Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 416: Thái Bạch

Một đạo bạch quang từ trong Huyền Băng Cung bay ra, mang theo sự lạnh lẽo vô cùng, chính là Phượng Băng Tiên.

Nàng ngưng thần ngóng nhìn quỷ vân trùng trùng cách đó không xa, trên mặt hiện ra vẻ rung động không thôi.

Bây giờ trong toàn bộ Huyền Băng Cung cũng chỉ có mình nàng luyện hóa ngoại đan nên dám ra đây quan chiến.

Một lát sau.

Vô số quỷ vụ tiêu tán, bị Bạch Cốt Phiên hấp thu như cá voi hút nước, hiện ra bầu trời vạn dặm không mây.

Phương Tịch hóa thân thành Vân Kiệt Tử đứng chắp tay, tay cầm Vạn Hồn Phiên, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Thái thượng trưởng lão, vừa rồi là ai?"

Cuối cùng Phượng Băng Tiên vẫn không phải là tu sĩ Kết Đan nên trên cảm ứng nàng cũng không quá nhạy cảm, nàng chỉ có thể phát hiện có đại chiến của Kết Đan nhưng đối với thân phận của người đến và những chuyện sau đó thì nàng hoàn toàn không biết gì.

"Có hai tu sĩ Kết Đan đến, đã bị ta tiễn lên đường rồi..."

Phương Tịch khoát tay, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Nhưng mà chuyện này có chút phiền phức, bản tọa chuẩn bị ra ngoài tránh đầu gió, nếu có người đến hỏi ngươi thì cứ nói thật, rõ chưa?"

Không đợi Phượng Băng Tiên trả lời thì Phương Tịch đã bay về Tiểu Hàn Động, mang đồ đạc của mình thu vào trong Sơn Hải Châu.

Hắn tùy ý ban thưởng cho Khương Linh và các thị nữ vội chạy đến, sau đó hắn đã hóa thành một đạo ma quang đen nhánh, bay thẳng lên trời, đi xa...

Quang mang đen nhánh chỉ nhấp nháy vài cái ở chân trời đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa, chỉ để lại chúng nữ tu ở Huyền Băng Cung hai mặt nhìn nhau.

Sau khi phi hành về hướng nam một thời gian thì Phương Tịch giơ tay phải lên trên mặt xé ra.

Thoáng cái hắn đã bóc mặt nạ da người xuống.

Hắn cười khẽ, Ất Mộc Thần Quang lượn quanh thân, hóa thành một đạo độn quang màu xanh ngọc bích, lượn một vòng lớn rồi bay về phương bắc.

Hắn vừa bay vừa sờ nhẫn trữ vật trên tay.

"Đệ tử hạt giống Nguyên Anh này của Thái Hư Tông ốm hơn Thánh tử rất nhiều."

"Càng quan trọng hơn là, sưu hồn cũng không lấy được tin tốt gì."

Nhớ lại trước đó, sau khi hắn xử lý Vi Ứng Phàm xong, Phương Tịch thu được tin tức thì sắc mặt lập tức hơi âm trầm.

"Lúc trước Thanh Dương Thượng Nhân nói dối... Mặc dù trong Thái Hư Tông có điển tịch của ma môn thượng cổ, cũng đúng là có nhắc đến Oán Hồn Dẫn... Và cách phân biệt nhưng cũng không có cách giải chú, lão tiểu tử này dám gạt ta."

"Không đúng, hình như ta cũng chưa từng góp sức cho Thiên Minh mà... Còn hớt không ít lông cừu, cũng không tính là thiệt thòi."

"Nhưng mà những ký ức liên quan đến công pháp thần thông công pháp thần thông của Thái Hư Tông trong đầu người này đều bị thần niệm cấm chế phong ấn..."

"Thành ra thứ mà ta lấy được cũng không nhiều..."

Những pháp bảo trên người tên hạt giống Nguyên Anh của Thái Hư Tông này thì Thái Hư Tháp đã tàn phế, chỉ có chín thanh bản mạng phi kiếm còn có thể vừa mắt.

Nhưng mà dù sau khi tu sĩ bỏ mạng có thể luyện hóa bản mạng pháp bảo của tu sĩ đó nhưng chắc chắn sẽ không thể nào tế luyện đến tâm ý hợp nhất để phát huy toàn bộ uy năng của nó nữa.

Phương Tịch đoán nếu hắn lấy sử dụng thì uy lực của nó còn kém xa Độc Long Trảo!

"Nhưng mà vật này... Có chút thú vị."

Hắn cầm vòng tay trữ vật của Vi Ứng Phàm trong tay, pháp lực xông vào trong đó, dễ dàng tế luyện.

Sau khi thần thức của hắn tiền vào bên trong, Phương Tịch lướt qua linh thạch và mấy linh vật, trong tay hắn lập tức hiện ra mấy cái ngọc giản.

"Có phương pháp luyện chế của hai loại ngọc phù hoàn toàn mới, quả thật không tệ..."

"Ngoài ra chính là vật này."

Phương Tịch đang cầm một cái ngọc giản đen nhánh trong tay ngắm nghía, trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự.

Cái ngọc giản đen nhánh này cũng xuất từ ma môn cổ lão có mật chú Oán Hồn Dẫn kia.

Dựa theo ký ức của Vi Ứng Phàm thì sau khi ma môn này suy yếu bị Thái Hư Tông diệt môn, sau đó lấy được chiến lợi phẩm.

Đáng tiếc, theo thời gian dài thì Thái Hư Tông cũng suy yếu, ở trong Khương Quốc đã ma trướng đạo tiêu!

"Không những... Oán Hồn Dẫn là mật chú của ma đạo mà một số pháp thuật cơ sở của ma đạo ở trong Thế Giới Mảnh Vỡ đệ tử ma đạo cũng từng sử dụng không ít, giống y hệt ở Nam Hoang..."

"Như vậy xem ra, hai giới này quả nhiên đều là tiểu giới cấp dưới của Địa Tiên giới, có lẽ đều từng được đại năng ở thượng giới truyền pháp... Bởi vậy rất nhiều công pháp, bí thuật, vật phẩm, tên và hình dạng đều giống nhau hoặc tương tự cũng là chuyện rất bình thường."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi thần thức lại tiến vào trong ngọc giản đen nhánh.

Một thiên pháp quyết cực kỳ tinh diệu lập tức hiện lên trước mắt hắn, đáng tiếc chỉ là phiên bản không hoàn chỉnh, mà rất nhiều chỗ trống trong đó có đánh dấu của Vi Ứng Phàm.

Có thể nhìn ra được, vị hạt giống Nguyên Anh của Thái Hư Tông này đúng là đã hao phí rất nhiều tâm huyết với vật này.

Căn cứ vào ký ức của đối phương, Phương Tịch còn biết được, sỡ dị Vi Ứng Phàm gần hai trăm tuổi mà vẫn chỉ có tu vi Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, thẹn với tư chất linh căn thiên phẩm này, ngoại trừ y gặp bình cảnh Kết Đan hậu kỳ ra thì cũng có liên qua rất lớn với chuyện y đã hao phí rất nhiều thời gian, tinh lực trên thiên công pháp không hoàn chỉnh này.

"Thái Bạch Kiếm Quyết?"

Phương Tịch lầm bầm, đọc ra tên của pháp quyết này.

Rõ ràng môn công pháp này là một môn công pháp căn cơ của kiếm tu thượng cổ!

Một khi luyện thành có lẽ sẽ có thể tái hiện uy lực một kiếm phá vạn pháp của kiếm tu thượng cổ.

Về phần vì sao lại bị ghi chép trong một ngọc giản ma khí dày đặt?

"Vận mệnh của Thái Bạch Kiếm Quyết này rất long đong, nó không những là chiến lợi phẩm của Thái Hư Tông khi công diệt ma môn cổ lão kia... Mà có lẽ môn kiếm quyết này cũng bị ma môn cướp được trước đó, đến khi bị diệt môn, trưởng lão ma môn đã hủy diệt rất nhiều điển tịch, bởi vậy thiếu rất nhiều..."

Đáng tiếc... Ta lại không phải Kim linh căn, còn không phải kiếm tu.

"Thái Bạch Kiếm Quyết này đối với ta thật sự là chim không dùng được mà..."

"Mặc dù người này đã bổ sung gần một nửa phần thiếu sót của nó, phần còn lại đều có suy nghĩ cải biên... Nếu là dùng Cửu Nhãn Bồ Đề Tử lĩnh hội thôi diễn thì có lẽ sẽ thật sự tái hiện được phong thái của kiếm tu thượng cổ..."

Phương Tịch bĩu môi, trực tiếp thu ngọc giản lại.

Kiếm tu thượng cổ, xem trọng tâm tính kiên quyết, thẳng tiến không lùi.

Mặc dù chiến lực cường hoành nhưng phong cách này thật sự không phù hợp với hắn...

Bằng không thì Phương Tịch cũng không ngại mà nghịch kiếm một chút.

Dù sao vấn đề tư chất linh căn có thể thông qua con đường đoạt xá để giải quyết.

Dù bản thân hắn không đến Nguyên Anh thì không thể Nguyên Anh xuất khiếu mà đoạt xá nhưng thân ngoại hóa thân luyện thành Thiên Ma Xá Lợi, trọn vẹn có thể đoạt xá ba lần!

Tỉ như để thân ngoại hóa thân đoạt xá Vi Ứng Phàm, vậy thì Phương Tịch lập tức trở thành tuyệt thế thiên tài Kim linh căn thiên phẩm.

"Ai... Nguyên Anh lão quái nào cũng có thể đoạt xá, dù tư chất trước đó không tốt nhưng sau khi đoạt xá thì đều là tuyệt thế thiên tài..."

"Mang ra so sánh thì ta chậm rãi trồng cây tăng trưởng tư chất như vậy thật sự là yếu đến đáng thương..."

Phương Tịch vì chính mình nhỏ một giọt nước mắt chua xót.

"Bây giờ lại đắc tội với Thái Hư Tông, ngay cả Huyền Băng Cung cũng không dám ở lại... Lại ghi vào cuốn sổ nhỏ."

Hắn khống chế Ất Mộc Thần Quang lưu lại trên bầu trời từng đạo huyễn ảnh.

Không lâu sau, hắn đã rời khỏi vùng sông băng, nhìn thấy dãy núi xanh thẳm bên dưới, chim hót hoa nở.

Phương Tịch liên tục đi đường, cuối cùng đã đến chỗ trong trí nhớ của Vi Ứng Phàm, bí đà trong lòng đất nơi y liên hệ với Thanh Dương Thượng Nhân.

Ầm ầm!

Hắn cong ngón tay búng ra, Ất Mộc Thần Quang bay ra, hóa thành một thanh Ất Mộc Thần Kiếm.

Bây giờ, uy thế mà thanh kiếm này tản ra đã hơn xa pháp bảo bình thường, ầm ầm đâm xuống đất.

Ầm ầm!

Đại địa run rẩy, nứt ra... Hiện ra một cái địa cung trống rỗng.

Phương Tịch hạ xuống mặt đất, Ất Mộc Thần Quang Tráo bao quanh người hắn, thần thức quét qua từng tấc địa cung: "Đi rồi... Còn xử lý rất sạch sẽ."

"Xem ra chắc là Vi Ứng Phàm có thứ như mệnh bài ở trong tay của Thanh Dương Thượng Nhân. Sau đó Vi Ứng Phàm vừa bỏ mạng thì Thanh Dương Thượng Nhân đã lập tức quyết định thay đổi vị trí nên như vậy, những địa điểm khác trong ký ức của y cũng không cần đi nữa..."

Hắn thở dài.

Mình một đường theo sát là vì muốn đánh vào chênh lệch thời gian, trước khi tin tức Vi Ứng Phàm vẫn lạc truyền ra, cướp sạch mấy cứ điểm bí mật của Thiên Minh.

Lại không ngờ, thế mà đã vồ hụt.

Phương Tịch cũng không dám tiếp tục tìm kiếm nữa, dù sao đêm dài lắm mộng, chờ sau khi dư dả thời gian, nói không chừng thứ chờ đợi mình chính là cạm bẫy.

"Thôi, được thì là may mắn của ta, mất thì là số mạng của ta."

Hắn thở dài, phẩy tay áo.

Trong nháy mắt, một đoàn thanh mang đại phóng, đã không còn bóng dáng Phương Tịch đâu nữa...

Phường thị Tinh Nguyệt.

Tiết Gia Lão Điếm.

Ôn Lam với gương mặt đã già nua, tay cầm một cái kính bạc nhỏ, đang đếm tóc bạc của mình, trong lòng cô ta chợt xuất hiện bi thương.

Năm đó, cô ta Trúc Cơ thất bại, bây giờ vẫn là tu sĩ Luyện Khí, đã định trước bị từ bỏ.

Luôn trong coi cửa hàng này e là kết cục cuối cùng của cô ta.

Đúng lúc này, khóe mắt cô ta khẽ nhúc nhích liếc qua, thấy một tu sĩ Trúc Cơ nhanh chân vào trong điếm.

"Khách nhân... Không biết cần loại tin tức nào? Không phải lão thân khoe khoang chứ thật sự trong phường thị Tinh Nguyệt này Tiết Gia Lão Điếm của ta tuyệt đối là số một."

Ôn Lam cung kính khách khí nói.

"Mặc dù nữ nhân này... Già đi rất nhiều nhưng dường như thái độ đã thay đổi không ít, là đã bị xã hội đánh đập rồi sao?

Phương Tịch gật đầu, đại mã kim đao ngồi xuống: "Không phải mua, mà là bán... Chân tướng địch nhân gần đây của Thanh Diệp Thương Hội và Xích Huyết Giáo, không biết quý điếm có cảm thấy hứng thú hay không?"

Hắn có ký ức của Vi Ứng Phàm nên vô cùng hiểu rõ bố cục của Thái Hư Tông ở Nguyên Quốc, đương nhiên hắn cũng biết cửa hàng tin tức trong phường thị Tinh Nguyệt này cũng không phải của Thiên Minh mà còn ngược lại, thế lực sau lưng của nó còn không hợp với Thiên Minh.

"Chuyện này đương nhiên là thu, xin tiền bối chờ một chút."

Ôn Lam trừng to mắt, loại tin tức quan trọng này, quả thật cả đời cô ta cũng chưa từng gặp qua.

"Ngươi cũng không cần đi gọi người, bản nhân sẽ không chờ, tin tức ở đây, một tay giao hàng một tay giao linh thạch!"

Phương Tịch lấy ngọc giản ra: "Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không thể đồng ý thì ta cũng chỉ có thể đi..."

"Lão thân đồng ý."

Ôn Lam lập tức gật đầu đồng ý, lại hỏi: "Chỉ là không biết... Làm sao để nghiệm chứng tin tức thật giả?"

"Ngươi xem qua sẽ tự biết được, nếu có thể xác nhận tin tức không sai, e là ngươi cũng không mua nổi..."

Phương Tịch mỉm cười.

Cuối cùng trải qua nhiều lần đàm phán rồi trả tất cả linh thạch và linh vật mà cửa hàng đã tích lũy xong thì Ôn Lam đặt ngọc giản trên trán, sau đó vẻ mặt biến hóa kịch liệt: "Vậy mà lại là tổ chức thuộc quản hạt của Thái Hư Tông - Thiên Minh? Bố cục, địa đồ và danh sách đầy đủ như vậy... Chỉ cần tìm một chút thì chắc chắn sẽ có dấu vết để lại, đúng là không cần phải nghiệm chứng, tiền bối..."

Cô ta ngẩng đầu, nào có thể thấy bóng dáng của Phương Tịch ở đâu?

"Nơi thị phi, không thể ở lâu."

"Bây giờ xem như đã tìm cho Thái Hư Tông chút phiền phức... Để bọn chúng không rảnh mà nhắm vào ta."

Phương Tịch rời khỏi phường thị Tinh Nguyệt, thần thức quét qua, đã bay lên giữa không trung.

Sau khi chui vào một đám mây trắng, tâm niệm hắn khẽ động, thân hình bất chợt biến mất, không thấy đâu nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận