Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 183: Tấn cấp và ra ngoài

Phỉ Thúy Nhai.

"Ai, Quả nhiên là nên ít đi ra ngoài."

Đi ra ngoài một chuyến lại chọc phải một chuyện Phương Tịch có chút buồn bực.

Đối với hắn một tiểu nữ hài không cam lòng cũng như một chuyện cười.

Còn ước hẹn ba năm gì đó?

Dù sau thì hắn cũng không đáp ứng.

Cẩu mà tu tiên là được rồi, phong cách nhiệt huyết không thích hợp với hắn.

Trong Luyện đan thất.

Phương Tịch mở đan lô, nhóm lửa luyện đan.

Hôm nay hắn ra ngoài một chuyến cũng mua thêm chút tài liệu luyện chế Thú Lương Hoàn, đã có thể khai lò.

Đan này là cấp một trung phẩm nên độ khó thì Chỉ Huyết đan không thể so.

Trước đó Phương Tịch cũng đã thử rồi, luyện hỏng mấy lô.

Nhưng bây giờ hắn đã có niềm tin chắc chắn.

Lô nóng lên, bỏ dược liệu vào, điều hòa dược tích, ngưng tụ dược dịch...

Nhất cử nhất động của Phương Tịch đều ung dung không vội, như đã tính kỹ từ trước.

Mấy canh giờ sau, đan lô oanh minh, một cỗ dị hương truyền ra.

"Thu!"

Hắn đánh ra pháp quyết thu đan, vài viên đan dược màu vàng đất bay ra rơi vào trong tay hắn.

Tạp sát!

Ba viên trong đó, sau khi ra khỏi lô đã phát ra một tiếng giòn vang, trực tiếp vỡ vụn.

Còn lại ba viên, lại có một viên hiện ra màu u ám, chính là một viên phế đan.

Phương Tịch cầm hai viên Thú Lương Hoàn chính phẩm, không thèm để ý con cá chết trong đình viện mà đi đến động đá vôi dưới mặt đất.

"Cho ngươi, ăn đi!"

Hắn thảy một cái, hai viên Thú Lương Hoàn bay lên thân Thái Tuế.

Thái Tuế yên lặng nhúc nhích, thôn phệ, hòa tan đan dược...

Tiếp theo Phương Tịch nhìn viên phế đan trong tay, như có ý tưởng.

Phế đan này mặc dù đã thành đan nhưng đan độc vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, dược tính hỗn tạp, là đan dược có hại vô ích.

Từ khi hắn luyện đan đến nay đã tích lũy không ít phế đan.

Phương Tịch nhìn Yêu Ma Thụ lại như có ý tưởng: "Ta... Đến ăn!"

Yêu Ma Thụ duỗi ra một sợi rễ phụ, cuốn lấy phế đan trong tay Phương Tịch, nuốt vào trong tán cây.

"À... Hình như không có chuyện gì!"

"Những phế đan sau này đều cho Yêu Ma Thụ ăn đi, cũng xem như lợi dụng phế vật..."

Lúc Phương Tịch đang suy nghĩ, linh khí trong động đá vôi chợt biến hóa.

Chỉ thấy rất nhiều linh khí hội tụ, thậm chí hình thành một vòng xoáy nhỏ.

Mà Thái Tuế ở trung tâm vòng xoáy thì như mặt trăng, nhanh chóng 'Phát'.

"Tấn thăng đến yêu thú cấp một thượng phẩm rồi sao?"

Phương Tịch biết rõ, đây cũng không phải là công lao của Thú Lương Hoàn mà Thái Tuế đã ở cấp một trung phẩm đỉnh phong, sau đó ăn Thú Lương Hoàn, chính là gặp được thời cơ đột phá.

"Tốt, tốt..."

Hắn không khỏi vui mừng.

Vẫn là Thái Tuế này mạnh hơn con cá ương kia nhiều.

Phương Tịch lập tức bắt đầu kiểm nghiệm các hạng năng lực của Thái Tuế, thấy thực lực của nó vẫn như thức ăn bị ép buộc, gặp phải công kích nhiều nhất chỉ động đậy hai lần, nhưng sức khôi phục và năng lực tự lành lại tăng lên.

Đồng thời hình thể của nó cũng lớn hơn trước gấp đôi.

"Sau này ngươi phải vất vả hơn chút."

Vuốt ve làn da trắng trắng mềm mềm của Thái Tuế, Phương Tịch hơi cảm khái.

Nếu không có con yêu này thì phong cách trồng cây của hắn sẽ có khuynh hướng hung tàn, huyết tinh, không phù hợp với tính cách người tu tiên không màng danh lợi của mình...

Trải qua thí nghiệm, thịt Thái Tuế cấp một thượng phẩm quả nhiên càng thích hợp với khẩu vị của Yêu Ma Thụ hơn.

Đáng tiếc là Yêu Ma Thụ đã cao đến đỉnh động, Phương Tịch không thể để cho nó phá đỉnh động, chỉ có thể phát triển trong Phỉ Thúy Nhai, nên hắn ra lệnh cho nó cố gắng phát triển theo chiều ngang, đồng thời phát triển bộ rễ nhiều hơn.

Bây giờ Phương Tịch thấy Yêu Ma Thụ đi săn, rất nhiều rễ ở trong hồ nước như lưới, thoáng cái đã có thể vớt được không ít cá, tôm, cua...

"Đáng tiếc con cá ương kia chưa thể góp sức, nếu không..."

Đông qua xuân đến, tuế nguyệt luân hồi.

Trong nháy mắt, Sinh Huyết Thảo và Xà Lan Quả trong dược điền đã có năm năm dược linh.

Trong động đá vôi, từng sợi rễ phụ rủ xuống, trên mặt đất là những sợi rễ cây, như một thế giới thực vật khác.

Dưới cây đa.

Phương Tịch ngồi xếp bằng, chậm rãi thu hồi công pháp.

Hắn mở hai mắt ra, trong đồng tử có một tầng lục mang lóe lên đã biến mất: "Luyện Khí tầng tám... Từ sau khi luyện thành Thanh Mộc Linh Thể, dù tiểu bình cảnh Luyện Khí tầng bảy đột phá tầng tám cũng không giống nhau."

Hắn đoán nếu vẫn còn là linh căn hạ phẩm, nói không chừng sẽ bị tiểu bình cảnh này kẹt lại khoảng tám năm, mười năm.

Thậm chí có tu sĩ Luyện Khí cả đời cũng không thể đột phá bình cảnh!

Không những vậy, mấy năm qua Phương Tịch tỉ mỉ nghiên cứu luyện đan và trận pháp, luyện chế một lò Thú Lương Hoàn đã có thể ra bốn viên, xem như đạt đến đan sư cấp một trung phẩm đỉnh phong, có thể thử luyện chế đan dược cấp một thượng phẩm.

Còn trận pháp sao?

Cũng triệt để phân tích Tiểu Vân Vũ Trận, tu vi trận đạo vững bước tiến vào cấp một trung phẩm.

Dù sao thì đạo trận pháp cũng rất gian nan nên tiến độ hơi chậm, thỉnh thoảng sẽ bị một cửa ải khó kẹp lại.

Mà luyện đan có thể thông qua tiêu hao đại lượng tài nguyên để luyện tập tăng lên.

Trận pháp bị một vấn đề làm khó, trước khi suy nghĩ thông suốt thì không có cách nào chính là không có cách nào.

Đối với chuyện này Phương Tịch cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Sau khi hắn cho Yêu Ma Thụ ăn xong, trở lại trong đại viện, nhìn Đại Thanh Ngư ở dưới hồ, vẻ mặt càng bất đắc dĩ.

Mấy năm qua, Thái Tuế cũng thành cấp một thượng phẩm, chỉ có Đại Thanh Ngư nuốt đan dược mà hắn đã dùng giọt tinh huyết Xà Giao cuối cùng luyện ra xong cũng vẫn là cấp một trung phẩm.

Nếu không phải đặt ra thời hạn mười năm với nó thì hắn đã muốn ngay lập tức hạ thủ, làm món cá nhúng giấm rồi.

"Tu vi thì như ta đã tính, ba mươi tám tuổi Luyện Khí tầng tám."

Phương Tịch ngồi dưới gốc Đào Hoa Thụ, lấy ra một cái Hoàng Bì Hồ Lô, uống một ngụm Đào Hoa Nhưỡng.

Đây là hắn muốn rượu tốt hơn nên thăng cấp từ Đào Hoa Tửu lên, cất vào hầm ba năm, mùi hoa đào càng thơm ngào ngạt hơn, lại không át đi mùi rượu.

Nửa canh giờ sau, một đạo Truyền Âm Phù bay vào.

Phương Tịch tiện tay bắt lấy, nói mấy câu rồi ném ra ngoài.

Không lâu sau, Lô Quá đã trưởng thành thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi mặc một bộ hôi y đi vào.

Lúc này tu vi của y đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng bốn.

Nếu ở bên ngoài sẽ không tùy tiện bị làm nhục.

"Bái kiến lão gia!"

Lô Quá mày kiếm mắt sáng, tướng mạo cũng anh tuấn, hai đầu lông mày lãi có một cỗ khí chất kiên trì do nhiều năm trồng trọt đã dưỡng ra.

"Thật sự quyết định, không hối hận?"

Phương Tịch nhìn y, điềm tĩnh nói: "Gia nhập đội liên hợp chấp pháp, lúc nào cũng có thể mất mạng!"

"Không hối hận!"

Lô Quá cắn răng, thần sắc kiên định.

Trong mấy năm nay, vẫn chưa bắt được ngân giáp nhân, thậm chí nghe nói tu sĩ Trúc Cơ Ngư Linh Tử cũng đã từng đích thân truy sát nhưng vẫn để đối phương chạy mất, dần dần đã có hung danh 'đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ'.

Đồng thời tác phong của Ngân giáp nhân rất hung tàn, sau mỗi lần bị đuổi bắt nhiều nhất chỉ mai danh ẩn tích một thời gia, sau đó xuất hiện sẽ gây đại án.

Khiến sinh ý của phường thị Linh Không càng ngày càng tệ, dù tu sĩ Trúc Cơ cũng phải sứt đầu mẻ trán.

Dưới sự bất đắc dĩ ba nhà Thái Thúc, Uất Trì, Hạ Hầu liên hợp thôi động Tam Thập Lục Đảo minh hội, nghị quyết thành lập Đội Chấp Pháp Liên Hợp đẻ tuần tra phạm vi trăm dặm quanh Linh Không Đảo.

Chuyện này cần rất nhiều tu sĩ, chỉ ba đảo khó mà chống đỡ nổi, hơn nữa cũng không muốn tiêu hao thực lực nhà mình quá nhiều, bởi vậy hướng các đảo mượn nhân thủ.

Dù sao cũng thuộc liên minh Tam Thập Lục Đảo, lúc trước còn giao cửa hàng...

Đương nhiên Đào Hoa Đảo cũng nằm trong đó, đã bắt đầu chiêu mộ tán tu.

Nhiệm vụ này tương đối nguy hiểm, nhưng Lô Quá lại nhìn ra cơ hội trong đó.

Dưới tình huống bình thường, thân phận con của tội nhân như y mãi mãi cũng đừng hòng rời khỏi đảo, nói không chừng phải ở Phỉ Thúy Nhai cả đời.

Gần đây tu vi tăng tiến đã rất chậm, chính là vì không có các loại tư nguyên như đan dược.

Chuyện này khiến Lô Quá đã lên kế hoạch ra ngoài không thể chịu nổi.

Lần này trong đảo chiêu mộ, y thấy chính là cơ hội trời cho.

Nếu không có nguy hiểm sinh tử, người trên đảo xua như xua vịt thì ai nguyện ý thả y đi?

Chỉ có nhiệm vụ nguy hiểm như lấp chiến hào này, người hưởng ứng chiêu mộ trong đảo rất ít, mới có thể đẩy y ra ngoài, không ai tranh đoạt.

"Quyết đoán rất tốt, chuyến đi này sinh tử của ngươi thì phải nhìn vào tạo hóa của bản thân ngươi."

Phương Tịch lại uống một ngụm Đào Hoa Nhưỡng: "Ở đây không thể thiếu người trồng trọt, người đừng nói là Vương Tiểu Hổ, nó còn nhỏ..."

Lô Quá không dám phản bác, lại nhanh chóng trả lời: "Nhân tuyển thay thế ta cũng đã tìm sẵn, là một tán tu bên ngoài, tên là Hải Đại Quý, tuổi tác không chênh lệch với ta, tu vi Luyện Khí tầng ba."

"Ừm, ngày mai dẫn đến đây cho ta gặp."

Đối với câu trả lời của Lô Quá, Phương Tịch cũng tương đối hài lòng, nghĩ nghĩ rồi lấy ra mười khối linh thạch: "Ngươi ở chỗ ta trồng trọt nhiều năm, lần này ra ngoài rất hung hiểm, ta có mười khối linh thạch hạ phẩm, cộng với những tích lũy của ngươi, đủ mua được một kiện pháp khí trung phẩm để phòng thân..."

Lô Quá không khỏi giật mình.

Chuyện y vẫn luôn lén lút giấu linh thạch, không ngờ đã bị lão gia phát hiện.

Lúc này trên trán y đã đổ mồ hoi lạnh, sinh ra cảm giác kinh sợ.

"Đa tạ lão gia!"

Nhưng bên ngoài vẫn là vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt nhận linh thạch.

"Ngươi đi xuống đi..."

Phương Tịch khoát tay, đuổi Lô Quá đi.

Đối với sinh tử tồn vong của người này, hắn cũng không quan tâm.

Dù sao hắn cũng không thể thật sự bồi dưỡng con của cừu nhân.

Thật ra Lô Quá cũng đã phát hiện, y ở Phỉ Thúy Nhai chỉ có thể trồng trọt cả đời, mới không tiếc bất cứ giá nào, nắm lấy cơ hội rời khỏi đảo.

Sau khi Lô Quá rời khỏi, Phương Tịch trầm mặc một lát rồi lại bắt đầu thưởng thức rượu ngon.

Mất canh giờ sau.

Trong phù thất mà hắn đã bí mật mở ra.

Hắn cầm lấy phù bút, nhúng linh mặc, bắt đầu vẽ rồng bay phượng múa trên một tấm phù chỉ.

Nương theo ngòi bút rơi xuống, có từng tia linh lực chảy theo.

Không bao lâu sau, một tấm Hồi Khí phù hạ phẩm đã hoàn thành.

Bên ngoài phù lục có linh quang lóe lên, tiếp theo đã nội liễm.

Phương Tịch mặt không biến sắc cất phù lục đi rồi thở ra một hơi dài.

"Mươi lăm năm trồng cây, nghiên cứu tu tiên tứ nghệ cũng đã mười lăm năm, mười năm trước khó có thể nhập môn, năm năm sau chợt tiến nhanh..."

Nhưng dù vậy, do chỉ lướt qua nên kỹ xảo phù nghệ của hắn vẫn dừng lại ở cấp một hạ phẩm.

Về phần luyện khí? Thì vẫn bất nhập lưu như trước.

Phương Tịch đã xác định, mình không có thiên phú ở luyện khí nên cũng không cần tiêu hao nhiều tài nguyên.

Ngay cả vẽ phù cũng chỉ thỉnh thoảng tiêu khiển mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận