Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 223: Thử nghiệm

Nam Hoang Tu tiên giới.

Trong động phủ.

Sau khi an bài mọi chuyện ở Võ Thần Môn xong thì thân ảnh Phương Tịch đột ngột xuất hiện.

"Thân thể này xuyên không, luông cảm thấy rất kỳ diệu... Thanh Đồng Giám ít nhất cũng là bảo vật tiên giới..."

Hắn trầm ngâm một phen, rồi lại dùng thân thức câu thông Thanh Đồng Giám tiến về một dị giới khác.

Vẫn là đáy sông, dòng nước... Trên bầu trời cũng có ánh sáng, dường như tất cả cùng không có gì biến hóa.

"Điều này thật sự khủng khiếp... Chuyện gì cũng không làm được, ngay cả na di mảnh vỡ Thanh Đồng Giám cũng không được..."

"Hửm?"

Thần thức Phương Tịch quét qua, xác nhận không phải mình bị hoa mắt.

Dường như hắn thấy một bóng người.

Đó là một thiếu niên tay chân thô to, mặc áo da thú đen, đang cầm một cái ấm đến bờ sông lấy nước.

"Tu sĩ Trúc Cơ là có thể dùng thần thức để truyền âm... Người này lại ở trong năm trượng của ta, ta có thể gọi hắn đến lấy mảnh vỡ... Nhưng sau đó thì sao?"

"Vạn nhất hắn không nghe thì phải làm sao? Vạn nhất bị dọa chạy mất thì phải làm sao? Vạn nhất trực tiếp mang mảnh vỡ nộp lên... Có quỷ mới biết sẽ rơi vào tay ai?"

"Càng quan trọng hơn là hình như ta cũng không biết ngôn ngữ ở thế giới này..."

Phương Tịch do dự nên dù nhìn thấy thiếu niên kia đã đi cũng không mở miệng mặc đối phương đi.

"Tổng thể thì có thể xác định phương thiên địa này có nhân tộc, cũng xem như không tệ..."

"Nếu đã dùng mảnh vỡ Thanh Đồng Giám làm thị giác vậy thì gọi thế giới này là Thế Giới Mảnh Vỡ đi..."

Phương Tịch lại quan sát nửa ngày, ngoại trừ phát hiện một con cá bị rắn nước ăn ra cũng không phát hiện được gì khác.

Lúc này, hắn đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ đành thu hồi thần thức.

"Thăm dò Thế Giới Mảnh Vỡ, cần mỗi ngày không ngừng quan sát..."

"Chuyện này cũng hơi phiền phức..."

"Chờ một chút, khác với chân thân của ta tiến vào Đại Lương thế giới, xuyên không đến Thế Giới Mảnh Vỡ chỉ cần tiến hành sau trong thức hải... Đại trận cấp ba không thể phát hiện mới đúng."

Thời điểm chân thân của hắn xuyên không thì không biết.

Nhưng chỉ có thần thức xuyên không, thế nhưng sau khi hắn cẩn thận kiểm tra xung quanh cũng không phát hiện có ba động gì đặc thù.

Với tạo nghệ trận pháp của hắn, đương nhiên biết được đại trận cấp ba tự thành một phương thiên địa, tương đối mẫn cảm với không gian ba động nhưng cũng tuyệt đối không thể nào dò xét được biến hóa sau trong thức hải của tu sĩ.

"Có lẽ... Có thể thử xem sao?"

Ánh mắt Phương Tịch hơi sáng lên.

Bạch Trạch Tiên Thành.

Đào Hoa Các.

Sau khi nói chuyện với Kim Linh xong, Phương Tịch lập tức tiến vào Luyện công thất, ngồi xếp bằng.

Tiếp theo... Thần thức câu thông Thanh Đồng Giám.

Hắn lại 'nhìn' Thế Giới Mảnh Vỡ kia, vẫn ở dưới đáy nước, tầm mắt không thay đổi...

"Ai... Vẫn phải mua công pháp hoặc bí thuật về thần thức, nếu thần thức cường đại, thì ở Thế Giới Mảnh Vỡ có lẽ cũng có thể đột phá cực hạn năm trượng..."

Phương Tịch thấp thỏm chờ đợi, kết quả sau mấy canh giờ cũng không có gì dị thường, không khỏi thở dài ra một hơi, cảm thấy bản thân tự mình dọa mình, đấu trí, đấu dũng với không khí...

"Uy năng của Thanh Đồng Giám vô tận, chưa chắc sẽ có ba động bị đại trận bắt được... Sau này dù đến Đại Lương, có lẽ cũng có thể ở trong tiên thành chứ?"

"Để phòng vạn nhất, vẫn là bỏ đi... Nhiều lắm chỉ xem như át chủ bài khi lâm vào tuyệt trận nào đó..."

"Còn Thế Giới Mảnh Vỡ thì có thể thường xuyên quan sát..."

Hắn rời khỏi Luyện công thất, Kim Linh lập tức đón.

Mặc dù nữ tu này tướng mạo xinh xắn đáng yêu nhưng hành sự lại vô cùng già dặn: "Công tử, đây là danh sách những người đến ủy thác..."

Kim Linh giao cho Phương Tịch một bản danh sách, trên đó là từng cái tên của tu sĩ Luyện Khí và đan dược cần thiết.

"Ừm... Dựa vào tay nghề luyện đao trước mắt của ta, luyện chế đan dược cấp một mười phần chắc chín, ngươi cứ nhận..."

Phương Tịch gật đầu.

So với đan sư cấp hai bình thường cao ngạo thì Phương Tịch quyết định đi con đường bình dân hơn.

Hắn có thể làm người chuyên luyện chế đan dược cấp một, giành ăn với những Luyện Đan sư cấp thấp kia.

Dù sao thì hắn cũng không có nhu cầu nhiều với linh thạch, chỉ cần có thể đủ trả tiền thuê động phủ là được rồi.

Dù sao thì trong túi trữ vật vẫn còn mấy chục thi thể yêu thú cấp hai mà...

Lúc trước vì mười viên yêu đan cấp hai mà Phương Tịch gần như hốt sách yêu vương ở Đại Lương thế giới, bây giờ bách tính Đại Lương đều an cư lạc nghiệp.

Hơn nữa cũng chưa chế tác toàn bộ thành khôi lỗi.

'Chờ đến khi nào thiếu linh thạch thì đi ra ngoài một vòng, sau đó lấy ra một bộ bán đi, nói là giết được ở Vạn Thú Sơn Mạch...'.

Hắn nhìn danh sách rồi gật đầu: "Có thể, ngày mai bản công tử bắt đầu luyện đan, có thể gọi người chuẩn bị đến..."

Nhưng tu sĩ Luyện Khí này rất hi vọng có thể dính líu quan hệ với đại lão Trúc Cơ nên đưa ra yêu cầu rất thấp mà thù lao lại nhiều, quả nhiên là rau hẹ cực tốt... À nhầm là đối tượng hợp tác.

Ngoại thành.

Phương Tịch đi đến một chỗ ở khu Nam, đã thấy bốn phía có lối kiến trúc khác lạ, mang theo phong cách thiết huyết.

"Hắc Hổ Bang nhận người, chỉ cần Luyện Khí hậu kỳ!"

"Giao Long Phái nhận người, đến Vạn Thú Sơn Mạch thăm dò!"

Một đám tu sĩ ở trước trụ sở ban phái của mình lôi kéo tán tu có tu vi cao thâm.

Chỗ này xem như là thị trường nhân lực ở tiên thành, rất nhiều tán tu tạo thành liên minh, sau đó khuếch trương thế lực.

Đa phần lấy sự hợp tác lên núi săn yêu làm chính, thỉnh thoảng còn tiếp nhận những nhiệm vụ khác.

Chỉ cần có linh thạch thì chuyện gì cũng làm được.

Đương nhiên không ai dám lôi kéo Phương Tịch.

Thậm chí nhìn thấy từ xa thì đã nhường đường, cung kính khom người hành lễ, mang tu tiên giới mạnh được yếu thua, địa vị sâm nghiêm bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

"Thiết Huyết Chiến Minh?"

Phương Tịch bước đến trước một căn nhà rồi dừng lại: "Chính là nơi này rồi?"

Hắn cất bước vào trong, không lâu sau có một tu sĩ Luyện Khí viên mãn râu quai nón xồm xoàm nhanh chân bước ra: "Tại hạ Thiết Huyết Y, bái kiến tiền bối... Tiền bối có thể đến Thiết Huyết Chiến Minh của chúng ta, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!"

"Ừm, ta cũng nghe nói liên minh các người hành sự tương đối giảng quy củ, cũng có uy tín."

Phương Tịch gật đầu.

Hai bên cùng ngồi xuống, có thị nữ thấp thỏm dâng linh trà.

"Chuyện này... Thật ra bỉ nhân năng lực có hạn, các huynh đệ trong chiến minh cũng chỉ bán mặt mũi cho bỉ nhân mà thôi..."

Thiết Huyết Y thấp thỏm nói.

Dù sao thì cũng là một vị tu sĩ Trúc Cơ muốn đến để ủy thác nhiệm vụ, thấy thế nào cũng hơi nguy hiểm.

"Ha ha, Thiết minh chủ không cần lo, bản nhân không định để các ngươi làm nhiệm vụ gì nguy hiểm..."

Phương Tịch cười cười: "Chỉ là đưa vài phong thư đến Đào Hoa đảo ở Hồ Vạn Đảo mà thôi..."

"Chỉ là đưa tin?"

Thiết Huyết Y thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chỉ cần không phải đưa cho người Chung gia thì không ngại..."

Phương Tịch không khỏi khinh bỉ tu sĩ này, người này nhìn thì như Luyện Khí viên mãn, thiết huyết cường hoành, thật ra là trơn trượt như lươn.

"Không phải người Chung gia mà là Đào Hoa đảo chủ và mấy tiểu bối..."

Phương Tịch cười cười, lấy ra mấy cái ngọc giản đã tự phong ấn bằng phù lục.

Một khi phù này bị xé thì khó dán lại, có thể sử dụng như giấy niêm phong để bảo mật.

"Cái này giao cho Đào Hoa đảo chủ Nguyễn Tinh Linh, cái này giao cho Vi Nhất Tịch..."

Phương Tịch cẩn thận bàn giao: "Nhanh chóng đưa tin đến là được... Còn phí thì cứ dựa theo quy củ của các ngươi."

"Đa tạ tiền bối!"

Thiết Huyết Y vui mừng, chắp tay tiễn Phương Tịch ra cửa.

Phương Tịch im lặng trở về, trong lòng thì thở dài.

Nếu nói hắn không có tình cảm với mấy người ở Đào Hoa đảo gì thì chỉ là chuyện cười.

Dù sao cũng ở trên Đào Hoa đảo trồng cây hơn ba mươi năm, đó cũng là một khoảng thời gian hài hòa an bình lâu dài trong cuộc đời của bản thân.

Co dù là bây giờ, hắn cũng nhớ nhung.

'Bạch Trạch Tiên Thành cách Hồ Vạn Đảo khoảng vạn dặm, hơn nữa ta Trúc Cơ chẳng qua chỉ là ở ngoại thành oanh động một lúc, rất nhanh đã bị các tin tức khác bao phủ, không cố tình chú ý thì đúng là chưa chắc biết được...'.

'Cũng không biết tình hình Hồ Vạn Đảo bây giờ ra sao?'.

Nếu có thể thì Phương Tịch vẫn muốn kéo bọn người Nguyễn Tinh Linh rời khỏi vũng bùn Hồ Vạn Đảo.

Dù sao chỗ đó đã bị Diệt Thiên Minh, Tống gia để mắt tới, mà hai nhà này lại có quan hệ tử thù.

Nếu thật sự va chạm thì đúng là long trời lở đất.

Đến lúc đó, Hồ Vạn Đảo sẽ là trung tâm vòng xoáy.

Hơn nữa tài nguyên ở đó cũng bình thường.

Kém Bạch Trạch Tiên Thành hội tụ tán tu ba nước rất xa, bất luận là công pháp, bí bảo, tài liệu yêu thú, linh đan... Cần cái gì cũng có.

Thậm chí Phương Tịch cũng mơ hồ nghĩ đến, chỉ cần mình chết cũng không rời khỏi chỗ ở ra khỏi thành thì hầu như không gặp nguy hiểm.

Sau đó thái thái bình bình mà tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, viên mãn... Bất quá chỉ bỏ thời gian trăm năm mà thôi.

Lúc đó mình cũng chưa đến hai trăm tuổi, vẫn đang lúc tráng niên có thể thử Kết Đan...

Về phần sau khi Kết Đan?

Vậy ba nước còn không phải mặc sức bơi lội sao?

Ngay lúc hắn trở lại nội thành, ở cổng vào nội thành Phương Tịch thấy một người, người này mặc một bộ pháp bào tím, linh quang lấp lóe, hiển nhiên là một bảo vật không tầm thường.

"La huynh?"

Phương Tịch nhận ra người này chính là La Công!

"Phương đạo hữu!"

La Công chắp tay, mặt mũi tràn đầy vẻ xuân phong đắc ý.

"Pháp bào trên người La huynh xem ra là cấp hai rồi..." Phương Tịch thổi phồng một câu.

"Đúng vậy, sau khi ta gia nhập Bạch Phong Sơn đãi ngộ khách khanh ở đây thật sự không tệ, pháp bào cấp hai này dùng linh tơ trăm năm dệt thành, khắc ngũ đại pháp trận, lực phòng ngự cũng không tầm thường... Ai, trước kia làm tán tu thật sự là ếch ngồi đáy giếng, bây giờ mới biết nội tình thật sự của thế lực lớn, quả thật thâm bất khả trắc... Ngay cả công pháp cũng hơn xa!" La Công mang vẻ đắc ý, cảm khái một câu.

"Vẫn chưa chúc mừng La huynh, xem ra đã vào Công Pháp Các rồi sao?"

Phương Tịch cười cười.

"Hóa ra Phương đạo hữu cũng biết sao?" La Công gật đầu: "Công pháp trong Công Pháp Các quả thật là bao hàm toàn diện, tại hạ tìm đến sắp hoa mắt mới tìm được một pháp quyết đỉnh cấp thích hợp nhất với bản thân, pháp thể kiêm tu, xem như uy lực cũng không tầm thường..."

Ánh mắt y lóe lên, có ý riêng hỏi: "Dường như Phương đạo hữu cũng hiểu rất rõ chuyện này sao?"

Phương Tịch gượng cười trả lời: "Ai... Thật ra bản nhân cũng mong mỏi Bạch Phong Sơn, thậm chí xém chút đã gia nhập nhất mạch Bạch Phong Sơn, đáng tiếc, lúc đó lại có tiểu nhân cản trở..."

Thật sự thì từ ban đầu hắn cũng không định phụ thuộc vào thế lực lớn, nếu không thì cũng không dùng tên thật đến Bạch Trạch Tiên Thành, lại còn Trúc Cơ.

Thản nhiên dùng tên thật, không sợ thẩm tra, hơn nữa hắn cũng thật sự trong sạch, thân phận Phương Tịch này cũng không có cừu gia, không có gì phải che giấu.

Chỉ không ngờ Thiếu chủ Tống gia kia lại lòng dạ nhỏ mọn như vậy, chỉ không tích tâm ý của y mà đã thi triển thủ đoạn tiểu nhân.

"Thì ra là vậy, Phương đạo hữu thật đáng tiếc..."

La Công vội an ủi nhưng trong lòng thì không khỏi đắc ý.

Cảm giác hạnh phúc của người này đều là so sánh ra.

Y nhìn Phương Tịch, lập tức cảm thấy bản thân hạnh phúc hơn nhiều, cũng thích kết giao với Phương Tịch.

Dù sao người này cũng cùng cấp độ với y, đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng các phương diện đều kém hơn một chút, nói chuyện với hắn có cảm giác rất ưu việt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận