Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 469: Tiếp cận

Phương Tịch tấn thăng đến Kết Đan viên mãn thì Khô Vinh Kim Đan cũng khuếch trương đến cực hạn, tử khí dồi dào.

Phương Tịch đứng dậy, bắn lên người mình một đạo Thanh Khiết Thuật, thanh bào lập tức sáng bóng như mới.

Sau đó hắn ra ngoài phòng bế quan, nghỉ ngơi và hồi phục ba ngày, tiếp theo mở Sơn Hải Châu ra.

Không gian trong Sơn Hải Châu.

Yêu Ma Thụ không ở đây, cảnh hoang tàn khắp nơi.

Nhưng động phủ ở trung tâm và một ngọn núi băng kia vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

"Huyền Băng Cung... Vạn Niên Huyền Băng... Phượng Băng Tiên..."

Từng cảnh ở Nguyên Quốc, loáng thoáng hiện lên trước mắt của Phương Tịch.

Sự tưởng nhớ vừa lóe lên trong mắt của hắn đã biến mất, hắn không chần chừ nữa, hai tay kháp quyết, há miệng ra.

Phốc!

Một ngọn lửa đen nhánh đã rơi lên núi băng, lúc đầu yếu ót, từ từ lại bao phủ toàn bộ núi băng.

Vô số khối băng trực tiếp bị bốc hơi hóa thành một màn hơi nước dày đặc.

Giữa hơi nước dày đặc là một chậu hoa Huyễn Diệt Tâm Lan.

Phương Tịch cầm chậu hoa xanh biếc lên, nhìn chăm chú nhị hoa của Huyễn Diệt Tâm Lan không ngừng lưu chuyển hắc bạch nhị khí, không khỏi gật đầu.

Đối với điều trị cây linh thực này hắn đã có nắm chắc vạn toàn.

"Vẫn là dùng thọ nguyên của bản thân làm chủ, nếu phương pháp này không được thì lại thử Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy, dù sao so sánh với nhau thì thọ nguyên của ta cũng không đáng giá bao nhiêu..."

Hắn bưng chậu hoa Huyễn Diệt Tâm Lan, bước vào trong động phủ, tùy ý tìm tĩnh thất bế quan.

Tiếp theo thần sắc của Phương Tịch không khỏi nghiêm túc, đôi mắt của hắn hóa thành một mảnh xanh biếc.

Hắn duỗi năm ngón tay ra, đầu ngón tay của hắn có Ất Mộc Thần Quang dày đặc nở rộ.

Ất Mộc Thần Quang xanh biêng biếc không ngừng trở nên dày hơn, hoàn toàn bao phủ Huyễn Diệt Tâm Lan.

Huyễn Diệt Tâm Lan xòe lá ra, dường như nguyên khí bị băng phong nhiều năm của nó cũng được bổ sung lại.

Nhưng Phương Tịch biết được những chuyện này chỉ là hình tượng, tổn thương rễ của Huyễn Diệt Tâm Lan vẫn chưa được chữa trị.

Một khắc sau, hắn kháp một pháp quyết nào đó, màu sắc của Ất Mộc Thần Quang trở nên càng thâm thúy hơn, dường như đã hóa thành trạng thái linh dịch sền sệt, từng tia chui vào trong chậu hoa, bám lên rễ của Huyễn Diệt Tâm Lan.

Một khắc chung, hai khắc chung...

Phương Tịch cảm thấy nguyên khí trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, một cảm giác khủng hoảng nho nhỏ hiện lên trong lòng hắn.

Hắn biết đó là dấu hiệu tuổi thọ của mình đang nhanh chóng trôi đi!

Một năm, hai năm... Mười năm, trăm năm!

Trong nháy mắt là một đời phàm nhân!

Sau khi tiêu hao trăm năm thọ nguyên thì sợi rễ trắng tinh của Huyễn Diệt Tâm Lan chợt run rẩy, chỗ tổn hại bắt đầu dưới sự kích thích của Ất Mộc Thần Quang đã nhanh chóng sinh trưởng lại.

Phương Tịch thấy vậy thì trên mặt lóe lên một tia vui mừng, tiếp tục thôi động bí pháp.

Một trăm năm!

Hai trăm năm!

Một ngàn năm!

Đến lúc này, thần thức của hắn nhìn xuống dưới, tổn thương trên rễ của Huyễn Diệt Tâm Lan đã bất ngờ biến mất vô tung, cả cây linh dược tản ra một loại khí tươi tốt, rõ ràng nó có thể tiếp tục trưởng thành!

"Một cây Huyễn Diệt Tâm Lan vẹn toàn rễ, giá thấp nhất cũng phải tăng mấy lần thậm chí mười mấy lần!"

Phương Tịch thì thào: "Dựa vào pháp lực và cảnh giới Kết Đan viên mãn của ta cũng phải tiêu hao ngàn năm thọ nguyên mới có thể miễn cưỡng cứu lại... Đổi thành Nguyên Anh lão quái tu luyện công pháp hệ Mộc đỉnh cấp thì ít nhất cũng phải tiêu hao ba, bốn trăm năm tuổi thọ đi? Khó trách hội đấu giá cho rằng vật này đã mất đi khả năng chữa trị...

Hắn cảm khái trong lòng, Ất Mộc Thần Quang vẫn còn tiếp tục.

Dù sao Huyễn Diệt Tâm Lan này mới chín trăm năm tuổi, cách linh dược ngàn năm dùng làm thuốc còn kém một trăm năm dược linh.

Không biết đã trôi qua bao lâu, sắc mặt Phương Tịch phờ phạc, dáng vẻ như nguyên khí trọng thương, nhìn Huyễn Diệt Tâm Lan trong tay, trong mắt của hắn lại mang theo sự vui mừng: "Hắc bạch nhị khí khí lưu chuyển, linh văn xuất hiện... Từng loại đặc thù đều đúng, linh dược này đã là linh dược ngàn năm thật sự... Không uổng công ta tiêu hao nhiều thọ nguyên như vậy!"

Phương Tịch ngẫm lại thọ nguyên đã tiêu hao thì trong lòng cũng xót xa, bây giờ hắn chỉ có thể sống tiếp hai ngàn năm, cũng chỉ là toàn bộ thọ nguyên của tu sĩ Hóa Thần mà thôi...

"Cũng may còn có Yêu Ma Thụ, có thể bù lại..."

Bây giờ tuổi thọ tổn hao nhiều, trạng thái không tốt, cũng không thích hợp lập tức khai lò luyện đan.

Phương Tịch phong tồn Huyễn Diệt Tâm Lan lại rồi lập tức xuất quan, đi đến dưới Yêu Ma Thụ.

Bây giờ Yêu Ma Thụ trưởng thành ở trên linh mạch cấp bốn càng tráng kiện hơn, tán cây che khuất bầu trời, như muốn bao phủ toàn bộ Phỉ Thúy Đảo vào.

Dưới gốc của Yêu Ma Thụ thì có một cục thịt trắng lớn lười biến nằm đó, chính là Thái Tuế cấp ba!

Con thú này dường như ở dưới gốc Yêu Ma Thụ đã lâu, được Yêu Ma Thụ che chở nên bây giờ không những nó không sợ Yêu Ma Thụ mà ngược lại còn có chút vẻ thích thú.

Phương Tịch tiến lên, một đạo Ất Mộc Thần Quang hóa thành phi đao, trực tiếp cắt xuống một khối thịt Thái Tuế đút cho Yêu Ma Thụ ăn.

Về phần Nhục Linh Chi Dịch?

Hắn đã sớm thu thập mấy bình lớn nên bây giờ cũng không cần.

Phốc phốc!

Đi kèm với hắn ngồi khoanh chân, hình xăm sau lưng của hắn lập tức hiện ra, từng sợi rẽ chui vào trong Yêu Ma Thụ, bắt đầu tu luyện Trường Sinh Thuật để đền bù nguyên khí sinh mạng...

Cùng lúc đó.

Vạn Thú Sơn Mạch.

Một chiếc linh hạm khổng lồ trầm thấp lao vút qua.

Yêu thú cấp một, cấp hai trên mặt đấy nhìn thấy thân hạm nguy nga của linh hạm kia, tràn lan linh áp khủng bố và linh quang mãnh liệt, tất cả đều sợ đến mức trốn bán sống bán chết, hình thành từng thú triều cỡ nhỏ...

Hưu!

Từ trên sàn chiến hạm, chợt rơi xuống một đạo kiếm quang.

Kiếm quang kia chợt lóe, hóa thành một đạo kim sắc trường hồng dài khoảng mười trượng, rơi vào trong một đám Thiết Giác Tê.

Phốc phốc!

Vô số huyết quang thoáng hiện, Thiết Giác Tê ở trong yêu thú cấp hai phòng ngự có thể xưng mình đồng da sắt, vậy mà dưới kiếm quang lại không thể ngăn cản chút nào, dễ dàng bị phân thây.

"Tốt, bản mạng pháp kiếm của Thiết sư huynh dường như lại thăng một cấp."

Một nữ tu Kết Đan ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi tán thưởng.

Cô ta chi có tu vi Kết Đan sơ kỳ nhưng vị Thiết sư huynh kia lại có tu vi Kết Đan trung kỳ, còn là một kiếm tu!

Ngày thường ở trong Hỗn Nguyên Tông chính là nhân vật thiên kiêu.

Nhưng lần này trong tu sĩ Kết Đan mà tông môn phái ra chấp hành nhiệm vụ thì người cầm đầu cũng không phải là Thiết sư huynh.

Vừa nghĩ đến đây thì nữ tu Kết Đan này đã mang theo vẻ kính nể nói về phía sau: "Trường Sinh sư huynh, nhiệm vụ tông môn lần này, thiếp thân và Thiết sư huynh chấp hành là được, để sư huynh xuất mã, quả thật là chuyện bé xé ra to."

"Đúng là như vậy..."

Cho dù kiếm tu Thiết sư huynh luôn luôn kiêu ngạo, vậy mà lúc này cũng mở miệng phụ họa, ánh mắt của y nhìn vị Trường Sinh sư huynh này mang theo sự tôn kính.

Bởi vì Vệ Trường Sinh ở trước mặt bọn họ, bây giờ mới hơn ba trăm tuổi mà đã có tu vi Kết Đan viên mãn, chính là hạt giống Nguyên Anh của tông môn.

Hơn nữa Vệ Trường Sinh từ nhỏ đã là trụ cột bồi dưỡng của tông môn, làm người khiêm tốn lễ độ, lại có thể quyết đoán nắm thời cơ, ở trong tông môn rất được lòng người.

"Căn cứ lời nói của mấy tên Trúc Cơ Di Lăng Cốc nói đến thì Long Ngư đảo chủ đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ... Hơn nữa lúc người này ở Kết Đan trung kỳ đã có chiến tích không tầm thường, không thể khinh thường."

Vệ Trường Sinh quân tử phiên phiên, ôn nhuận như ngọc, trong tay cầm một quyển sách cổ, nhìn càng giống thư sinh ở thế tục đi thi hơn là tu sĩ Kim Đan đại viên mãn.

"Hừ, chẳng qua là một tán tu Kết Đan hậu kỳ thôi... Kiếm trong tay của ta đang muốn thử một lần!"

Thiết sư huynh tức giận nói, tán tu không có bao nhiêu truyền thừa, cơ bản không bằng đệ tử tông môn.

Y chiến vượt một tiểu cấp thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Nếu là một Nguyên Anh lão quái tán tu thì y tuyệt đối chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu.

Kiếm tu chỉ là tính tình kiên quyết chứ cũng không phải kẻ ngốc!

"Thiết sư đệ can đảm lắm."

Vệ Trường Sinh đặt quyển sách xuống, cũng không thuyết phục gì đó: "Đến lúc đó vi huynh sẽ áp trận cho đệ, đúng lúc đệ bị khốn ở bình cảnh Kết Đan trung kỳ cũng đã nhiều năm, có lẽ khiêu chiến Long Ngư đảo chủ sẽ giúp đệ đột phá."

Thiết sư huynh lóe lên một tia vui mừng trên mặt: "Cứ quyết định vậy đi, cả ngày giết những yêu thú cấp thấp này cũng không thú vị, mấy ngày trước sao không để đệ giết con lôi mãng kia, ít nhất có thể thu được một viên nội đan cấp ba đó...'.

"Ở đây chính là chỗ sâu trong Vạn Thú Sơn Mạch, chần chừ một phen thì có thể bị mười mấy con yêu thú cấp ba vây quanh." Vệ Trường Sinh lắc đầu: "Đến lúc đó, dù có linh hạm của tông môn bảo vệ thì chúng ta cũng có thể bị thương..."

"Lời của Trường Sinh sư huynh nói rất đúng." Trên mặt sư muội Kết Đan sơ kỳ nổi lên một tia nghi hoặc: "Sư muội chỉ tò mò là mấy năm trước căn bản không quảng mấy tên Trúc Cơ của Di Lăng Cốc kia, đến hôm nay mới vội quyết định động thủ, lại thế lôi đình vạn quân như vậy?"

Vốn là dù Hỗn Nguyên Tông gia đại nghiệp đại thì cũng không muốn và một linh mạch cấp ba ở nơi hẻo lánh mà trêu chọc một vị Kết Đan hậu kỳ.

Nhưng gần đây không biết xảy ra chuyện gì lại đột nhiên gióng trống khua chiêng tuyên bố báo thù, thậm chí còn phái ra cả Vệ Trường Sinh Kết Đan viên mãn!

Chẳng lẽ trong đó có nội tình gì sao?

Nhắc đến chuyện này, Thiết sư huynh cũng quăng ánh mắt qua, hiển nhiên y cũng rất không hiểu chuyện này.

"Hai vị đều là sư huynh đệ tỷ muội đồng môn, đương nhiên không có gì không thể nói..."

Vệ Trường Sinh thở dài: "Sở dĩ sư môn lệnh chúng ta tiến về ba nước Việt, Võ, Mộc phục thù cho Nhan sư huynh thật ra chỉ là ngụy trang..."

"Khó trách... Ta đã nói, chỉ là báo thù, sao phải xuất động linh hạm và nhiều nhân thủ như vậy." Sư muội Kết Đan sơ kỳ hiện ra vẻ chợt hiểu.

"Sau khi chúng ta đến ba nước, cần diệt trừ từng tu sĩ Kết Đan không phục điều khiển, tận lực khống chế các loại tư nguyên linh mạch, quặng mỏ... Nói tóm lại, chính là tạo một đường lui cho tông môn ở ba nước."

Khóe miệng Vệ Trường Sinh hiện ra một nụ cười khổ, nói như vậy.

"Cái gì? Thật không ngờ?"

Sắc mặt vạn năm không đổi của Thiết sư huynh cũng chấn động kịch liệt: "Dù tông môn khai chiến với Xích Huyết Giáo, nghe nói Thanh Diệp Thương Hội cũng gia nhập phe địch nhưng thế cục cũng chưa tồi tệ đến tình trạng như thế chứ?"

"Nếu chỉ là tranh đấu trong Nguyên Quốc thì đương nhiên Hỗn Nguyên Tông ta không sợ bất kỳ thế lực này, nhưng nếu là... Thất Sát Điện của Khương Quốc thừa cơ xâm lấn thì sao?"

Khóe miệng Vệ Trường Sinh hiển hiện ra nụ cười đắng chát: "Thất Sát Điện vốn đã hỗ trợ Thái Thượng trưởng lão của Xích Huyết Giáo Kết Anh, mấy ngày trước tông môn nhận được tin tức bí mật, lần này Thất Sát Điện vì ồ ạt tiến vào Nguyên Quốc đã vứt bỏ nhiều cứ điểm ở Khương Quốc, chủ động rút lại thực lực, quyết tâm lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi... Vì truyền thừa đạo thống, Thái Thượng trưởng lão bản môn mới không thể không chuẩn bị thêm một tay."

"Cái gì? Vậy mà Thất Sát Điện lại làm thế sao?"

Sư muội Kết Đan cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Đại phái ma môn của Khương Quốc kia sao lại không tiếc giá lớn hỗ trợ Xích Huyết Giáo, căn bản không hợp lẽ thường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận