả chân lực, hoàn cảnh lúc này cũng rất tệ.

Nhưng loại tâm tính thế này...

"Vũ Cực sao? Ngươi không tệ, rất không tệ..."

Viên Phi cười ha ha: "Đáng tiếc... Ngươi đã có thể phản bội Bạch Vân võ quán, thì bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội ta."

"A?" Vũ Cực ngẩng đầu, vẻ mặt của y tràn đầy kinh hoàng.

Sau một khắc.

Một đạo côn ảnh nện lên trán của y, khiến y vỡ đầu mà chết.

Ầm!

Thi thể Vũ Cực nặng nề ngã xuống đất.

Nhìn thấy người trước đó đang sống sờ sờ đột nhiên lại biến thành thi thể, cho dù mấy ngày nay Mộ Phiếu Miểu đã gặp rất nhiều nhưng nàng vẫn mơ hồ sửng sốt.

"Như thế nào? Ta chỉ cho các ngươi thời gian mười hơi thở để cân nhắc."

Viên Phi cảm giác trong lòng vô cùng thoải mái.

Đây mới là thế giới mà hắn muốn, nắm tay chính là quyền!

Nếu như không có nguy cơ sinh tử ở trong thành thì sẽ tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận