Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 814: Đà Sơn Quy (1)

Trên vạn trượng bầu trời.
Trong biển mây vô tận, một con quái vật khổng lồ chở một ngọn núi, nhà nhã qua lại trong mây trắng.
Nếu đến gần nhìn mới có thể phát hiện đó là một con Đà Sơn Quy khổng lồ!
Tứ chi của nó nhàn nhã vẫy, mỗi lần như vậy đều khuấy động rất nhiều thiên địa nguyên khí, nhưng phần lưng của nó lại rất ổn định.
Trên đỉnh núi kia còn xây dựng không ít đình đài lầu các.
Nó rõ ràng là một con yêu thú cấp sáu!
Thỉnh thoảng lại có từng đạo lưu quang hạ xuống từng gian lầu các trên lưng của Đà Sơn Quy.
Phương Tịch điều khiển một đạo độn quang nhìn chăm chú vào địa đồ trên tay.
Chỉ thấy trên địa đồ có một điểm đỏ rất lớn đang di chuyển.
"Thảo nào Xích Tùng Tử nói tuyệt đối sẽ không đi nhầm... Con cự quy lớn như vậy chắc chắn sẽ không nhìn nhầm được."
"Thì ra hội giao dịch ngầm này tổ chức ở trên trời."
Phương Tịch không còn gì để nói.
Trước đó hắn hỏi thăm tình hình hội giao dịch ngầm, Xích Tùng Tử đã đưa cho hắn phần địa đồ này, chỉ cần dựa theo địa đồ tìm được điểm sáng đỏ là có thể vào hội giao dịch.
Đương nhiên Phương Tịch biết địa đồ này là pháp khí dùng một lần, sau khi sử dụng một thời gian sẽ tự động hư hỏng.
Mà bản thân Xích Tùng Tử bị trọng thương, kiếm tâm của Quảng Thiên Kiếm cũng bị hao tổn nên ai cũng muốn bế quan, không có hứng thú với hội trao đổi này, cũng không đi cùng với hắn.
Đối với Phương Tịch thì đây ngược lại là chuyện tốt.
Hắn thi triển Tam Tương Diệt Nguyên Công hóa thành một ma tu, lại dùng một bộ hắc bào phủ toàn thân lại chỉ chưa ra một đôi mắt.
Sau khi làm xong những chuyện này Phương Tịch mới thản nhiên bay về phía cự quy.
Khi hắn đến gần, Đà Sơn Quy hiển nhiên đã phát hiện Phương Tịch nhưng nó cũng không có hành động gì.
Đây có lẽ là do nó đã phát hiện thân phận tu sĩ Phản Hư của Phương Tịch, cũng có thể là nó cảm ứng được khí tức đặc thù trên tấm địa đồ kia.
Phương Tịch đáp xuống một ngọn núi rồi bước vào lầu cá trên đó.
Ở trong lầu các lại chỉ có một người khôi lỗ, đầu nó buộc thành hai viên thuốc tròn, chính là hình tượng một thị nữ, cúi người hành lễ: "Cung nghênh quý khách, không biết quý khách muốn đến thẳng hội trường hay là ở đây nhấm nháp linh trà?"
"Đi thẳng đến hội trường!"
Phương Tịch phát ra tiếng nói già nua.
"Mời!"
Lúc này thi nữ đi trước dẫn đường.
Ở trong lầu các còn nối với một thông đạo.
Sau khi tiến vào mới phát hiện thông đạo này thông suốt bốn hướng, sau khi đi được một đoạn, theo Phương Tịch tính thì có lẽ đã tiến vào bên trong cự phong mà Đà Sơn Quy cõng.
Ở trong núi có một hang động lớn, lúc này đã có hơn trăm vị tu sĩ tụ tập.
Bọn họ ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn nhắm mắt dưỡng thần, có người thì tụm năm tụm ba, bàn tán xì xào... Có người tính tình nôn nóng còn tự bắt đầu giao dịch.
Trong hư không tỏa ra một cỗ đàn hương thanh nhã khiến tâm thần của người ta thanh thản.
Phương Tịch phân biệt một phen thì cũng không quan tâm.
Lúc này hắn đảo mắt qua thì thần sắc khẽ động.
Đa phần tu sĩ ở đây đều che giấu, một phần nhỏ thì thoải mái triển lộ dung mạo: Về phần có phải thật hay không thì cũng khó nói.
Mà tu vi của những tu sĩ này cũng không thấp, kém cỏi nhất cũng đã là Hóa Thần.
Trong lòng Phương Tịch không khỏi tương đối hài lòng, hắn cũng chọn một cái bồ đoàn trong góc rồi ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Đương đương!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Phương Tịch nghe được một tiếng chuông trầm thấp.
Hắn mở mắt ra thì thấy một tu sĩ thanh niên rất tuấn mỹ, trong tay cầm một cái chuông cổ có rất nhiều triện văn bạc trắng đứng ở trên đài giao dịch nằm giữa rất nhiều bồ đoàn.
Tiếng chuông vừa rồi là do chiếc chuông này phát ra, cũng xem như là một món dị bảo không tệ.
Khí tức của thanh niên tuấn mỹ ở Phản Hư sơ kỳ, sau khi y đảo mắt nhìn một vòng thì không khỏi lộ ra vẻ hài lòng: "Hoan nghênh chư vị đạo hữu đã đến hội giao dịch ngầm... Lần giao dịch này vẫn dựa theo quy củ trước đó, không hạn chế thân phận của khách nhân và lai lịch bảo vật, hai bên thỏa thuận tiền hàng xong rồi sẽ không còn liên quan gì nữa... Nếu có người vi phạm sẽ bị tất cả mọi người công kích!"
"Lần này sẽ có một tràng đấu giá nhỏ trước sau đó sẽ đến khâu các vị giao dịch tự do..."
Thanh niên tuấn mỹ vỗ tay một cái, lập tức có một khôi lỗi bước lên.
Nhìn khí tức của nó vậy mà cũng đạt đến cấp năm khiến Phương Tịch không khơi hơi ghé mắt.
Đây là một khôi lỗi hình người, sau lưng đeo hai thanh cự phủ lấp lóe hung quang, mỗi một bước của nó đều rất nặng, tay thì bưng một cái khay.
Ở trên khay còn có một bông hoa ngũ sắc lấp lóe kỳ dị to cỡ miệng chén.
"Một phần Vạn Niên Thiên Linh Hoa! Có thể dùng làm chủ tài của một số đan dược cấp sáu, giá quy định một khối tiên ngọc..."
Thanh niên tuấn mỹ mỉm cười mở miệng.
Lúc này đã có một tiếng nói non nớt vang lên: "Hai khối tiên ngọc! Hắc hắc... Không ngờ ở đây lại có thể gặp được linh dược quý hiếm như vậy, lò đan dược kia của Mụ Mụ cuối cùng sắp thành rồi..."
Phương Tịch nhìn qua chỗ phát ra tiếng thì thấy được chủ nhân của tiếng nói non nớt này là một nữ đồng mặc đối khâm tím, mặc dù khuôn mặt non nớt, vóc người thấp bé nhưng lại ngồi xếp bằng, khí thế như rất già.
"Vậy mà là Bách Thảo Sơn Dược Mụ Mụ!"
Lúc này có tu sĩ hạ giọng nói: "Người này rất khó đối phó, còn là một Luyện Đan Sư cấp sáu, giao du rất rộng, bỏ đi..."
Một đám tu sĩ không ai tranh đoạt, mặc cho linh dược này bị Mụ Mụ dùng hai khối tiên thạch mua được.
Sắc mặt của thanh niên tuấn mỹ cũng không có chút thay đổi nào.
Thật ra đối với Huyền Vũ Các thì một khối tiên ngọc đã huề vốn rồi.
"Vật đấu giá thứ hai: Dị bảo Bàn Lan Kích!"
Y cười rồi giới thiểu bảo vật thứ hai, rõ ràng là một thanh trường kích loang lổ vết rỉ: "Thanh kích này xuất từ nơi xôn xao gần đây Hải Ngoại Tiên Phủ, rất phù hợp cho luyện thể sĩ sử dụng... Có lẽ bản thân nó còn ẩn chứa bí mật của tiên phủ, giá khởi điểm ba mươi khối tiên ngọc!"
...
Phương Tịch thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy cuối cùng thanh trường kích này dùng giá năm mươi bảy khối tiên ngọc thành giao thì càng hiểu rõ hơn già tài của mình.
Tiếp theo là các loại kỳ trân dị bảo, công pháp truyền thừa cường đại hiện thế nhưng Phương Tịch lại không có bao nhiêu hứng thú.
Thần thông, pháp bảo của hắn đã là đỉnh cao nhất rồi.
Trong các công pháp hắn tu luyện thì Khô Vinh Quyết chính là truyền thừa Địa Tiên, không thể coi thường, Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công cũng nghi là truyền thừa của Thiên Ma.
Dù Thiên Yêu Lục Tiên Sách không có cảm giác tồn tại mạnh nhưng cũng là công pháp đỉnh cấp của yêu tộc, còn bổ sung bí thuật Hóa Kiếp như Vạn Yêu Giáp.
Bởi vậy mấy bộ công pháp thần thông xuất hiện ở trong hội đấu giá này thật sự không lọt vào mắt của Phương Tịch.
Nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn.
Sau khi đấu giá một quả trứng linh thú cấp cao xong thì thanh niên tuấn mỹ lại lệnh khôi lỗi bưng khay lên.
Trên khay chính là một khối ngọc giản tàn khuyết hơi cổ xưa.
"Truyền thừa phù lục cấp sáu: Tiểu Hư Không Na Di Phù!"
Thanh niên tuấn mỹ nói bằng giọng ngưng trọng.
"Cái gì... Thật sự là bí phù Tiểu Hư Không Na Di sao?" Một tu sĩ Phản Hư bao phủ trong quang huy vàng nhạt phát ra tiếng kích động: "Chính là loại bí phù hư không có thể na di vạn dặm trong nháy mắt, dù tu sĩ Phản Hư cũng không đuổi kịp sao? Nghe nói rất nhiều tiểu bối từng dựa vào phù này mà thoát chết dưới tay tu sĩ Hóa Thần, Phản Hư..."
"Đáng tiếc, nó cũng không phải Đại Hư Không Na Di Phù trong truyền thuyết... Loại bí phù đó có thể truyền tống trăm vạn dặm trong nháy mắt, đồng thời cấp bậc còn rất cao, không bị rất nhiều cấm chế và pháp bảo hư không hạn chế, chính là bảo vật giữ mạng thượng hạng."
Lại có một lão ẩu thở dài.
"Được rồi, Linh Quy Tử, vật này bán thế nào, giá khởi điểm bao nhiêu?"
Lúc này đã có tu sĩ Phản Hư thiếu kiên nhẫn hô lên.
Tu sĩ đến cấp cao thì đa phần đều sẽ chọn một tu tiên bách nghệ, bởi vì đạo phù lục nhập môn đơn giản, lại khá thông dụng nên nó chính là chủ lưu trong chủ lưu.
Trong những tu sĩ cấp cao ở đây bây giờ, số người tinh thông đạo phù lục cũng không phải số ít.
Chỉ là bất kể tu tiên bách nghệ này cũng dễ học khó tinh.
Phương Tịch cũng hơi kinh ngạc, thì ra ở đây lại có không ít Phù sư cấp sáu.
Đương nhiên nếu thật sự là Tiểu Hư Không Na Di Phù thì chỉ cần lĩnh hội xong, sau đó luyện chế ra thì sớm muội gì cũng có thể thu hồi được chi phí còn kiếm lời rất lớn.
"Chư vị chậm đã... Bản nhân vẫn chưa nói hết."
Lúc này Linh Quy Tử mới cười tủm tỉm mở miệng: "Truyền thừa bí phù cấp sáu này bị thiếu... Thiếu khoảng ba phần mười, tin rằng chư vị Phù sư nhất định có thể dựa vào kỹ nghệ và kiến thức của bản thân bù đắp được... Dù không thể bù đắp được thì cũng có thể tăng thêm nội tình phù đạo của các vị."
"Vậy mà là tàn khuyết!"
"Mức thiếu hụt đến ba thành, sao có thể vậy được... Chỉ cần vẽ phù sai một nét thì sẽ lập tức tự hủy, huống chi là ba thành?"
Rất nhiều Phù sư lên tiếng trước đầy câm phẫn trong lòng.
Nhưng Phương Tịch lại cảm thấy những người này chắc chắn sẽ ra giá.
Lúc này sở dĩ họ chèn ép cũng chỉ là để cố gắng ép giá xuống mà thôi.
'Không sao cả, cũng may tiên ngọc của ta nhiều... Tiểu Hư Không Na Di Phù, vừa nghe đã biết chính là phù lục Phượng Triện Văn, với tạo nghệ hư không của ta sẽ có thể bù được...'.
Lĩnh ngộ của Phương Tịch trên đạo hư không thậm chí còn vượt qua cả con Thiên Phượng Hợp Thể kia, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Ngoại Đạo Hóa Thân có thể chạy thoát.
"Giá khởi điểm của truyền thừa bí phù cấp sáu này là ba mươi khối tiên ngọc..."
Linh Quy Tử vừa cười tủm tỉm báo giá xong thì đã nghe thấy Phương Tịch ra giá: "Sáu mươi khối tiên ngọc!"
Lần này rất nhiều Phù sư đều trợn mắt nhìn Phương Tịch.
Chỉ là một truyền thừa bí phù cấp sáu bị thiếu, năm mươi khối tiên ngọc thì không sai biệt lắm, chẳng lẽ người này là tên lăng đầu thanh?
Thế nhưng...
Bọn họ cũng không biết bây giờ Phương Tịch vẫn còn chút suy nghĩ câu cá.
Dù sao hôm nay hắn cũng phải tốn hao không ít tiên ngọc, nếu có người đưa đến thì chẳng phải là chuyện tốt sao?
Ít nhất trong những tu sĩ ở đây hắn vẫn chưa thấy có đại năng cấp bậc Hợp Thể đến.
Còn dưới Hợp Thể thì hắn không sợ.
"Sáu mươi khối tiên ngọc lần thứ ba, chúc mừng đạo hữu!"
Mấy chục hơi thở sau, Linh Quy Tử tươi cười nói: "Mời đạo hữu lên đài giao dịch."
Phương Tịch hóa thành một đạo ma quang, dưới rất nhiều ánh mắt chăm chú đi lên đài cao, ném ra một đống tiên ngọc nhỏ rồi lấy khối ngọc giản cổ xưa kia.
Hắn đảo thần thức qua thì quả nhiên đã thấy được một phần phương pháp luyện chế Tiểu Hư Không Na Di Phù.
Chỉ là bởi vì ngọc giản thiếu nên bên trong còn có rất nhiều chỗ tối đen.
Bàn về phần thiếu thì đúng là khoảng ba thành.
"Không sai, chính là thứ lão phu muốn."
Hắn nhẹ nhàng gật đầu rồi trở lại chỗ ngồi, dường như không còn hứng thú gì với những thứ đấu giá tiếp theo nữa.
Sau đó vật áp trục của lần đấu giá này thật sự không tầm thường, còn có cả Lưỡng Nghi Phá Hư Đan xuất hiện như đối với Phương Tịch thì thật sự không nhấc lên nổi hứng thú gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận