Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 461: Mua sắm

Trong động phủ.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, đang tế luyện một viên châu màu đen.

Viên châu này là của lão quỷ, Triển Đồ đã từng thi triển bảo vật này ở trong Tổ Sư Đường thoát được truy kích của Bích phu nhân rồi chui vào trong đám đệ tử Kết Đan mà đại khai sát giới.

"Vật này không phải linh bảo, cũng không phải pháp bảo mà là một món dị bảo!"

"Cũng chỉ có một tác dụng duy nhất..."

Hắn hít sâu, luyện hóa hoàn toàn viên châu này, sau khi hắn thu được tin tức kèm theo viên châu này thì trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài động phủ.

Ánh trăng bên ngoài như nước, gió lạnh thổi hiu hiu.

Phương Tịch cầm viên châu trong tay, rót vào một tia pháp lực.

Sưu!

Một khắc sau, thân hình của hắn chợt lóe rồi biến mất không thấy đâu nữa, sau đó hắn lại hiện ra ở cách đó hơn mười trượng.

"Quả nhiên là thần thông hư không!"

"Hiệu quả cùng loại với Nguyên Anh thuấn di nhưng tốc độ thi triển và khoảng cách đều kém rất xa..."

"Chỗ tốt là có thể mang theo nhục thân..."

Sau khi thử một phen thì trong lòng của Phương Tịch chỉ có một suy nghĩ: "Viên châu này rơi vào trong tay của Triển Đồ quả thật là phung phí của trời... Nếu rơi vào tay một thể tu cấp cao thì đó mới gọi là khủng bố."

"Bất kể thế nào, Thiểm Linh Châu này cũng giữ lại để dự phòng... Dù sao nó cũng có thể giúp tu sĩ Kết Đan thi triển thần thông hư không, giá trị của nó sẽ không dưới linh bảo bình thường..."

Đúng lúc này, Phương Tịch dùng thần thức quét qua rồi lập tức thu Thiểm Linh Châu lại, đứng chắp tay, dường như đang thưởng thức ánh trăng.

Không lâu sau, gần đó có một tràng tiếng bước chân vội vàng vang lên, mấy thị nữ đi đến: "Tiền bối có gì phân phó không?"

Mấy người này cũng khổ, đã không dám đến quá gần động phủ quấy rầy tiền bối, lại không thể cách quá xa, nếu không thì khi tu sĩ Nguyên Anh có việc cần sai bảo lại không tìm thấy người thì cũng phiền phức.

"Không có chuyện gì... Ta chỉ thử diễn luyện công pháp một chút mà thôi."

Phương Tịch khoát tay, nhìn qua những thị nữ tiếp đãi này, lấy một nữ tu Trúc Cơ cầm đầu.

Nữ tu này có ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao thẳng, trong đôi mắt có màu xanh thẳm, trong lúc cô ta giơ tay nhấc chân mang theo chút phong tình dị vực.

Hô Diên gia có thể tìm được loại nữ tu sĩ phong tình này là thị nữ cũng xem như đã dụng tâm.

"Người là người của Hô Diên gia sao? Hình như tướng mạo có chỗ khác với bản tộc Hô Diên..."

Phương Tịch chú ý gương mặt của người này, thuận miệng hỏi một câu.

"Khởi bẩm tiền bối, vãn bối chính là tộc nhân của Hô Diên gia, tên là Hô Diên Nhu..." Hô Diên Nhu chậm rãi thi lễ, cung kính hồi đáp: "Sở dĩ không giống với bản gia Hô Diên, có lẽ là do tổ phụ của vãn bối từng thông hôn với Khoa Di Tộc bản địa..."

Phương Tịch lại hỏi vài câu, hắn mới biết được tổ tiên của Hô Diên nhất tộc cũng không phải tu sĩ bản địa mà là từ tu tiên giới từ Trung Thổ di chuyển đến.

Trận đại loạn năm đó khiến tu tiên giới Trung Nguyên sinh linh đồ thán, trở thành một mảnh đổ nát, càng không thích hợp cho tu tiên giả tu hành.

Lão tổ tông của Hô Diên gia đã không ngừng di chuyển về hướng tây, trải qua nhiều lần khó khăn trắc trở, mấy đời gia chủ chết đi, cuối cùng đặt vững cơ nghiệp ở phụ cận Nguyệt Nha Hồ, truyền thừa không dứt.

"Phường thị lớn nhất gần đây là ở đâu?"

Phương Tịch thuận miệng hỏi.

"Phường thị, gia tộc của vãn bối và mấy thế lực lớn ở gần đây sẽ theo định kỳ lựa chọn một ốc đảo tiến hành mua bán... Nhưng nơi giao dịch lớn nhất, chắc là ở thành Hậu Thổ do Hoàng Sa Phái dựng lên!"

Hô Diên Nhu đáp.

"Thành Hậu Thổ?"

Phương Tịch nhớ lại đồ chí mà hắn lấy được ở chỗ của Hô Diên Đấu hôm nay, cũng rất nhanh hắn đã tìm được vị trí, không khỏi hứng thú: "Kể cho ta nghe một chút về tình hình của Hoàng Sa Phái này đi..."

"Vâng!"

Mặc dù Hô Diên Nhu cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng tu sĩ Nguyên Anh phân phó nên đương nhiên cô ta không dám từ chối, ôn nhu nói: "Hoàng Sa Phái chính là tông môn Nguyên Anh truyền thừa mấy ngàn năm, bá chủ của Lưu Sa Vực, trong đời này đã có hai tu sĩ Nguyên Anh, một vị trong đó là Hắc Sa Chân Quân, nghe đồn đã sớm tiến cấp đến Nguyên Anh trung kỳ, là đệ nhất tu sĩ của Lưu Sa Vực... Một vị khác là Càn Sa Thượng Nhân, trong trăm năm gần đây mới tiến cấp Nguyên Anh sơ kỳ..."

"Càn Sa Thượng Nhân?"

Trên mặt Phương Tịch không chút biến sắc nhưng trong lòng thì chợt buồn cười.

Hắn nhớ rõ một Kết Đan ma đạo mà hắn đã giết chết, hình như tự xưng sư phụ của mình chính là Càn Sa Thượng Nhân ra sao, thế nào...

'Nếu vị Nguyên Anh đó cũng tiến vào Trường Thanh Viên thì bây giờ có khả năng rất lớn đã vẫn lạc... Mà Hoàng Sa Phái có thể thông qua thứ như mạng bài, hồn đăng phát hiện... Chỗ này sắp không yên bình rồi.'.

Đối với chuyện trận linh bạch lộc vì sao truyền tống hắn đến đây thì Phương Tịch cũng có suy đoán.

Có lẽ là bởi vì đi đâu cũng giống nhau, bởi vậy nó chọn một tuyến đường gần lại thuận tiện...

Càn Sa Thượng Nhân kia có thể tiến vào bí cảnh Trường Thanh Viên thì hiển nhiên là ở Lưu Sa Vực có cổ truyền tống trận hoặc là lỗ thủng hư không của Trường Thanh Viên.

Đã có thể đi thì đương nhiên cũng có thể đảo ngược truyền tống, cũng đỡ tốn thời gian, công sức nhất.

Phương Tịch lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau khi được Hô Diên Nhu trả lời chắc chắn thì mới ban thưởng một bình đan dược có tác dụng lớn với tu sĩ Trúc Cơ rồi đuổi cô ta đi.

Hôm sau.

Hô Diên Đấu đến cửa bái phỏng.

"Tiền bối ở động phủ này có hài lòng không? Tiểu Nhu các nàng hầu hạ có tốt không?"

Hô Diên Đấu cười rạng rỡ, trong lời nói của lão đầy ý đưa con gái tốt nhà mình lên giường của Phương Tịch.

Loại nịnh bợ này, ngay cả Phương Tịch cũng có chút không chịu nổi, không khỏi nhíu mày: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"

"Vâng... Hô Diên gia tộc ta gần đây gặp phải một phiền phức, muốn mượn uy danh của tiền bối, nếu tiền bối chịu ra tay tương trợ thì Hô Diên gia chúng ta đội ơn, đây là lễ tạ."

Hô Diên Đấu lấy một túi trữ vật ra, hai tay cung kính đưa cho Phương Tịch.

Phương Tịch như đã thành thục chỉ nhìn lướt qua đã cười lắc đầu: "Một tu sĩ ngoại lai như ta, không muốn tham gia vào tranh đoạt của bản địa."

Vậy mà hắn không hỏi một câu này đã trực tiếp từ chối!

Đây đương nhiên là vì Phương Tịch chỉ muốn nhanh chóng mò một bút, sau đó lập tức trở về tu tiên giới Nam Hoang khổ tu.

Về phần thủ đoạn như lưu một ngọn Nguyên Hồn Đăng ở đây thì hắn vẫn có chút lo lắng.

Dù sao tu tiên giới ba nước ngay cả tu sĩ Kết Đan cũng hiếm, nên sự an toàn của Nguyên Hồn Đăng có để bảo đảm.

Nhưng nếu hắn đặt lại một ngọn Nguyên Hồn Đăng ở chỗ này, vạn nhất rơi vào trong tay tu sĩ Nguyên Anh vậy thì phiền toái lớn rồi.

'Ta vẫn nhanh chóng trở về tu luyện đột phá Nguyên Anh thì tốt hơn...'.

'Muốn để ta xuất thủ thì ít nhất cũng phải trả giá lớn có thể đả động được ta, hết lần này tới lần khác thân thể của ta cũng có giá hơi cao...'.

"Tiền bối..."

Vẻ mặt Hô Diên Đấu đầy đáng thương, lão còn định khuyên thêm vài câu thì lại cảm nhận một cỗ thần thức băng lãnh quét đến, không khỏi giật mình, trán cũng đổ mồ hôi lạnh.

"Không cần nói nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản tọa đưa linh dược bồi thường là dễ nói chuyện sao?"

Phương Tịch cười lạnh hai tiếng hắc hắc: "Quân tử có thể bị lừa dối nhưng bản tọa không phải quân tử..."

Lúc này sắc mặt của Hô Diên Đấu tái nhợt, lão vội bồi lễ xin lỗi.

Chờ sau khi người này đi rồi, Phương Tịch nhìn bóng lưng của lão, không khỏi thở dài.

Nghĩ đến mình nổi lòng tốt thả trận linh bạch lộc đi, cuối cùng đối phương kết cỏ ngậm vành, dùng chìa khoá linh cảnh Địa Tiên để báo đáp xem như vẹn toàn đôi bên.

Nhưng đến Hô Diên gia này thì hắn chỉ hơi hiền lành một chút đã có đủ chuyện cầu xin đến cửa.

Hắn không khỏi cảm thán nhân tính phức tạp, thật khiến người ta không biết phải nói gì.

Phương Tịch thở dài, hắn phất tay áo một cái, thân ảnh chợt biến mất không thấy đâu nữa.

Chờ đến một khoảng thời gian sau, Hô Diên Đấu lo lắng không yên đến thỉnh an lần nữa thì lão phát hiện động phủ đã sớm phòng không nhà trống...

Người này giật nảy cả mình, hơn nữa cũng chưa chắc lão không thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng...

Thành Hậu Thổ.

Là thành trì tu tiên giả phồn hoa nhất ở gần đây nên chỗ này mỗi ngày đều có rất nhiều tu sĩ mang theo đà thú ra vào.

Phương Tịch hạ độn quang xuống, trong ánh mắt kính sợ của tu sĩ thủ vệ, hắn ung dung tiến vào thành trì.

Một thân tu vi Kết Đan hậu kỳ đã có thể đảm bảo không ai động ý đồ xấu gì với hắn.

Cho dù ở tu tiên giới Tây Mạc thì Kết Đan cũng đã đứng hàng tồn tại đỉnh tiêm Kim Tự Tháp.

Trong thành, phần lớn tu sĩ qua lại vẫn là lấy Luyện Khí, Trúc Cơ làm chủ, tu sĩ Kết Đan vô cùng hiếm thấy.

Phương Tịch tùy ý đi dạo một vòng thì đã biết các loại linh tài sản vật chủ yếu của Tây Mạc và giá cả linh thạch.

Sau khi hắn suy nghĩ một phen thì bước vào một cửa hàng.

"Không biết tiền bối muốn mua gì?"

Một chưởng quỹ cười híp mắt đến nghênh đón, sau khi y phát hiện ba động pháp lực cấp bậc Kết Đan của Phương Tịch thì lưng càng cong hơn mấy phần.

"Bản tọa muốn mua lượng lớn Sa Kinh Quả, Đồng Gia Tảo, Hoàng Thổ Hoa, còn có Mậu Thổ Chi Tinh..."

Phương Tịch vừa ngồi xuống vừa mở miệng nói.

"Không biết lượng lớn này là chỉ..." Đôi mắt chưởng quỷ sáng lên, biết mình đã gặp hào khách.

"Có bao nhiêu mua bấy nhiêu, nhưng bản tọa cần gom đủ trong ba ngày."

Phương Tịch mở miệng.

"Ba ngày... Hơi gấp, số lượng vật tư bản điếm có thể tập hợp lại, có lẽ là..."

Chưởng quỹ tỉnh nhẩm một phen rồi báo con số ra, sau đó nói: "Nếu quy ra linh thạch thì ít nhất phải cần hai mươi bảy vạn linh thạch hạ phẩm, số lẽ sẽ giảm cho quý khách."

"Thành!"

Phương Tịch không suy nghĩ bao lâu đã đáp ứng, cũng giao linh thạch đặt cọc rồi cầm linh khế rời đi.

Cho đến sau khi hoàn thành giao dịch thì chưởng quỹ này vẫn còn kinh ngạc, y không ngờ đối phương mua vật tư số lượng lớn như vậy mà lại đơn giản như ăn cơm uống nước, thành giao lại dễ dàng như vậy.

'Chẳng lẽ là hắn mua sắm cho tông môn...'.

'Chẳng lẽ... Lưu Sa Vực này lại sắp nổi loạn rồi sao?'.

Chưởng quỹ lớn tuổi không vui vẻ vì đã kiếm được một khoản lớn mà trong lòng lại đầy lo lắng.

Mà thật ra sự lo lắng của y cũng không tính là sai.

Một đám Nguyên Anh thất thủ ở trong bí cảnh Trường Thanh Viên thì chắc chắn sẽ dẫn đến lực lượng tầng cao nhất của các đại tu tiên giới sẽ lập tức mất cân bằng.

Trước khi khôi phục sự cân bằng thì hỗn loạn và chiến tranh, tỉ lệ lớn là không tránh được.

Đây cũng là số mạng của tu tiên giả!

Từ ngày hôm nay bắt đầu, thành Hậu Thổ không ngừng có tin đồn về hào khách.

Nghe nói vị hào khách này xuất thủ rất hào sảng, tấp nập ra vào các cửa hàng, một mẻ hốt gọn vật áp đáy hòm của các nhà.

Hắn không hạn chế là truyền thừa tu tiên bách nghệ hay là một ít đặc sản, khoáng thạch, bí pháp ngự thú... Tất cả đều thu vào trong túi.

Thậm chí còn nhiều lần tham gia hội đấu giá và hội giao dịch, không ngừng tranh đoạt một số linh vật quý giá.

Vốn dĩ loại tu sĩ phách lối này chắc chắn sẽ bị cướp tu để mắt.

Thế nhưng tu vi của đối phương thật sự là Kết Đan hậu kỳ khiến nhiều nhóm cướp tu cỡ nhỏ cũng không dám ló đầu lên.

Trong tu tiên giới, dù sao cũng là thực lực vi tôn!

Mà cho dù tu sĩ Kết Đan viên mãn có thể đánh bại người này nhưng cũng không thể nào cam đoan đánh giết.

Trừ phi là tu sĩ Nguyên Anh xuất thủ!

Nhưng cách Nguyên Anh lão quái kiếm linh thạch có rất nhiều, dù là gia nhập một tông môn nào đó, hưởng thụ hiếu kính cung phụng thì cũng đơn giản thoải mái hơn trực tiếp cướp bóc rất nhiều...

Thật ra cho dù tu sĩ Kết Đan viên mãn thì đa phần cũng một lòng khổ tu, hi vọng ngày nào đó Kết Anh hoặc là dưới sự tuyệt vọng mà bồi dưỡng gia tộc hay tông môn, cũng sẽ không tùy tiện kết thù với một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ xa lạ!

Bởi vậy hành trình mua sắm của Phương Tịch, thật là vô cùng thoải mái thêm vui sướng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận