Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 540: Hư hóa

"Tu sĩ nhân tộc to gan, dám nuôi dưỡng Thiên Phượng Nhất Tộc ta làm nô lệ!"

Từ trong miệng của linh cầm phát ra tiếng quát tháo như thiếu nữ, giọng nói kiều mị uyển chuyển, khí tức lại ở cấp bốn trung phẩm!

"Một con Thiên Phượng, xem ra đúng là chỗ này rồi."

Phương Tịch thì thào, Thanh Hòa Kiếm hiện ra trong lòng bàn tay phải của hắn: "Chỉ cần đạo hữu giao cho bản nhân một tia Thiên Yêu Khí thì bản nhân sẽ lập tức quay đầu bỏ đi."

Lúc trên đường đến đây hắn đã kiểm tra sơ túi trữ vật của mấy con đại yêu hóa hình cấp bốn trước đó, trước không nói những tài liệu khác, linh thạch cực phẩm hắn cũng lục ra được mấy khối, xem như niềm vui ngoài ý muốn.

Bây giờ, sau khi hắn đổi một khối linh thạch cực phẩm hệ Kim thì Phương Tịch tuyệt thế kiếm tu lại trở về!

Nếu không có năng lượng thay thế mà dùng năng lượng dự trữ của Thanh Hòa Kiếm trước đó, đang đánh nhau lại bất chợt 'cúp điện' thì tình cảnh đó đẹp tới mức hắn cũng không dám nghĩ.

"Chỉ là một tên Nguyên Anh sơ kỳ của nhân tộc mà khẩu khí lại lớn như vậy! Phượng Thanh ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ cấp cao của nhân tộc nói khoác mà không biết ngượng như ngươi, Thiên Yêu Khí sao? Cũng không phải là không thể được..."

Phượng Thanh cười duyên, Phương Tịch chợt cảm thấy lông tơ sau gáy dựng đứng.

Sang!

Trong nháy mắt tiếp theo, quang huy bạc trắng chợt lóe lên, một cái lợi trảo ba màu xuất hiện ở sau lưng của hắn như thuấn di rồi mạnh mẽ vồ xuống!

Ong!

Một đạo ngũ thải quang mạc xuất hiện, nhưng lại trực tiếp vỡ vụn dưới lợi trảo.

Thế đi của lợi trảo này không giảm, nó đánh lên ngũ thải giáp trụ của Phương Tịch, lưu lại một dấu vết mờ mờ!

Dưới sự thủ hộ của đại trận Ngũ Khí Triều Nguyên tùy thân của hắn thì dù yêu thú cấp bốn thượng phẩm đánh lén cũng không đến mức bị một kích phá phòng!

"Hừ!"

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, hắn dùng Thanh Hòa Kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm khí.

Nhưng lợi trảo ba màu kia lại 'sưu' một tiếng, trực tiếp biến mất không còn tăm tích.

Lúc nó xuất hiện lại thì đã đi đến bên cạnh con Thiên Phượng kia.

"Linh bảo có thể thuấn di..." Đôi mắt của Phương Tịch âm u, trừ Thần Anh Kiếm ra, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp bảo vật loại đẳng cấp này trong tay của địch nhân.

"Nhân tộc, ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh, vậy mà có thể ngăn cản Phá Không Trảo của ta..."

Phượng Thanh cũng rất kinh ngạc.

Từ sau khi cô ta tấn thăng cấp bốn trung phẩm rồi chấp chưởng Phá Không Trảo đến nay thì những Nguyên Anh nhân tộc mà cô ta gặp được không có ai chống nổi một hiệp.

Lại không ngờ bảo vật hộ thể của tu sĩ Nguyên Anh nhân tộc ở đối diện này lại rất cường hoành.

"Linh bảo tuy tốt nhưng cũng phải xem là ai sử dụng..."

Phượng Thanh hé mỏ phun ra một đạo quang hoa.

Ở trong xích hồng quang hoa, một cái lược gỗ chậm rãi xuất hiện.

Cái lược này như được điêu khắc từ hồng ngọc, hình dạng cổ xưa, thậm chí còn thiếu mấy răng lược.

Nhìn thấy linh bảo này, Phương Tịch và Tiểu Thanh đều giật mình.

"Phượng Tê Ngô Đồng Mộc... Bảo vật này lại dùng Phượng Tê Ngô Đồng Mộc làm chủ tài chế tạo, quả nhiên rất xa xỉ mà... Trên tay của ta cũng chỉ có một đoạn rễ, chi Tiểu Thanh xây tổ, bây giờ cũng chưa cao được bao nhiêu đó..."

Phương Tịch thầm oán trong lòng, chỉ thấy Phượng Thanh phun ra một đạo pháp lực lên cái lược gỗ đỏ thẫm.

Phốc phốc!

Từng sợ tơ ngũ thải từ trong lược bay ra, lan tràn ra hư không bốn phía như bện lại.

Đây rõ ràng là một món bảo vật phong cấm!

Rõ ràng con Thiên Phượng này không muốn để Phương Tịch chạy trốn.

Điểm trùng hợp chính là Phương Tịch cũng có ý định như vậy.

Hắn nhìn vô số sợi tơ như kén tầm, chậm rãi ép về phía mình thì không khỏi cười khinh, hắn vỗ Tiểu Thanh ở dưới.

Tiểu Thanh hé mỏ phun ra một đoàn thanh sắc hỏa diễm.

Hỏa diễm này có màu sắc thuần xanh, mơ hồ mang theo hình chim bay, nó vỗ cánh bay một vòng.

Những nơi nó đi qua, những sợ tơ ngũ thải đều cháy hừng hực, trong nháy mắt hôi phi yên diệt.

"Thanh Loan Chân Hỏa? !"

Phượng Thanh kinh hô, ngũ thải quang mang lấp lóe rồi hóa thành một thiếu nữ yểu điệu người khoác vũ y, cô ta nhìn Tiểu Thanh, trong đôi mắt mang theo sự ngạc nhiên: "Muội muội đã có thể thức tỉnh thiên phú thần thông như vậy thì đã có thể làm công chúa của Thiên Phượng Nhất Tộc ta, sau phải làm đồng bọn với tên nhân tộc vô sỉ này chứ?"

Dù ở trong Thiên Phượng Nhất Tộc, số yêu tu có thể thức tỉnh Thanh Loan Chân Hỏa, tấn thăng cấp bốn cũng cực ít!

"Hừ, ta chỉ muốn đi theo chủ nhân!"

Tiểu Thanh nãi thanh nãi khí trả lời, trong mỏ nó phun ra từng tia thanh sắc hỏa diễm.

Phương Tịch hơi híp mắt lại.

Đối với địch nhân muốn dụ dỗ linh thú của mình thì hắn sẽ không khách khí.

"Tiểu Thanh, làm rất tốt."

Hắn động viên Tiểu Thanh rồi thay đổi kiếm quyết trong tay: "Ngươi rất may mắn... Có thể được nhìn thần thông kiếm thuật của bản tọa!"

Hưu!

Thanh Hòa Kiếm hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang rồi bất chợt nổ tung, hóa thành mười hai ức chín nghìn sáu trăm vạn cây Thanh Hòa Châm!

Thậm chí, rất nhiều Thanh Hòa Châm vẫn đang phân ra, một cây Thanh Hòa Châm thì có thể hóa thành trăm vạn cây Vô Hình Châm cấp Phi Mễ!

'Đến rồi! Lại là loại kiếm thuật này...'.

Tiểu Thanh ở phía dưới thấy màn này thì lông vũ trên lưng của nó cũng hơi dựng đứng!

Làm một con yêu tộc mới cấp ba thượng phẩm đã bị bắt làm linh thú nên đương nhiên nó cũng muốn có cuộc sống tự do tự tại.

Nhưng chuyện này cũng không thể dùng mạng sống ra đánh đổi!

'Nếu nhân gia dám đáp ứng thì chắc chắn chủ nhân sẽ lấy kiếm chém chết ta, ta cũng không ngu như vậy...'.

'Đại tỷ tỷ này xấu thật, định hại chết ta!'.

Tiểu Thanh rụt cổ lại, âm thầm nghĩ.

"Đây là..."

Phượng Thanh nhìn thấy vô số Thanh Mang Châm biến mất không thấy đâu nữa thì trên mặt hiện ra vẻ rất cảnh giác.

Linh giác của cô ta đang điên cuồng cảnh báo, khiến cô ta không chút chần chừ mà tế ra một tấm thuẫn mai rùa đen nhánh.

Mai rùa này có khí tức cổ xưa, ít nhất cũng lấy từ trên thân của một yêu tộc cấp bốn hạ phẩm, lại gia nhập vào đủ loại tài liệu quý giá, phối hợp cấm pháp tế luyện, trở thành một món linh bảo phòng ngự hiếm có.

Mai rùa bộc phát ra từng đạo hắc mang, hình thành một hắc sắc quang mạc, vây quanh Phượng Thanh.

Lúc này, ánh mắt của cô ta mới nhẹ nhõm hơn một chút, nhìn qua bốn phía, trên mặt mang theo sự mê muội.

Mặc dù cô ta cảm thấy xung quanh rất nguy hiểm nhưng thần thức của cô ta lại không phát hiện ra chút sơ hở nào.

"Đây là pháp thuật cỡ nào?"

Xoẹt xẹt!

Ngay lúc Phượng Thanh đang suy tư thì linh bảo mai rùa đen nhánh chợt phát ra tiếng ong ong, một vết kiếm hiện lên trên mai rùa.

Phượng Thanh trừng to hai mắt: "Sao có thể?"

Rõ ràng cô ta chưa từng phát hiện ra bất kỳ kiếm ảnh nào, sao lại bất chợt trúng chiêu?

Đang lúc cô ta còn định thi triển bí pháp nào đó thì bất chợt ôm bụng dưới, thần sắc đại biến!

Ở trong khí hải đan điền của cô ta, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện từng cây Thanh Mang Châm, chúng sắp đâm xuyên thần hồn Ngũ Thải Thiên Phượng!

"Cái gì?"

Giờ khắc này, Phượng Thanh mới thật sự cực kỳ hoảng sợ, thậm chí còn cảm nhận được uy hiếp tử vong mãnh liệt!

"Nhanh!"

Trong nháy mắt, thần hồn ngũ thải Phượng Hoàng phát ra một tiếng thanh minh, có từng tia ngân sắc quang huy bộc phát từ trên thần hồn rồi cuốn hết tất cả vào trong đan điền!

"Hử?"

Phương Tịch kinh ngạc phát ra một tiếng kinh nghi.

Kiếm thuật bạo trong đan điền của hắn lần đầu tiên bị phá giải!

Hắn nhìn qua nơi nào đó trong hư không bất chợt hiện ra từng cây Thanh Mang Châm, như đang nghĩ đến điều gì đó: "Lực lượng hư không! Không ngờ ngươi khống chế lực lượng hư không lại đến cấp độ này... Mặc dù giá phải trả cũng không nhỏ."

Vừa rồi Phượng Thanh đã bộc phát lực lượng hư không ở trong đan điền, khiến thần hồn và nội đan của bản thân tạm thời 'hư hóa', rồi lại di chuyển toàn bộ Thanh Mang Châm đi.

Dù Phi Mễ có nhỏ bé hơn nữa thì cũng dùng không gian làm cơ sở.

Nếu không gian cũng bị hoán đổi thì đương nhiên chúng cũng không làm gì được.

"Vốn nghe nói Thiên Phượng Nhất Tộc ngoài hệ Phong, Hỏa sắc bén ra thì còn rất am hiểu đạo hư không... Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."

Phương Tịch biến sắc, vô số Thanh Hòa Vô Hình Châm dày đặc sắp bay ra.

"Nhân tộc, ta nhớ kỹ ngươi."

Hai tay Phượng Thanh kết ra một ấn quyết kỳ quái, trong nháy mắt quanh thân cô ta có vô số huyết châu thoát ra, từng đạo lực lượng hư không ngân sắc bao phủ cô ta lại rồi bất chợt thẩm thấu toàn thân.

Vô số Thanh Mang Châm xuyên qua cô ta lại giống như xuyên qua một hư ảnh...

Dường như cô ta không ở giới này vậy!

"Thần thông hư không? !"

Thần sắc Phương Tịch khẽ động, Huyết Sát Điện hiện lên, Tinh La Kỳ Bàn ở trong tay, hắn đánh ra một viên bạch tử.

Hưu!

Một đạo bạch quang và huyết quang như xiềng xích, vậy mà có thể kéo hư ảnh của Phượng Thanh lại, khiến cô ta không thể nào hoàn toàn hư hóa.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Phượng Thanh chợt tái đi, cô ta lại phun nội đan của mình ra.

Con Ngũ Thải Thiên Phượng ở trên nội đan rên rỉ, từng sợi lông vũ rơi xuống.

Những sợi lông vũ đó hóa thành ngủ thải quang điểm, dường như tạo thành một Phượng Triện Văn, rơi lên bạch quang và huyết quang.

Quang huy của hai linh bảo chợt tối sầm đi, Phượng Thanh phát ra một tiếng rên rỉ, thân ảnh của cô ta chợt hoàn toàn hư hóa, sau đó hóa thành một đạo ngân quang, xuyên qua tầng tầng kiếm trận của Thanh Hòa Vô Hình Châm, tốc độ rất kinh người!

"Một con Thiên Phượng giỏi!"

Phương Tịch yên lặng tính toán độn tốc của mình rồi cũng đã mất đi ý định truy kích mà nói với Tiểu Thanh: "Thiên Phượng Nhất Tộc am hiểu thần thông hư không, Tiểu Thanh ngươi phải học nhiều hơn."

"Nhân gia không thèm, không nhìn thấy tiểu tỷ tỷ kia thảm bao nhiêu sao? Mặc dù nguyên do từ thủy tổ nên Thiên Phượng như chúng ta có ưu thế trên hư không nhất đạo nhưng hư không nhất đạo bác đại tinh thâm, dù cấp năm cũng chưa chắc có thể hoàn toàn nhập môn... Vừa rồi, rõ ràng là tiểu tỷ tỷ kia cưỡng ép thi triển bí thuật hao rất nhiều nguyên khí để giữ mạng, ngay cả lông cũng rụng gần hết... Trở về sau lần này thì cô ta có thể giữ được cấp bốn hạ phẩm cũng đã tốt lắm rồi..."

Tiểu Thanh tức giận bất bình nói.

"Thì ra là vậy, nghe lời của ngươi nói thì trong lòng của ta cũng dễ chịu hơn nhiều."

Phương Tịch ung dung thu hồi Thanh Hòa Kiếm cùng những linh bảo khác rồi sai Tiểu Thanh đi xử lý những yêu tộc còn lại, bản thân hắn thì hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng, lượn một vòng quanh cây linh mộc khổng lồ này, sau đó tìm được một cái hốc cây.

Bên trong hốc cây này trống rỗng, gần như có thể chứa được một tòa cung điện, nhưng bên trong lại trống rỗng chỉ có một tế đàn.

Trên tế đàn vẫn còn một đạo yêu khí xanh sẫm, tản ra khí tức không tầm thường.

"Thiên Yêu Khí!"

"Chuyển Hoán Đại Trận vẫn còn đang vận hành, xem ra ngoại trừ chỗ của ta ra thì những tiểu đội phá hủy trận nhãn còn lại vẫn chưa thành công, đều là một đám phế vật!"

Phương Tịch vỗ vỗ túi linh thú, để Đại Thanh có phần xao động an phận lại.

Loại Thiên Yêu Khí này, nếu tu sĩ nhân tộc mạo muội hấp thu thì nói không chừng sẽ lập tức bạo thể mà chết.

Cho dù yêu tộc huyết thống thuần tuý hấp thu cũng tương đối mạo hiểm lớn.

Thậm chí pháp bảo, linh bảo, bí thuật... Của tu sĩ nhân tộc cũng chưa chắc có thể chứa đựng, phong ấn khí này!

"Cũng may, Sở Nghiêm Cứu Nguyên Khí chỗ Ngoại Đạo Nguyên Anh, chính là chuyên nghiêm cứu chuyện này."

Phương Tịch thấy vậy thì trên mặt mỉm cười, quang mang chợt lóe trong tay hắn, một ống nghiệm xoắn đôi kỳ lạ xuất hiện.

Mặc dù ở Sở Nghiêm Cứu Nguyên Khí không có Thiên Yêu Khí nhưng họ lại chiết xuất ra được Tiên Nguyên Khí!

Loại Lưỡng Nghi Quản này, chính là thứ chuyên dùng để chứa đựng khí này.

Dựa theo thí nghiệm mô phỏng của Lục Đạo Sư thì dùng Lưỡng Nghi Quản này để phong cấm Chân Ma Khí cũng không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận