Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 442: Ất Mộc Bất Diệt

"Không xong... Khôi lỗi này e là do Long Ngư đảo chủ kia bố trí!"

Trong thức hải của Triển Đồ truyền đến tiếng nói của lão quỷ, dường như còn mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Da đầu Triển Đồ tê rần, nhưng ngay lập tức trấn định lại: "Không sao... Chúng ta chờ là được."

Không lâu sau, chân trời phương nam chợt lóe thanh hồng, nhanh đến mức vô cùng kinh người.

Độn quang thu liễm, bóng dáng của Phương Tịch hiện ra, nhìn Triển Đồ, trên mặt hắn lộ ra nụ cười cởi mở: "Triển tiểu hữu... Đã lâu không gặp, vậy mà đã tấn thăng đến Kết Đan trung kỳ, quả thật rất đáng mừng."

"Không so được đảo chủ Kết Đan hậu kỳ, uy chấn ba nước."

Triển Đồ bị khí thế của hắn chấn nhiếp nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Không tệ không tệ, lúc trước ngươi từ Long Ngư Đảo lên đường thì ta đã biết ngươi tài hoa xuất chúng, tuyệt đối không phải vật trong ao..."

Thần sắc Phương Tịch từ từ chuyển thành lạnh lùng: "Chỉ là sắp đến ước hẹn trăm năm, vì sao đạo hữu không đến Long Ngư Đảo mà lại tự đến Phỉ Thúy Đảo, còn làm hỏng khôi lỗi của bản nhân? Chẳng lẽ là muốn vi phạm ước định, tự mình tầm bảo hay sao? !"

Lúc nói chuyện, khí tức trên người hắn thoáng cái tăng mạnh, uy áp Kết Đan hậu kỳ phóng ra không kiềm chế chút nào.

Nếu lão quỷ này cộng với Triển Đồ không tốt thì Phương Tịch đúng là có ý định trực tiếp bắt giữ lão quỷ sưu hồn, sau đó tự đi tầm bảo.

Nói không chừng làm vậy thì hệ số an toàn còn cao hơn!

"Hả?"

Thấy cảnh này, hai tay Triển Đồ lập tức kết ấn.

Ở trên người y chợt bộc phát pháp lực màu xanh của Khô Vinh Quyết , trong mắt của y là một mảnh khô héo.

Trong lúc khô vinh chuyển đổi, vậy mà mang pháp lực tăng lên đến cấp độ Kết Đan!

"Bí thuật hợp thể? Cũng thú vị..."

Phương Tịch lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú, uy áp lại như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.

Triển Đồ chợt mở miệng, tiếng nói cũng trở nên già nua: "Tiểu bối... Dù ngươi có thể bắt được lão phu thì lão phu cũng có biện pháp khóa lại thần hồn, khiến ngươi không chiếm được thứ gì.

...

Lão quỷ này người già thành tinh, dường như đã sớm nhìn thấu ý định của Phương Tịch.

Hay nói cách khác, tu tiên giả hợp tác với nhau, vốn phải bằng nhau, ít nhất là thực lực gần nhau, nếu không thì không khác gì bảo hổ lột da.

"Ha ha... Lão quỷ ngươi nói đùa rồi, sao bản nhân lại làm như vậy chứ? Chỉ là muốn chào hỏi với ngươi mà thôi."

Phương Tịch cười ha ha, khí thế thu lại: "Không biết ngươi định khi nào tiến vào di tích thăm dò?"

Lão quỷ suy nghĩ một phen rồi trả lời: "Ba tháng sau đi, thế nào?"

"Ba tháng sao? Đúng lúc... Ta cũng phải xứ lý chút chuyện vặt của mình."

Phương Tịch gật đầu, biểu thị đồng ý.

"Chỉ là không biết, đảo chủ ngươi còn tu luyện Khô Vinh Quyết không?"

Lão quỷ chợt mở miệng hỏi.

"Đương nhiên!"

Phương Tịch giơ tay lên, pháp lực hai màu xanh vàng lưu chuyển, khí tức Kết Đan hậu kỳ nhưng lại chưa đến Kết Đan viên mãn tràn ra.

"Hắc hắc... Quả nhiên ngươi vẫn chọn tiếp tục tu luyện công pháp này, hơn nữa còn tu luyện đến trình độ Kết Đan hậu kỳ, xem ra ngươi không chỉ có thể chất cực kỳ thích hợp với Khô Vinh Quyết mà những năm nay còn thu được không ít cơ duyên."

Tiếng nói của lão quỷ mang theo một chút hài hước: "Đến bây giờ, cũng xem như chúng ta đều là thuyền của Cửu Diệp Phái, là người một nhà, lão phu còn gì mà không yên lòng đây chứ? Ba tháng sau, ở chỗ này, xin đợi đại giá của các hạ."

Tiếng nói của lão từ từ nhỏ đi, ánh mắt cũng trở nên trấn tĩnh hơn rất nhiều.

"Đảo chủ... Ba tháng sau gặp lại."

Triển Đồ chắp tay, độn quang biến mất ở phía xa.

Phương Tịch thì nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, như có chút suy nghĩ.

Dù đối phương dựa vào bí thuật tăng lên đến thực lực của Kết Đan hậu kỳ thì hắn muốn bắt lại cũng tương đối dễ dàng.

Nhưng bí thuật tỏa hồn mà lão quỷ nhắc đến khiến hắn có chút kiêng kị.

Dù Phương Tịch không quan tâm di tích kia nhưng nếu mất đi bí pháp Ất Mộc Pháp Thân phối hợp Khô Vinh Quyết đột phá Nguyên Anh thì quả thật hắn thua thiệt một chút.

...

"Ba tháng sao? Thôi... ".

Phương Tịch phóng thần thức ra, thân ảnh hắn chợt biến mất.

Sau đó...

Động đá vôi dưới mặt đất ở Đào Hoa Đảo.

Quang mang chợt lóe, thân hình Phương Tịch đã lập tức hiện ra.

Hắn nhìn bốn phía hang động ẩm ướt và một ngọn Nguyên Hồn Đăng tỏa quang hoa càng sáng hơn, trên mặt không khỏi mỉm cười: "Quả nhiên... Chờ đến khi phân thần mạnh lên... Là có thể dùng là tọa độ xuyên không trở về từ giới khác."

Về phần khống chế Chư Thiên Bảo Giám ở tu tiên giới Nam Hoang tùy ý xuyên toa?

Trước mắt Phương Tịch còn chưa có bản lĩnh này, chỉ có thể tính là một sợi lông cừu...

"Chỉ là chỗ này vẫn có chút phong hiểm."

Hắn quan sát xung quanh, vẫn chưa hài lòng lắm.

Mặc dù Đào Hoa Đảo chỉ là một hòn đảo linh mạch cấp một, nhưng cũng có tu sĩ lui tới, vẫn có thể bị tiết lộ!

Muốn giữ bí mật chỉ có...

Trong nháy mắt, Phương Tịch cuốn lấy Nguyên Hồn Đăng, hóa thành một đạo thanh quang, trong quang mang lóe lên biến mất không thấy đâu nữa.

...

Dư quận.

Một dãy núi nhân gian, bốn phía không có người ở, càng không có linh mạch.

Phương Tịch niệm chú ngữ, trực tiếp chui vào trong đại địa, thoáng cái đã sâu đến ngàn trượng.

Sâu trong lòng đất.

Một tầng lục quang hiện ra, gạt đất đá ra bốn phía, hình thành một không gian bịt kín dưới lòng đất.

Phương Tịch đặt Nguyên Hồn Đăng ở giữa không gian, lại nhìn bốn phía một chút rồi vung tay.

Phốc phốc!

Từng cây cờ xí đánh vào trong vách tường, hình thành loại ngăn cách nào đó.

"Dù tu sĩ Kết Đan dùng thần thức lục soát từng tấc thì cũng không thể nào phát hiện được mật thất này... Huống chi có tu tiên giả nào rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại dùng thần thức lục soát từng tấc ở thế gian này chứ?"

Phương Tịch thì thào: "Dù vậy... Chờ sau khi mạo hiểm lần này trở về, vẫn phải thu một đoàn phân thần này về, như vậy... Thần thức của ta lại có thể tiến thêm một bước chứ?"

Đây chủ yếu cũng là dự phòng nguy hiểm.

Phương Tịch luôn yêu quý cái mạng nhỏ của mình.

Hắn nhìn Nguyên Hồn Đăng, chỉ thấy ngọn lửa xanh ở trung tâm càng trở nên óng ánh, mơ hồ hiện ra thân ảnh của Phương Tịch, hắn không khỏi thở dài: "Thần hồn lớn mạnh đến mức này, cũng có thể mang ra để luyện chế thân ngoại hóa thân rồi? Đáng tiếc pháp môn mà ta thôi diễn có thiếu hụt, bây giờ không thể nào luyện được thân ngoại hóa thân thứ hai."

Hay nói cách khác, rất nhiều bí thuật thân ngoại hóa thân, nhiều lắm cũng chỉ có thể tế luyện được một thân ngoại hóa thân mà thôi.

Bí thuật có thể tế luyện ra hai cái, ba cái thân ngoại hóa thân đều đủ tư cách sung làm bí thuật áp đáy hòm của đại phái Hóa Thần như Nguyên Thủy Ma Môn.

Phương Tịch đoán chừng Lục Dục Hỗn Thiên Ma hoàn chỉnh sẽ có thể tế luyện thêm mấy cái thân ngoại hóa thân, đáng tiếc hắn đoạt được bản không hoàn chỉnh, đa phần đều là hắn tự bù đắp, đương nhiên uy lực và cấp bậc của bí thuật sẽ bị giảm.

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn lặng yên không một tiếng động rời đi, bay lên không trung.

Thần thức đảo qua, xác nhận không có sơ hở, lúc này hắn mới an tâm rời đi.

Sau khi trở lại Long Ngư Đảo, Phương Tịch gọi Chung Hồng Ngọc đến, phân phó vài câu, rồi cho đối phương lui xuống, bắt đầu luyện chế phù lục, đan dược, bí thuật... Chuẩn bị cho lần thám hiểm này.

Dù sao hắn sống gần ba trăm năm, chuyện thăm dò bí cảnh này vẫn là lần đầu tiên!

...

Ba tháng sau.

Phỉ Thúy Đảo.

Gió thổi hiu hiu.

Phương Tịch một thân Thanh Trúc pháp bào, đứng lơ lững trên không, nhìn hướng Phỉ Thúy Đảo.

Không lâu sau, một đạo thanh hồng bay đến, chính là Triển Đồ.

"Đảo chủ!"

Triển Đồ ôm quyền thi lễ.

"Thôi..."

Phương Tịch khoát tay, nhìn Triển Đồ, hay nói cách khác là lão quỷ trong thân thể của hắn: "Bí cảnh muốn thăm dò nằm trong Phỉ Thúy Đảo sao?"

"Phải... Mà cũng không phải!"

Trong đôi mắt của Triển Đồ toát ra hoàng mang, tiếng nói trở nên già đi.

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này, lại thầm chửi bậy, năm đó Triển Đồ còn phải nhắm mắt thì lão quỷ mới có thể xuất hiện, bây giờ chuyển đổi giữa hai người càng ngày càng mượt mà.

"Bây giờ chúng ta chuẩn bị cùng thăm dò bí cảnh, có phải nên nói trước một số thu hoạch và ước định không?"

Tinh quang nhấp nháy trong mắt Phương Tịch, hắn chợt hỏi.

"Đương nhiên... Chỉ cần đạo hữu giúp ta vượt qua một cửa ải trong đó, thì sẽ hai tay dâng Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy lên... Ngoài ra những lợi ích còn lại chia đều, thế nào?'.

Lão quỷ cười nói.

Dựa theo cách nói của lão là trong bí cảnh có một cửa ải khó, nhất định phải tu luyện Khô Vinh Quyết đến Kết Đan hậu kỳ mới có thể chắc chắn qua.

Phương Tịch lại lắc đầu: "Không đủ! Trước tiên ta cần một chút lợi ích... Tỉ như mang công phá Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần cho ta, hoặc là đưa quyết khiếu Ất Mộc Pháp Thân phối hợp Khô Vinh Quyết đột phá Nguyên Anh cho ta..."

"Đạo hữu không cảm thấy hơi quá đáng sao? Năm đó lão phu cũng trực tiếp đưa ra công pháp Khô Vinh Quyết Nguyên Anh hậu kỳ, bây giờ còn đòi lợi ích với lão phu?"

Lão quỷ thở phì phò nói.

"Ha ha... Nếu đạo hữu đáp ứng, tại hạ có thể đảm bảo, giữ lại quỷ tu Kết Đan hậu kỳ trong U Minh Địa Mạch kia cho đạo hữu... Nếu không thì, đợi chút nữa đấu pháp không cẩn thận thì khó nói được."

Phương Tịch cười ha hả trả lời.

"Cái gì?"

Nhắc đến quỷ tu kia, tiếng nói của lão quỷ lập tức có biến hóa: "Quỷ tu kia... Thôi, tiểu tử ngươi quả thật vô cùng thông minh, nếu năm đó Triển tiểu tử không đến mà là ngươi đến thì tốt biết bao? Ai... Quỷ tu Kết Đan hậu kỳ kia đúng là một hậu thủ của lão phu."

Song phương đều là người thông minh, Phương Tịch cũng chỉ ra rồi nếu lão quỷ phủ nhận thì cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Bởi vậy lão rất thoải mái thừa nhận: "Đến lúc đó còn phải nhờ đạo hữu tương trợ... Để báo đáp lại, đúng là lão phu có thể cho đạo hữu một vài thứ tốt trước, Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần chính là truyền thừa chí cao của Cửu Diệp Phái ta, không thể tùy tiện truyền ra ngoài, nhưng mà bí pháp liên quan Ất Mộc Pháp Thân thì lại có thể giao cho đạo hữu trước."

Lão quỷ lấy một ngọc giản ra, hai đạo hoàng mang chui vào trong đó, rồi ném qua.

Phương Tịch đưa tay tiếp nhận, thần thức quét qua đã nhìn thấy một môn bí thuật Ất Mộc Bất Diệt Thân! ! !

Hắn cẩn thận xem tiếp thì trên mặt lập tức hiện ra một tia kinh hỉ.

Môn bí thuật này rõ ràng là thần thông cường đại mà tu sĩ Kết Đan viên mãn nhất định phải có Ất Mộc Pháp Thân mới có thể sử dụng.

Sau khi thi triển có thể khiến thể phách của bản thân trong nháy mắt cường đại đến mức độ kinh người, hơn nữa còn có thiên phú Bất Tử Thân, dù đầu bị chém đứt, hay là tim bị móc ra đều có thể sống tiếp.

Đương nhiên dựa theo bí thuật nói thì cách làm này sẽ hao tổn linh vận và tiềm lực của Ất Mộc Pháp Thân.

Nhưng dùng để đột phá cửa ải Nguyên Anh thì lại vừa đúng chỗ.

"Ất Mộc Bất Diệt Thân này thế nào?"

Lão quỷ cười ha hả nói: "Tu sĩ tu hành, bất kể nhục thân, pháp lực, thần thức phương diện nào cường đại đều có giúp ích khi đột phá bình cảnh... Dùng bí thuật Ất Mộc Bất Diệt Thân này, lúc đột phá Nguyên Anh, hoàn toàn không cần lo lúc thiên địa linh khí quán thể và Toái Đan Thành Anh chân nguyên nghịch chuyển tổn thương kinh mạch, thân thể... Cho dù tổn thương linh thể một chút nhưng chỉ cần đột phá Nguyên Anh thì tất cả đều đáng giá."

"Quả nhiên không tệ, đáng tiếc, ta không có Ất Mộc Pháp Thân..."

Vẻ mặt Phương Tịch đầy tiếc hận, lại mang theo sự tha thiết: "Cửu thiên chỉ toàn hoa với nước..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận