Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 480: Phụ Thể Thuật

Cách Phương Tịch không xa là một người mặc hắc bào đội mũ rộng vành đi qua, quanh thân y có một cỗ sát khí âm lãnh quanh quẩn khiến người khác nhìn phải phát khiếp, không dám đến gần.

Rất nhiều tu sĩ vào phường thị đều ngụy trang một chút.

Nhưng dưới linh nhãn của Phương Tịch chỉ cần nhìn sơ qua thì dung mạo thật sự của người này rõ mồn một.

Tóc bạc trắng, ba chòm râu dài... Lại chính là Thái Hư Tông Thanh Dương Thượng Nhân!

"Thanh Dương Thượng Nhân? Lần trước Kiếm chủng linh căn thiên phẩm kia đến Huyền Băng Cung gây phiền phức cho ta, người này cũng xem như có phần, còn từng tính toán ta..."

"Lần trước để hắn chạy thoát, lần này còn dám xuất hiện ở trước mặt ta... Quả nhiên là ý trời mà."

"Nhưng mà người này vốn là người của Thái Hư Tông, đây là trở lại cố hương sao? Thiên Minh đã sớm xong đời rồi chứ, có lẽ người này còn bị tông môn trừng trị?"

Trong lòng Phương tịch khẽ động.

"Tiên sư đại nhân?"

Bên cạnh Yến Yến có chút hiếu kỳ, vì sao Phương Tịch lại chợt đứng ở cửa do dự không vào.

"Bản tọa chợt nhớ đến còn chút chuyện, không cần ngươi hầu hạ."

Phương tịch khoát tay, đuổi nàng này đi, sau đó hắn vào một góc.

Chờ đến khi hắn xuất hiện lại thì đã biến thành thanh niên mặc hắc y có thực lực Trúc Cơ, hắn không nhanh không chậm đi theo sau lưng Thanh Dương Thượng Nhân.

Thanh Dương Thượng Nhân rời khỏi phường thị, đang khống chế pháp bảo phi hành, trong lòng lão chợt buồn bã: "Lão phu thẹn với sư môn."

Mưu đồ Nguyên Quốc lần trước xem như hoàn toàn thất bại.

Không những vậy, còn góp vào một hạt giống Kết Anh!

Trong nháy mắt biết tin sư đệ chết, suy nghĩ dùng cái chết tạ tội Thanh Dương Thượng Nhân cũng có - có thể được phái đến Nguyên Quốc chủ trì đại sự, chắc chắn cũng là người được tông môn bồi dưỡng từ nhỏ, trung thành tuyệt đối.

Thái Hư Tông ở Khương Quốc không dễ, thật ra trong tông chỉ có một hạt giống Nguyên Anh linh căn thiên phẩm kia.

Bây giờ hao tổn ở Nguyên Quốc khiến sau khi Thanh Dương Thượng Nhân trở về, thật sự đã ăn một phen đau khổ, thẳng đến gần đây lúc tông môn cần dùng người, y mới được thả ra lại.

Bây giờ thân y mang trọng trách, cần phải đi giao dịch một bí thuật có tác dụng lớn cho tông môn với một vị Kết Đan nào đó.

'Không đúng... Dựa vào tâm cảnh của ta bây giờ sao lại chợt đa sầu đa cảm như vậy?'.

Dù sao Thanh Dương Thượng Nhân cũng là tu sĩ Kết Đan, y nhanh chóng phát hiện không đúng, y kháp một Thanh Tâm Quyết, một pháp bảo nghiên mực bay ra, bốc lên từng đoàn mực đậm đen nhánh, thủ hộ toàn thân.

Lúc này, y mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã đại biến.

Bầu trời một mảnh tối tăm mù mịt, sáu lỗ đen xoay chầm chậm, phóng ra ngoài khí tức tĩnh mịch không lường được.

Thậm chí liên hệ của y và ngoại giới cũng bị ngăn cách, không thể hấp thu một tí thiên địa linh khí nào!

"Đây là... Nguyên Anh Pháp Vực? !"

Thanh Dương Thượng Nhân thấy vậy thì mặt không khỏi đầy vẻ tuyệt vọng.

Hắc quang chợt lóe, Phương Tịch vẫn dùng diện mạo Vân Kiệt Tử, chắp tay sau lưng xuất hiện: "Thanh Dương đạo hữu, đã lâu không gặp..."

"Là ngươi! Ngươi lại là tu sĩ Nguyên Anh?"

Thanh Dương Thượng Nhân không khỏi đầy tuyệt vọng, y mơ hồ cảm thấy mình đã trêu chọc cho tông môn một mối họa cực lớn.

Nhưng đã quá trễ.

Phương Tịch đưa tay phải ra, năm ngón tay mở ra, một cánh tay của pháp tướng Diêm La Thiên Tử đánh xuống, bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, mục tiêu chính là Thanh Dương Thượng Nhân!

Một lát sau.

Diêm Ma Pháp Vực tản ra, hiện ra Phương Tịch mặc một bộ hắc bào.

Hắn tiện tay lắc một cái, đã có một ngọn lửa hiện ra, đốt Thanh Dương Thượng Nhân hóa thành tro tàn, một túi trữ vật xanh rơi vào trong tay của hắn.

Thông qua sưu hồn trước đó, Phương Tịch đoạt được không ít.

Thanh Dương Thượng Nhân này dường như Đạo đồ vô vọng, bởi vậy tâm tư của y đều phân phối ở trên tu tập các loại tu tiên bách nghệ như phù lục, ở Thái Hư Tông cũng có chút danh tiếng.

Sau khi hắn công phá thần niệm cấm chế, cũng có thể chắp vá ra được một bộ truyền thừa phù lục chuẩn cấp bốn.

Đây cũng là thứ có giá trị nhất trong thức hải của y.

"Lần này hắn xuất hành vì có một nhiệm vụ, phải đi gặp một tu sĩ Hỗn Nguyên Tông, dùng truyền thừa phù lục đổi lấy một môn bí thuật..."

Phương Tịch sờ cằm, rơi vào trầm ngâm: "Thái Hư Tông âm thầm phát hiện một Quý Thủy Âm Ngọc Khoáng, khoáng thạch này tương đối quý giá, có thể dùng làm một trong những nguyên vật liệu chế tạo pháp bảo tương đối bình thường... Chỉ là khoáng mạch này lại dây dưa với một U Minh Địa Mạch, đa phần Quý Thủy Âm Ngọc đều ô nhiễm quỷ khí... Giá trị giảm mạnh."

"Thái Hư Tông nhiều lần tìm hiểu, mới phát hiện trong Hỗn Nguyên Tông có một môn bí thuật Ngũ Hành Luân Chuyển, có hiệu quả rất tốt với khu trừ địa uế âm khí, quỷ khí, đã bàn xong với Hỗn Nguyên Tông, song phương chuẩn bị phái người đi giao dịch..."

"Quả nhiên kỳ công bí thuật của tu tiên giới không ít, ta cũng không biết còn có môn bí thuật có thể khiến U Minh Địa Mạch Khí tan hết... Như vậy nếu sau khi linh hội, lại hóa thành cấm chế bố trí trong trận pháp sẽ có thể khiến Phỉ Thúy Đảo vững như Thái Sơn, không cần phải lo lắng sau khi rời đi sẽ xảy ra chuyện nữa..."

Phương Tịch sờ cằm.

Hắn mang theo Yêu Ma Thụ rời đi nhưng Phỉ Thúy Đảo còn Chung Hồng Ngọc và một đám thủ hạ, đang dựa vào Thiên Cương Bắc Đấu Phong Ma Trận Pháp mà lúc trước hắn bố trí để trấn áp U Minh Địa Mạch, mỗi ngày còn phải vất vả truyền pháp lực vào.

Không cẩn thận U Minh Địa Mạch bộc phát, vậy thì Phỉ Thúy Đảo lại biến thành hình dạng quỷ đảo trước kia.

Nhưng nếu ở trong trận pháp phong ma, thêm vào đạo cấm chế lĩnh hội từ bí thuật này ra, vậy thì khả năng bị phá sẽ giảm đi rất nhiều, tính an toàn tăng nhiều!

"Chuyện mua bán này cũng làm được..."

Phương Tịch mở túi trữ vật của Thanh Dương Thượng Nhân ra, lấy một khối ngọc bội đồng tâm hồ điệp ra.

Ngọc bội này bị chia thành hai, có thể giúp người nắm giữ của song phương trong vòng vạn dặm cảm ứng lẫn nhau, biết được vị trí cơ bản của đối phương.

Chính là tin vật lần giao dịch này!

Hắn cầm ngọc bội đồng tâm hồ điệp, trên mặt cười hắc hắc, da thịt hắn chợt nhúc nhích, hắn quang qua đi, hắn đã biến thành hình dạng Thanh Dương Thượng Nhân.

Đạo Diêm La Thiên Tử chính là thượng vị thần thông của Huyết Bì Pháp, đương nhiên cũng bao hàm tinh túy của công pháp nào vào trong.

Bây giờ Phương tịch thi triển lại thuật biến hóa này, ít nhất tu sĩ cùng cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ sẽ không thể nhìn thấu.

'Linh Phong Chân Quân sao có thể rảnh rỗi như vậy... Đến giao dịch tám thành cũng là Kết Đan, cho dù hắn đích thân đến thì có thể làm gì được Vân Kiệt Tử ta chứ?'.

'Cho dù Thái Hư Tông phát hiện không đúng, trong thời gian ngắn cũng chưa chắc liên hệ được đối diện.'.

'Về phần đến lúc đó là giao dịch hay là trực tiếp cướp, vậy thì xem tình hình mà hành sự...'.

Hai ngày sau.

Lạc Phượng Sơn.

Mặc dù núi này tên là Lạc Phượng nhưng chỉ là một sơn mạch phàm tục, không có chút linh khí nào.

Khắp nơi trên đỉnh núi cũng trụi lủi, không có thảm thực vật gì cả.

Độn quang chợt lóe, một nam tử trung niên thanh bào đã hạ xuống đỉnh núi.

Trên mặt y có ba vết sẹo như thương thế do một loại dã thú nào đó tập kích để lại, khí tức của y vô cùng cường đại, đã đến cảnh giới Kết Đan.

Thông thường tu tiên giả có tu vĩ cỡ này, bất kể thi triển pháp thuật hay phục dụng đan dược đều có thể liền sẹo nhưng y không làm vậy, hiển nhiên cũng là cố ý.

Trên mặt của tu sĩ Kết Đan trung niên có sự cảnh giác, y lấy ra một khối ngọc bội đồng tâm hồ điệp, tinh tế quan sát hai điểm sáng trên đó.

Khi y thấy một điểm sáng đang nhanh chóng đến gần thì trong mắt của y không khỏi hiện lên vẻ vui mừng.

Sưu!

Quang mang chợt lóe, một đạo độn quang của Kim Đan từ giữa không trung hạ xuống, chính là 'Thanh Dương Thượng Nhân'!

"Thanh Dương đạo hữu, ngươi đến muộn vậy."

Tu sĩ Kết Đan trung niên mở miệng, như hơi không vui.

"Ha ha, trước đó ở trong phường thị chậm trễ một hồi, xin đạo hữu thứ tội."

Phương Tịch ôm quyền hành lễ, cũng làm đủ lễ nghi.

Thật ra hắn đã đến phụ cận Lạc Phượng Sơn từ sớm, chỉ là hắn ẩn nấp để quan sát có cạm bẫy hay không.

Sau khi hắn thấy không có ai, mới lệnh cho Đại Thanh ở xa ngậm ngọc bội đồng tâm hồ điệp bay đến, giả vờ như vừa mới đến.

"Cũng may không trễ thời gian, hay là bắt đầu giao dịch trước đi."

Hắn cười đề nghị.

"Chậm đã, trước hết hãy nghiệm chứng một phen." Dường như tính cách của Kết Đan trung niên tương đối cứng nhắc, y mở miệng nói.

"Chuyện này đương nhiên..."

Phương Tịch khẽ giật mình, ngay sau đó, mặt đầy tươi cười, lấy trong ngực ra nửa khối đồng tâm hồ điệp ngọc, để vật này chậm rãi bay lên giữa không trung.

Kết Đan trung niên thấy vậy thì cũng thả ngọc bội trong tay bay ra.

Hai miếng ngọc bội ở giữa không trung hợp làm một, lại trực tiếp dung hợp vừa khớp.

"Thế nào?"

Phương Tịch cười.

"Tín vật chuẩn xác không sai, có thể bắt đầu."

Tu sĩ Kết Đan trung niên lấy một cái ngọc bội ra đặt lên trán.

Giao dịch bí thuật như vậy, đương nhiên là bọn họ nhớ kỹ, trong thức hải còn có cấm chế thần niệm, dù bắt đến sưu hồn cũng chưa chắc có thể đắc thủ.

Phương Tịch cũng lấy ra một khối ngọc giản trống, bắt chước làm theo.

Chờ sau khi khắc xong xuôi thì Kết Đan trung niên nói: "Chúng ta cùng ra tay chậm rãi trao đổi ngọc giản..."

"Được!"

Phương Tịch khoát tay, ngọc giản chậm rãi bay về phía tu sĩ Kết Đan trung niên.

Môi đối phương nhúc nhích, một đoàn quang mang vàng đất bao phủ ngọc giản, cũng chậm rãi bay về phía Phương Tịch.

Phương Tịch vươn tay nhẹ nhàng tiếp nhận, đã thấy được bí thuật Ngũ Hành Luân Chuyển hóa giải U Minh Địa Mạch Khí, với ánh mắt kinh nghiệm của hắn thì cũng không sai biệt lắm.

"Không sai, đúng là Thuật Ngọc Phù thượng cổ..."

Tu sĩ trung niên dùng thần thức dò vào trong ngọc giản, cũng rất hài lòng.

"Đã như vậy, chúng ta xin từ biệt!"

Phương Tịch ôm quyền, quay người định chuồn đi.

Sau đó Thái Hư Tông và Hỗn Nguyên Tông cãi cọ ra sao cũng không liên quan đến hắn.

Thậm chí rất có khả năng hai tông môn vốn có quan hệ không tệ vì vậy mà trở mặt...

Nghĩ đến kết quả này, Phương Tịch lại có chút mừng thầm.

"Đi thong thả không tiễn."

Tu sĩ Kết Đan trung niên ôm quyền, thân hình bắn về phía sau, còn dán lên người một tấm phù lục phòng ngự, rõ ràng rất cẩn thận, phòng bị Phương Tịch bất chợt xuất thủ.

Song phương phi độn về hướng ngược nhau, dáng vẻ cũng bình an vô sự.

Một cuộc giao dịch, đến đây đã kết thúc thành công.

Tu sĩ Kết Đan trung niên này phi độn ra trăm dặm rồi chợt hạ đồn quang xuống, đi đến trước một động phủ tạm thời, cung kính hành lễ: "Thái Thượng trưởng lão!"

"Vào đi!"

Từ trong động phủ, truyền ra tiếng nói của Linh Phong Chân Quân.

Tu sĩ Kết Đan trung niên bước vào trong động phủ, nhìn thấy Linh Phong Chân Quân đang ngồi khoanh chân trên chiếc giường mây bằng ngọc thì cung kính hành lễ: "Giao dịch với Thái Hư Tông đã hoàn thành, truyền thừa phù lục ở đây."

Y nói xong thì dâng ngọc giản lên.

Linh Phong Chân Quân tiếp nhận, thần thức quét qua, không khỏi hài lòng mỉm cười: "Phủ khố của tông môn sau này lại có thêm một phần nội tình... Chuyện ngươi làm rất tốt, làm người lại lão luyện thành thục, cùng bản tọa đi tham gia hội của Thiên Đố Ma Quân đi."

"Đa tạ lão tổ dìu dắt!" Tu sĩ Kết Đan trung niên đại hỉ, tiếp theo y lo lắng nói: "Thất Sát Điện dồn ép không tha, chúng ta mạo hiểm tiến vào Khương Quốc, có quá lắm không?"

"Bây giờ chính là cơ hội tốt, lão phu đã có tin tức..." Nhắc đến chuyện này, trên mặt Linh Phong Chân Quân hiện lên vẻ mỉm cười: "Ly Thương Ma Cung làm thống lĩnh thế lực tu tiên hai nước Khương, Nguyên cùng chống chọi với đại tai hàng giới, cố ý ban hành 'Đình Chiến Lệnh', Hỗn Nguyên Tông ta kéo dài đến nay, cuối cùng đã nhìn thấy ánh rạng đông! Chỉ cần hội minh chính thức bắt đầu thì Thất Sát sẽ không còn dám động thủ với chúng ta!"

"Nói đến cũng đúng như vậy..."

Trên mặt của tu sĩ Kết Đan cũng hiện ra nụ cười, chỉ là hơi bí hiểm rồi hóa thành tiếng nói trầm thấp của nam tử: "Bởi vậy bản quân mới phải giải quyết người trước đại hội đây!"

"Thất Sát Ma Quân? ! Phụ Thể Thuật? !"

Linh Phong Chân Quân cực kỳ hoảng sợ, chỉ thấy tu sĩ Kết Đan trung niên mặt đầy dữ tợn, Kim Đan chợt nổ tung...
Bạn cần đăng nhập để bình luận