Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1227: Ngũ Hổ Đoạn Hồn (1)

Lại thêm luân hồi vài thế, vì chứng thành Tán Tiên, thường thường phải tiêu hao mấy ngàn năm thời gian!
Có thậm chí luân hồi mười đời, cũng không thấy được hi vọng luyện thành Nguyên Thần!
Thậm chí càng chuyển thế càng khó có thể phá thai mê, giác tỉnh túc tuệ, hoặc ở một thế nào đó đi sai bước nhầm, mất nguyên âm nguyên dương, cả đời vô vọng chính quả thượng thừa, thậm chí tư chất và cơ duyên tu đạo đời sau càng kém... Cuối cùng phai mờ, trầm luân ở trong hồng trần!
Cho dù là đệ tử Huyền môn chính tông, phần lớn cũng là kết quả như thế!
Người có thể thành chánh quả, chung quy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Phương Tịch chìm đắm ở trong tu luyện, dần dần vật ngã lưỡng vong.
Đối với hắn mà nói, sau khi giết Lôi Tuyệt Tâm, đại hội võ lâm lần này liền không liên quan gì tới hắn.
Giang hồ võ lâm, bất luận là chính phái thắng, còn ma đạo thắng, lại liên quan gì đến hắn?
Có thể làm cho công pháp càng tiến một tầng sao?
Tu sĩ, phần lớn là tính tình lãnh đạm như vậy.
Nếu không phải phi thăng còn có các loại yêu cầu như thiện công, ngoại công… dù là Huyền môn chính tông, tám thành cũng sẽ đóng kín sơn môn, một lòng thanh tu.
Trong lúc tu luyện, thời gian không biết qua bao lâu.
Ngày hôm nay.
Trên người Phương Tịch lấp loé hào quang năm màu, bỗng nhiên cảm giác pháp lực của bản thân rút đi một tầng tạp chất, công lực tiến thêm, khuôn mặt không khỏi vui vẻ, từ trong nhập định tỉnh lại.
- Tu hành Hỗn Nguyên Thiên Thư, ở cảnh giới Kiếm Tiên cần rút tạp chất trong pháp lực mười ba lần, mới có thể tính đại thành, hành công viên mãn, có hi vọng chứng thành Tán Tiên công quả!
- Lần này ta đột phá, chỉ là bởi vì mấy lần trước tẩy đi tạp chất pháp lực tương đối dễ dàng, đồng thời chém giết kẻ thù, trong lòng đại khoái, lại lần thứ nhất ẩn cư tu hành… chỉ là trường hợp đặc biệt. Nếu ở trong động phủ khổ sở tu hành, dựa theo tốc độ tiến độ này, ít nhất cần hơn một ngàn năm, mới có thể hoàn thành mười ba lần tẩy luyện chân khí!
Hắn bấm tay tính toán, nhất thời minh bạch rất nhiều chuyện.
- Công pháp các nhà ở cảnh giới Kiếm Tiên, tu luyện không giống nhau, có không ngừng thuần hóa pháp lực, cũng có ngưng tụ Nguyên Anh, Nguyên Đan, thậm chí luyện cương ngưng sát...
- Bất quá bất luận quá trình như thế nào, bước cuối cùng chứng thành Tán Tiên vị nghiệp, tất nhiên đều sẽ luyện thành Nguyên Thần!
- Ta suy tính ra công pháp Hỗn Nguyên Thiên Thư, chủ yếu là thuần hóa pháp lực, bất quá cũng có đường tắt để đi, nếu tìm được một ít thiên tài địa bảo, thậm chí luyện chế linh đan diệu dược, chưa chắc không thể tăng nhanh thuần hóa pháp lực!
- Ngoài ra, nếu tìm được Ngũ Hành chân sát, luyện vào trong pháp lực, cũng có thể gia tốc khiến pháp lực Địa Khuyết Nguyên Chân lột xác thành pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành!
- Hoặc là, tìm được pháp môn nguyên từ ở thế giới này, hung hợp ngũ hành chân khí...
- Đáng tiếc, những chuyện này đều rất khó, cần cơ duyên.
Cho dù Phương Tịch có thể bấm tay đoán chuyện, nhưng thế giới này có thể bấm tay đoán chuyện không chỉ hắn.
Nếu cưỡng cầu, sẽ dễ dàng kết làm nhân quả với Địa Tiên, Thiên Tiên, thậm chí Kim Tiên ở thượng giới.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào đạo hạnh bản thân, mơ hồ nhận biết được mấy chỗ có duyên với mình, có lẽ sẽ giấu giếm cơ duyên.
Thậm chí có hai cơ duyên ở 500 năm cùng 1300 năm sau!
Muốn sống đến lúc đó, nói không chừng còn chuyển thế hai ba lần, mới có chút khả năng!
Kỳ thực người tu hành đều không thích chuyển thế.
Bởi vì dù có người bảo vệ, một tia hồn phách nhập vào luân hồi, cũng là đang đánh bạc.
Đời sau gặp cực khổ, hoặc mất căn cơ tu hành... Đều là chuyện có khả năng xảy ra rất lớn.
Số lần chuyển thế càng nhiều, Chân Linh càng ngày càng mông muội, rất khó cầu đạo.
- Ồ?
Đúng lúc này, Phương Tịch mơ hồ cảm thấy mình tiện tay bố trí cấm chế bị xúc động.
Không chỉ vậy, thậm chí hắn tính ra, trong nhóm người xúc động cấm chế kia, lại có một cái cùng mình sinh ra nhân quả dây dưa.
- Đáng tiếc... Ta vẫn chưa học được mấy phương pháp cảm ứng trong Ma môn.
Phương Tịch lắc đầu, cầm Thiên Ma Tru Tiên Kiếm đi ra sơn động.
Chỉ thấy trên ngọn núi, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đám người.
Nhìn trang phục của bọn họ, còn cầm đao kiếm, hẳn đều là người trong giang hồ, nói không chừng còn tới tham gia đại hội võ lâm.
Chỉ là bây giờ dáng dấp của bọn hắn chật vật, có người còn bị thương, vẻ mặt hoảng loạn, giống như đang chạy trối chết.
Lúc này bị một tầng cấm chế năm màu ngăn cản ở bên ngoài, biết được ngọn núi này tất có dị nhân ẩn cư, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Ồ? Ngươi là Thục Trung Nhất Kiếm, Phương Tịch Phương thiếu hiệp?
Bỗng nhiên, một nữ tử trang phục nữ hiệp kêu lên.
Tuy Phương Tịch xông ra danh hào Thục Trung Nhất Kiếm, nhưng ở trong võ lâm giang hồ vẫn chỉ là tiểu bối.
Danh tiếng cũng chỉ ở phụ cận Thượng Dung phủ cao một chút, còn võ lâm danh túc phần lớn không nhận ra hắn, nhưng một ít thiếu hiệp hiệp nữ hàng tiểu bối vẫn quen biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận