Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 605: Thọ năm trăm

"Đừng nói là tu sĩ linh căn thượng phẩm mà dù tu sĩ linh căn thiên phẩm muốn ngưng kết Nguyên Anh cũng cần cơ duyên xảo hợp..."

"Một cơ hội, dù có ta giúp cho một số linh vật Kết Anh thì xác suất cũng hơi thấp chút... Không bằng ban cho vài viên đan dược tăng thọ nguyên, Vui vẻ sống hết đời này, cũng tốt lắm rồi... ".

"Dịch Ưu Hóa Linh Căn của Cửu Châu giới nhiều nhất chỉ đến linh căn thượng phẩm, bản xa hoa địa phẩm kia là phải hao phí dự trữ chiến lược... Năm đó Phương Tiên Đạo Chủ đích thân phê chuẩn mới mở tiền lệ cho ta... Mà dù là linh căn địa phẩm thì cũng không có bao nhiêu trợ lực với ngưng kết Nguyên Anh."

Phương Tịch tính toán bộ hạ của mình, hắn cảm thấy có hi vọng ngưng kết Nguyên Anh cũng chỉ có hai người Liễu Nhứ và Linh Thù.

Những người còn lại như Hải Đại Ngưu, theo thời gian trôi qua, cuối cùng từ từ sẽ bị bỏ lại phía sau.

Đây cũng là bi ai của trường sinh giả!

Nhưng mà đạo tâm Phương Tịch kiên định, loại thương cảm nho nhỏ này cơ bản không thể làm gì được hắn.

'Tông môn ở tu tiên giới cố chấp với đạo thống, chính là vì hy vọng sau này có đệ tử nào đó khí vận cơ duyên nghịch thiên, có thể tu hành đến cảnh giới trên Chân Tiên mà kéo bọn họ về, nối lại con đường tu tiên...'.

'Nếu ta đến cảnh giới đó, muốn vãn hồi cũng chỉ là một ý niệm trong đầu...'.

'Sợ nhất là đến lúc đó, bản thân ta cũng không muốn vãn hồi...'.

'Dù sao lòng người cũng dễ thay đổi mà!'.

Mấy ngày sau.

Phương Tịch chính thức xuất quan rồi tổ chức một tiểu yến.

Hắn cố ý phân phó không được tổ chức lớn, bởi vậy ngay cả mấy vị Kết Đan ở Nguyên Quốc kia cũng không được thông báo.

Trong lòng Phương Tịch biết nếu mình cố ý làm lớn, vậy thì toàn bộ Nguyên Anh lão quái ở tu tiên giới Nam Hoang đều phải ngoan ngoãn đến xếp hàng dâng lễ.

"Bây giờ mới trôi qua một giáp... Heo vẫn chưa mập đâu, trước cứ nuôi thêm một thời gian nữa đã."

Trên phương diện cắt rau, Phương Tịch tự nhận vẫn tương đối nhân từ.

Trong Trường Thanh Điện.

Các loại linh quả, linh tửu được đưa lên bàn tiệc như nước.

Bây giờ Phương Tịch gia đại nghiệp đại, các loại linh thực đều đến cấp bốn.

Mà người có tư cách thượng tịch cũng không nhiều, cơ bản cũng chỉ là mấy tu sĩ Kết Đan ở Hồ Vạn Đảo.

"Chúc công tử vạn thọ vô cương!"

Chung Hồng Ngọc mời rượu đầu tiên, tu sĩ Kết Đan còn lại cũng sôi nổi đuổi theo.

Phương Tịch mỉm cười, uống một chén Thanh Trúc Tửu, trong lòng thì oán thầm: 'Chỉ có một vạn tuổi... Đây là đang rủa ta sao? Đây chắc chắn là đang trù ẻo ta rồi?'.

"Phong Diệp Đảo Nguyễn gia Nguyễn Triển Quân, chúc đảo chủ đại thọ vui vẻ!"

Đúng lúc này, Hữu tư nghi ở bên ngoài bước vào bẩm báo.

"Người Nguyễn gia?"

Phương Tịch mỉm cười: "Dẫn đến đây ta xem thử!"

Tư nghi hành lễ rồi rời khỏi đại điện, không lâu sau đã dẫn một tu sĩ Nguyễn gia bước vào.

Tu sĩ Nguyễn gia này mày kiếm mắt sáng, khí chất nổi bật bất phàm, tu vi cũng đến Trúc Cơ viên mãn, hai tay y dâng lên một cái khay gỗ lim, trên đó là các loại thọ lễ: "Nguyễn Triển Quân bái kiến đảo chủ, chúc đảo chủ thọ cùng trời đất!"

"Không tệ không tệ... Nhìn tuổi tác của ngươi chắc là không quá trăm tuổi nhưng đã tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn, chắc là linh căn địa phẩm rồi."

Ánh mắt Phương Tịch chợt lóe nói: "Có thể vào chỗ ngồi, uống một chén rượu."

"Đa tạ đảo chủ."

Nguyễn Triển Quân vội vàng hành lễ thật sâu, ngồi xuống vị trí thấp nhất.

Chờ sau khi yến hội kết thúc thì bên tai người này truyền đến một câu thần thức truyền âm, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kích động và thấp thỏm mà bước đến cạnh Yêu Ma Thụ.

"Bái kiến đảo chủ!"

Y nhìn thấy cây ma thụ trong truyền thuyết đã giết rất nhiều yêu thú và tu sĩ kia, cảm nhận được khí tức thâm sâu như biển thì hai chân lập tức hơi run rẩy.

Nhưng khi y nhìn thấy Phương Tịch tựa vào Yêu Ma Thụ, trong tay cầm Thanh Bì Hồ Lô, tư thế thanh thản, đang tùy ý rót rượu vào trong miệng thì mới thoáng buông lỏng một chút rồi quỳ rạp xuống đất.

"Ngươi cũng là người có lòng, Kim Đan pháp chỉ năm xưa của bản tọa ở trên người ngươi phải không?"

Phương Tịch lại uống một hớp Thanh Trúc Tửu nữa rồi thuận miệng hỏi.

Nguyễn Triển Quân không dám nói nhiều một câu, lấy một tấm Đào Mộc Phù trong túi trữ vật ra.

Phương Tịch nhận lấy, hắn cũng không nhìn kỹ, tay hắn lóe lên một đạo thanh quang, Đào Mộc Phù đã hóa thành mảnh vụn đầy trời...

"Linh căn không tệ, tâm tính cũng được..."

Phương Tịch mỉm cười.

Trong mấy chục năm nay, bởi vì hắn tàn sát yêu tộc mà có không ít yêu đan chảy ra.

Đặc biệt là Phỉ Thúy Đảo, thuộc hạ theo hắn thường thường đều được thưởng một viên yêu đan cấp ba, bởi vậy Phỉ Thúy Đảo vẫn là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều tu sĩ, không biết bao nhiêu thiên tài tu tiên hi vọng có thể có được một động phủ trên đảo, lại được Phương lão tổ nhìn trúng mà thu làm môn đồ, từ đó ở trong tu tiên giới một bước lên mây.

Với thực lực bây giờ của Nguyễn gia muốn lấy được một viên yêu đan cũng không quá khó.

Nguyễn Triển Quân đến cầu linh vật Kết Đan thì rõ ràng là lòng hướng Đạo đồ, không muốn dùng thân phận tu sĩ Giả Đan mà hoang độ mấy trăm năm.

"Thôi..."

Hắn thở dài, quang mang chợt lóe trong tay, một cái hộp ngọc hiện ra.

Hộp ngọc rơi vào trong tay của Nguyễn Triển Quân, bàn tay của y mang theo sự kích động mở ra, thì thấy được một trái cây cỡ nắm tay, bề ngoài có kim văn, phóng quang vựng ngũ thải ra ngoài đang ở trong đó thì không khỏi vô cùng hoảng sợ: "Đây là... Ngũ Hành Linh Quả?"

"Không sai, chính là Ngũ Hành Linh Quả có danh xưng Kết Kim Đan."

Phương Tịch mỉm cười gật đầu.

Hắn vốn không có Ngũ Hành Quả Thụ, loại linh căn đẳng cấp này dù đặt ở trong tông môn Nguyên Anh cũng là nội tình cực kỳ trọng yếu, có thể đảm bảo tông môn đời đời sinh ra tu sĩ Kết Đan, vô cùng quý giá!

Cũng vì vậy mà năm đó lúc những tu sĩ Nguyên Anh chạy trốn kia không nỡ bỏ lại hay hủy đi mà sai Linh thực phu cấp bốn thi triển di thực pháp, đóng gói mang theo.

Sau đó... Toàn bộ đều tiện nghi cho Phương Tịch.

Bây giờ ở linh dược viên trong động phủ Sơn Hải Châu đã có trồng mấy cây Ngũ Hành Linh Quả Thụ, trên đó còn có mấy quả.

"Đa tạ lão tổ trọng thưởng!"

Nguyễn Triển Quân vội vàng dập đầu, trong giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào.

Vốn dĩ y nghĩ có thể nhận được một viên Ngũ Hành Kết Kim Đan thì chuyến đi này đã không tệ.

Nếu có thể nhận được Huyền Thủy Tinh Anh và Thiên Hỏa Lưu Ly thì càng kiếm bộn.

Không ngờ, lại là Ngũ Hành Linh Quả tốt nhất!

"Từ nay về sau ta sẽ không tiếp tục chiếu cố Nguyễn gia nữa mà sẽ đối xử như nhau..."

Chờ đến khi Nguyễn Triển Quân bái biệt thì Phương Tịch nghiêm túc nhắc nhở một tiếng.

Chuyện này khiến Nguyễn Triển Quân thầm thất vọng, mất mát nhưng lại không thể làm gì, y chỉ đành sờ túi trữ vật trong ngực rồi hóa thành một đạo độn quang bay xa...

'Người này... Cũng có tính tình quả quyết.'.

Phương Tịch đưa mắt nhìn đối phương bay đi, thì thào trong lòng một tiếng.

Với thực lực của Nguyễn gia bây giờ, cho dù thuê linh mạch... Được rồi, toàn bộ Nguyên Quốc cũng không có tu sĩ Nguyên Anh nào, không cho mướn được.

Nhưng bởi vì Phương Tịch hào phóng mà tu sĩ Kết Đan của ba nước đều có thể hưởng dụng linh mạch cấp bốn... Dường như cũng không có nhu cầu thuê động phủ nào.

Nhưng dựa vào linh mạch, dù chỉ khai khẩn linh điền để trồng trọt, lại tích lũy một thời gian thì chắc chắn có thể tích lũy được trăm vạn linh thạch.

Lại tìm cơ hội đến Nguyên Quốc thậm chí Khương Quốc cũng chưa chắc không thể mua được một viên Ngũ Hành Kết Kim Đan.

'Tu sĩ xem trọng cá nhân...'.

Nhìn thấy hành động của Nguyễn Triển Quân không khỏi khiến Phương Tịch sinh ra rất nhiều cảm ngộ.

Kim Đan pháp chỉ năm đó của hắn, bây giờ dù đối với tông môn Nguyên Anh cũng là thứ vô cùng hiếm có, thậm chí có thể nói nó là Hộ Thân Phù của Nguyễn gia!

Dù sao bất kể Nguyễn gia suy sụp thế nào, chỉ cần hắn còn ở đây thì dù tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám làm gì.

Nếu không thì chỉ cần người Nguyễn gia mang Kim Đan pháp chỉ đến cửa, lại khóc lóc kể lễ một phen... Dù Ly Thương Ma Cung cũng không gánh nổi Phương Tịch nổi trận lôi đình.

Nhưng không có Kim Đan pháp chỉ này thì tương lai có lẽ ngay cả mặt của Phương Tịch, người Nguyễn gia cũng không gặp được.

Đây chính là duyên phận đã hết!

'Quên đi, dù sao cũng là chuyện của người ta...'.

Phương Tịch nhớ lại tình cảnh vừa rồi, thậm chí còn cảm thấy ngộ ra rất nhiều, thần thức mơ hồ có tiến bộ.

Thất Tình Ly Thương Phổ đến giai đoạn đặc biệt thì nhất định phải tiến hành trình tự hồng trần luyện tâm, chính là vì không thể thiếu đi những cảm ngộ này.

Cái gọi là hồng trần luyện tâm, cũng không cần phải phong ấn tu vi, làm phàm nhân chịu ngược đãi.

Mà là phải trải qua nhiều chuyện, cảm nhận nhiều... Không thể chỉ ở trong phòng khô tọa tu luyện mấy chục năm.

Mấy ngày sau.

Phương Tịch thu Thủy Tổ Yêu Ma Thụ vào Sơn Hải Châu, với hình thể bây giờ của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ mà ở trong Sơn Hải Châu thì thật sự hơi uất ức.

Cũng may mà Yêu Ma Thụ cũng nắm giữ thần thông lớn nhỏ như ý nên chẳng qua chỉ là phải điều tiết một phen mà thôi.

Hắn bước vào Trường Thanh hậu điện, đứng trước từng cổ truyền tống trận.

Mà lúc này, ở bên cạnh truyền tống trận thông đến Tây Mạc lại có hai người đang chờ hắn.

Một người trong đó đương nhiên là Chung Hồng Ngọc.

Còn một nữ tử có khí chất thoát tục nữa, rõ ràng là Linh Thù!

"Công tử!"

Chung Hồng Ngọc nhìn Phương Tịch, có chút không nỡ.

"Sau khi ta đi thì mọi chuyện trên đảo đều do ngươi quyết."

Phương Tịch khoát tay rồi lại vung tay lên, một đạo ngân quang lấp lóe, khôi lỗi đầu ưng thân người hiện ra: "Ban cho ngươi khôi lỗi cấp bốn này... Bình thường cũng không cần thi triển, sai con Lục Sơn Quy kia xuất thủ là được."

Bây giờ tồn kho của hắn vô cùng phong phú, khôi lỗi cấp bốn trung hạ phẩm hắn cũng không quá xem trọng.

Sau khi dặn dò Chung Hồng Ngọc xong, Phương Tịch lại nhìn qua Linh Thù, ánh mắt không khỏi sáng lên: "Ngươi cũng chăm chỉ tu luyện... Bây giờ tu vi đã đến Kết Đan viên mãn, chỉ chờ Kết Anh, thật sự muốn đến Tây Mạc du lịch sao?"

"Chuyện này đương nhiên!"

Linh Thù nghiêm mặt nói: "Năm đó sư tôn đã nói linh căn của ta ưu việt, ít cản trở trước khi Kết Đan, ngưng kết Nguyên Anh thì có thể có chút ảnh hưởng... Cần phải cố gắng tôi luyện một phen, nếu không khó có cơ duyên Kết Anh!"

Phương Tịch nghe nói vậy thì không khỏi gật đầu.

Cho dù tông môn Nguyên Anh cũng không thể đảm bảo đời đời đều sinh ra Nguyên Anh.

Mà một khi Kết Anh thành công, ở thượng cổ thậm chí còn có thể được gọi là tu sĩ đại thần thông, có thể thấy được sự khó khăn của nó.

Trước đó đường đi của tu sĩ linh căn thiên phẩm quá thuận, ngã ở ải này, giơ chân nhưng không thể tiến lên cũng không phải không có.

"Bản tọa nói rõ trước... Vì sự an toàn của Phỉ Thúy Đảo nên sau khi chúng ta đi bản tọa sẽ hủy truyền tống trận, cho dù ngươi đạt được cơ duyên Kết Anh mà bản tọa chưa trở về thì ngươi cũng không thể nào trở về."

Phương Tịch nói hết kể quả xấu nhất ra.

"Chuyện này đương nhiên."

Linh Thù cắn răng, đáp ứng.

Dù sao thọ nguyên của tu sĩ Kết Đan cũng rất dài, thậm chí nàng còn có thể thử ngưng kết Nguyên Anh ở Tây Mạc.

"Như vậy thì cùng nhau đi."

Đối với suy nghĩ quá giang của nàng thì Phương Tịch cũng không để ý mà thuận tay giúp.

Hắn dẫn theo Linh Thù, đứng trên cổ truyền tống trận, từng khối linh thạch trong nháy mắt bay ra, lấp đầy lỗ khảm.

Ngân quang chợt lóe, thân ảnh của hắn và Linh Thù đã biến mất không thấy đâu nữa.

Chung Hồng Ngọc yên lặng nhìn cổ truyền tống trận không người, một hồi lâu sau mới thở dài, phong bế Trường Thanh Điện lại rồi mang theo khôi lỗi rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận