Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 78: Rời thành (2)

Trong lòng Phương Tịch bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ, chợt hắn nhịn không được cười lên rồi lắc đầu.

Không thành Trúc Cơ, hắn ăn no rửng mỡ mà đến đối phó Yêu ma thụ sao?

Mà đúng lúc này, thông đạo trong sương mù màu đen rốt cục chậm rãi khép lại.

Người cuối cùng đi ra, là Bạch Vân võ quán Đường Toàn!

Y dừng xe đẩy lại, nhìn xung quanh, lập tức ngỡ ngàng: "Lưu Đào Đào Lưu sư muội... Còn ở phía sau, nàng vừa nãy còn đẩy ta một cái... Còn cô ấy thì sao?"

Nếu không nhờ Lưu Đào Đào, y đẩy xe, trên xe còn có người, căn bản là chen không lọt!

"Sống chết có số!"

Phương Tịch thở dài, xoay người rời đi.

Nơi này cách Yêu Ma Thụ vẫn còn quá gần, vạn nhất yêu ma kia phản ứng lại, khuếch trương Ma vực thì sẽ có chuyện vui xảy ra ngay.

Nhìn thấy hắn rời đi, những người sống sót khác giống như tìm được chủ kiến, nhao nhao đi theo phía sau Phương Tịch.

Bọn họ cũng muốn cách xa Ma Quật này càng xa càng tốt.

Đêm xuống.

Phương Tịch nướng hai miếng thịt Thái Tuế, đang ăn từng miếng từng miếng.

Hiện giờ sức ăn của hắn rất lớn, mà còn phải là thịt yêu ma mới có thể miễn cưỡng ăn no.

Mà ở đống lửa bên cạnh, những người khác đói như bị điên, đang vồ vập ăn thịt nướng.

Cho dù là Mộ Phiếu Miểu, lúc này cũng không có tư thái thục nữ gì, đối phó với một con thỏ nướng trên tay, ngay cả xương cốt cũng trực tiếp cắn nát, gặm đến rầm rầm!

Mộ Thương Long miễn cưỡng có chút tướng ăn, đợi đến khi lão ăn xong thịt nướng, lau váng dầu bên miệng, nhìn về phía Phương Tịch: "Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"

"Mộ sư phụ có đề nghị gì không?"

Phương Tịch hỏi ngược một câu, hắn thật sự không quen thuộc Đại Lương.

Đến bây giờ, hắn cũng chỉ biết Thành Hắc Thạch là ở trong Định Châu.

Còn về địa lý sông núi, phong thổ nhân tình, hắn chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ thấy qua.

"Ừm, Thành Hắc Thạch đã phế rồi, hiện giờ yêu ma làm loạn, dân chúng lầm than... Có lẽ, chỉ có thủ phủ Định Châu - Thành Tam Nguyên coi như tương đối an ổn. ”.

Mộ Thương Long nói ra đề nghị của mình: "Trong Thành Tam Nguyên có quân Định Châu trấn thủ, tổng sơn môn của Nguyên Hợp Sơn cũng ở đó không xa... Đã hơn trăm năm rồi vẫn luôn bình an vô sự."

"Nếu như vậy, đây cũng là một chỗ thái bình có thể đến."

Đối với chuyện đi đâu Phương Tịch cũng không có ý kiến gì.

Nhưng mà, chưa chắc hắn sẽ cùng những người này đi chung.

Dù sao tâm phòng người không thể không có.

Tuy rằng hắn tuyên bố linh đan và phù lục đều là hắn mua, sự thật cũng là như thế, nhưng vạn nhất có người không tin thì sao?

Có người nói cho quan phủ cùng Nguyên Hợp Sơn thì sao?

Bởi vậy, Phương Tịch hạ quyết tâm, cùng đám người này đến bên ngoài Tam Nguyên thành, thì sẽ tách ra.

"Ha ha, Phương huynh đệ muốn đi Thành Tam Nguyên sao?"

Cách đó không xa, một ngọn núi thịt lăn tới, chính là Hàn mập mạp!

Phương Tịch cũng không thể không bội phục người này, nhờ vào xe ngựa không chỉ mình y chạy thoát mà cả nhà tiểu thiếp của y cùng đều chạy thoát ra ngoài.

Lúc này chợt nghe Hàn mập mạp nói: "Mặc dù lão Hàn ta không tính là địa đầu xà ở Thành Tam Nguyên, nhưng dầu gì ta cũng có chút đường dây, hôm nay trong lúc dầu sôi lửa bỏng huynh đệ đã cứu ta, sau này có việc gì cứ tìm ta, lão Hàn ta không có chuyện gì không thể đáp ứng ngươi."

"Ừm!"

Tuy rằng qua vài lần giao dịch, hắn cũng tin đối phương là người có uy tín, nhưng Phương Tịch cũng không tin tưởng hoàn toàn, hắn chỉ tùy ý hồ lộng cho qua.

Sáng sớm hôm sau.

Người sống sót tụm năm tụm ba tản đi, Trương Tuấn Minh cũng đến cáo từ.

Trương Tuấn Minh ôm quyền: "Đa tạ ân cứu mạng của Phương huynh, nhưng ta sẽ không đến Thành Tam Nguyên, trong những tiểu hài này chỉ có Tiểu Vân là còn thân nhân ở đây, ta sẽ đưa nó đi nương tựa họ hàng. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, say này chúng ta sẽ gặp lại."

"Sau này còn gặp lại."

Phương Tịch ôm quyền đưa tiễn.

Đợi đến khi Trương Tuấn Minh mang theo một đám tiểu quỷ rời đi, ở đây cũng chỉ còn hai nhóm người là Bạch Vân võ quán cùng Hàn mập mạp.

"Ha ha... Ta có thể cho các ngươi mượn một chiếc xe ngựa, khi nào chúng ta đến chỗ có người thì trả lại cho ta là được."

Hàn mập mạp đại khí phất phất tay.

Vô số vàng bạc, tài phú trong Thành Hắc Thạch ở trong Ma vực cũng không khác gì bùn đất, gạch đá, chỉ cần người có tâm đều có thể giàu to.

Nhưng mà lúc này đúng là rất cần một chiếc xe ngựa, Phương Tịch cũng không cự tuyệt, hắn an bài Bách Hợp cùng vài nữ quyến như nhân tình của Đường Toàn lên xe.

Đoàn người chậm rãi lên đường.

Đi chưa được nữa canh giờ, chợt Phương Tịch giơ tay lên: "Dừng lại!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Mộ Thương Long cùng Hàn mập mạp lập tức chạy tới, thần sắc cảnh giác.

"Có biến."

Phương Tịch nhắm mắt lại, thính giác được tăng cường mơ hồ nghe được tiếng gọi từ phía sau:

"Có ai không... Cứu mạng..."

"Ở phía sau!"

Phương Tịch thi triển thân pháp, trong khoảnh khắc đi xa, lướt về phía sau.

Mộ Thương Long cùng Hàn mập mạp liếc nhau, nghi hoặc đuổi theo.

Sau khi đi vòng qua một đỉnh núi, bên tai họ cũng truyền đến giọng nói của một nam hài: "Mộ đại hiệp... Phương đại ca... Cứu mạng... Ô ô..."

"Hình như là tiểu hài đi theo Trương Tuấn Minh, tên là A Cẩu, không đúng, Cẩu Nhi." Hàn mập mạp sờ sờ cằm, có chút kinh hãi.

Nhĩ lực cỡ này của Phương Tịch, rõ ràng không chỉ mạnh hơn Hàn mập mạp mà là vượt xa rất nhiều.

Đối địch với người nhạy bén cỡ này, đương nhiên sẽ rất kinh khủng và nguy hiểm.

Cũng may, bọn họ không phải địch nhân, mà là bằng hữu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận