Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 498: Ba chiêu

Vị hắc bào Chân Quân này nhìn có dáng vẻ trung niên, hai bên tóc mai hơi sương, y nhìn Phương Tịch, thần sắc lại có phần kinh nghi bất định: "Mộc Chân Quân?"

Người này lại là Hoàng Sa Phái Hắc Sa Chân Quân, vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thức tỉnh Hắc Sa Thần Thể!

Mặc dù Phương Tịch che giấu gương mặt nhưng giữa tu sĩ Nguyên Anh thì phân biệt chủ yếu vẫn là dựa vào thần thức và khí tức pháp lực.

Lần trước Phương Tịch còn từng động thủ với vị Nguyên Anh Chân Quân này một lần nên đương nhiên đối phương sẽ không nhận nhầm.

"Thì ra người này là môn hạ của Hắc Sa đạo hữu..."

Vẻ mặt của Phương Tịch có chút khó coi.

"Người này cũng không phải đệ tử của bản tọa mà là nhất mạch của Càn Sa sư đệ..." Hắc Sa Chân Quân thở dài: "Chuyện này bản tọa đã biết, kính xin đạo hữu cho bản tọa mặt mũi, đến đây dừng tay, thế nào?"

Dưới sự ra hiệu của Hắc Sa Chân Quân, Vưu Thiên Hào bất đắc dĩ tiến lên hành lễ: "Tiền bối, lần này là vãn bối không đúng, xin hãy tha lỗi!"

Vưu Thiên Hào nói xong, còn mang viên nội đan của Phong Lôi Giác Mãng đưa ra: "Vãn bối nguyện dùng thứ này bồi tội..."

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Phương Tịch không khỏi cười lạnh.

'Người này ỷ vào trưởng bối sư môn của hắn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thật đúng là không kiêng nể gì cả, phải biết rằng đám sư huynh đệ của ngươi bị ta giết không ít, ngay cả sư phụ của người cũng vì ta mà chết...'.

"Nếu ta không cho đạo hữu mặt mũi thì lại thế nào đây?"

Hắn cười lạnh rồi nói một câu khiến Hắc Sa Chân Quân biến sắc, hắn nói tiếp: "Nhưng mà lần trước đạo hữu cho bản chân quân mặt mũi nên đương nhiên bản chân quân cũng phải có qua có lại, dù sao chỗ này cũng là nơi yêu tộc chiếm cứ, cũng không tiện đấu pháp lâu... Không bằng lại ước hẹn ba chiêu, thế nào? Nếu đạo hữu có thể đỡ được ba chiêu của bản chân quân thì bản chân quân sẽ không so đo chuyện lần này, nếu không thì để mạng của người này lại!"

Vưu Thiên Hào bị ánh mắt lạnh như băng của Phương Tịch chú ý, thế mới biết sợ, y nhìn về phía Hắc Sa Chân Quân xin giúp đỡ: "Sư bá..."

"Ước hẹn ba chiêu?"

Hắc Sa Chân Quân cảm nhận một phen, phát hiện khí tức của Phương Tịch vẫn ở Nguyên Anh sơ kỳ, mặc dù trong lòng y hơi kinh nghi bất định nhưng không suy nghĩ bao lâu đã đáp ứng: "Như đề nghị của Mộc Chân Quân, dùng ba chiêu làm hạn định."

Hai đạo độn quang lập tức bay ra, đứng thẳng ở giữa không trung, đối mặt từ xa.

Hắc Sa Chân Quân mặt không đổi sắc, trong lòng y thì nghi ngờ không thôi.

Chẳng qua mới từ biệt mười mấy năm, y không tin vị Mộc Chân Quân này có thể có đột phá gì.

Phải biết tu sĩ Nguyên Anh như bọn họ, mấy trăm năm không tiến thêm được cũng có cả khối người!

"Chiêu thứ nhất!"

Phương Tịch lạnh lùng nói, quang mang chợt lóe trên tay phải của hắn, một thanh huyết sắc trường đao hiện ra, trên đó có ma quang mờ ảo, sát khí lẫm liệt, rõ ràng là một món linh bảo!

'Vậy mà ngay từ đầu đã vận dụng linh bảo... Người này là pháp tu, không luyện bản mạng pháp bảo, linh bảo này không phải là gần đây lấy được đó chứ?'.

Ánh mắt của Hắc Sa Chân Quân hơi ngưng lại, y chợt kháp quyết, từng phù văn cổ xưa đen nhánh hiện lên mặt của y, chính là dấu hiệu y toàn lực kích phát Hắc Trạch Huyền Sa!

Rầm rầm!

Một dòng hắc hà do vô số hạt cát ngưng tụ thành hiện lên trong hư không, mỗi một hạt cát ma sát lẫn nhau, bắn ra uy lực kinh khủng!

Đây là Hắc Trạch Huyền Sa!

Mỗi một hạt rơi xuống, trong nháy mắt đều có thể hóa thành cự thạch trăm trượng đen nhánh, chôn vui một đám yêu thú cấp hai hoặc một con yêu thú cấp ba cũng không đáng kể.

Trường hà đen bao quanh Hắc Sa Chân Quân, lại dưới một pháp quyết bất chợt hóa thành một con hùng sư chín đầu, nhìn Phương Tịch phát ra từng tiếng gầm.

Trong sóng âm của sư hống, áo bào toàn thân của Phương Tịch bay phần phật, tay phải của hắn cầm Hóa Huyết Ma Đao chỉ chém ra một phát!

Phốc!

Một đạo huyết quang rất nhỏ lóe lên, chui vào trong cơ thể của Hắc Sa Huyền Sư chín đầu, sao đó biến mất không thấy đâu nữa.

Đang lúc Vưu Thiên Hào lộ ra vẻ tự đắc thì phát sinh một màn khiến y trợn mắt há hốc mồm.

Phốc phốc!

Từng đạo đao quang tinh hồng từ trong cơ thể của Hắc Sa Huyền Sư bộc phát, ở giữa Hắc Trạch Huyền Sa lại có từng đạo đao quang vô cùng nhỏ bé lấp lóe.

Dưới một đao này, dường như phân hóa ngàn vạn, khiến mỗi một hạt cát đều ngăn cách lẫn nau.

Chúng chui vào khe hở ở giữa mỗi hạt cát!

Khiến dòng hắc sa trường hà này bắt đầu vỡ vụn từ chỗ nhỏ bé nhất...

Sắc mặt Hắc Sa Chân Quân đại biến, một cái bình nhỏ đen nhánh hiện lên trước mặt y.

Đây là bản mạng linh bảo của y - Quân Sa Hồ!

Quân Sa Hồ vừa xuất, lập tức có một tầng hắc quang cuộn trào mãnh liệt, từng linh văn lấp lóe trong đó, hóa thành một tấm quang thuẫn to lớn.

Từng đạo đao quang tinh hồng nhỏ bé theo sau xuất hiện, chém lên tấm thuẫn đen nhánh, phát ra tiếng vang rợn người.

Cuối cùng, từng đạo đao quang đã bị ma diệt toàn bộ.

Trên mặt Hắc Sa Chân Quân không thấy được chút buông lỏng nào mà ngược lại còn nhìn Hóa Huyết Ma Đao trong tay của Phương Tịch với vẻ cực kỳ ngưng trọng: "Một linh bảo ma đạo rất tốt, bảo vật này dường như còn có thể hấp thu tinh huyết của tu sĩ để tăng trưởng uy lực..."

"Không sai, thanh đao này trước đó đã uống máu của mấy vị Nguyên Anh Chân Quân..."

Phương Tịch búng Hóa Huyết Ma Đao một cái, huyết quang trên lưỡi đao đại thịnh.

Cái gọi là uống máu của Nguyên Anh Chân Quân, đương nhiên là thật.

Mặc dù Xích Huyết lão quái chỉ là gà yếu nhưng Linh Phong Chân Quân cũng trở thành người bị hại đầu tiên.

Mà sau khi thanh ma đao này rơi vào trong tay của Phương Tịch thì đương nhiên hắn giữ lại một phần máu của Xích Huyết lão quái, Cổ lão quái, thậm chí là Thất Sát Ma Quân!

Hóa Huyết Ma Đao này là bảo vật ma đạo nên có đặc tính tiêu hao tinh huyết để tăng phúc uy năng.

Vừa rồi Phương Tịch cũng chỉ vận dụng máu của một Nguyên Anh Chân Quân, nhưng lúc này, hắn cười nhạt, hô lên: "Đến chiêu thứ hai, cẩn thận!"

Lúc đang nói chuyện, pháp tướng Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu tay hiện lên ở sau lưng hắn, con mắt dọc ở mi tâm mở ra, một ngọn lửa rơi lên Hóa Huyết Ma Đao.

Tinh huyết của Thất Sát Ma Quân được dự trữ trong Hóa Huyết Ma Đao cũng nhanh chóng tiêu hao, khiến thanh đao này bộc phát huyết sắc đao cương dài mấy trượng!

Thất Sát Ma Quân hung uy cỡ nào?

Năm đó Thất Sát Ma Quân có danh xưng đệ nhị nhân của Khương Quốc, cho dù bây giờ Phương Tịch đấu pháp với gã mà không thi triển Khô Vinh Huyền Quang thì cũng chưa chắc Phương Tịch có nắm chắc hạ được gã!

Tu vi của Thất Sát Ma Quân đã đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong nên tinh huyết của gã vô cùng hùng hồn.

Sau khi ma đạo được Phương Tịch huyết tế thì uy năng của Hóa Huyết Ma Đao đã đạt đến đỉnh phong trước nay chưa từng có.

Hai tay Phương Tịch giơ Hóa Huyết Ma Đao lên, sau đó chém xuống một đao!

Soạt!

Đao quang tinh hồng như một biển máu, trong đó có vô số oan hồn trôi giạt, huyết sắc phù văn lấp lóe trong đó khó mà đếm được.

Trong khoảnh khắc, đao quang đã nuốt hết Hắc Sa Chân Quân...

Hống hống!

Một lát sau, một con cự long do hắc sa tạo thành xông ra khỏi biển máu, trong đó rõ ràng là Hắc Sa Chân Quân.

Nhưng lúc này, y nhìn Quân Sa Hồ trong tay, gương mặt đầy sự khổ sở.

Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào trên bản thể của Quân Sa Hồ đã có một vết đao màu đỏ nhàn nhạt.

Dưới một đạo vừa rồi của Phương Tịch, vậy mà khiến vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này cũng bị thương, ngay cả bản mạng linh bảo cũng bị tổn thương!

"Chiêu thứ ba!"

Phương Tịch nhìn thấy Hắc Sa Chân Quân có thể tiếp được hai chiêu của mình thì trong lòng của hắn cũng không khỏi khen ngợi.

Đối với loại địch nhân này, hắn phải ứng phó toàn lực để bày tỏ sự tôn trọng!

Hắc quang chợt lóe trên đỉnh đầu của hắn, Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện lên, trong tay của nó hiện ra một thanh tiểu kiếm, chính là Thần Anh Kiếm!

Ô oa!

Tiếng kiếm minh tựa như hài nhi khóc chợt vang vọng hư không xung quanh.

Trong đan điền của Hắc Sa Chân Quân, Nguyên Anh có diện mạo rất giống y chợt mở mắt ra, trên gương mặt nhỏ nhắn của nó hiện ra một tia sợ hãi...

"Thanh kiếm này..."

Mí mắt của Hắc Sa Chân Quân giật liên tục.

Thông thường thì Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh xuất khiếu nếu không phải chạy trối chết thì chính là sắp liều mạng.

Vốn đã rất khó đối phó, lại thêm thanh kiếm này...

"Đạo hữu chờ một chút... Bản tọa... Nhận thua!"

Hắc Sa Chân Quân khó khăn nói.

Làm một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lại thừa nhận không địch nổi tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, quả thật rất mất mặt.

Nhưng dù sao mất mặt cũng tốt hơn bỏ mạng!

"Hử?"

Phương Tịch dừng thi pháp lại, nhìn Hắc Sa Chân Quân cười như không cười.

Hắc Sa Chân Quân cắn răng, một vòi rồng do Hắc Trạch Huyền Sa tạo thành đã thôn phệ Vưu Thiên Hào vội vàng không kịp chuẩn bị...

Chờ sau khi vòi rồng đen qua đi thì chỗ cũ đã không còn bóng dáng của người này.

Chỉ còn lại một túi trữ vật, cộng với viên nội đan Phong Lôi Giác Mãng kia, đều bị Hắc Sa Chân Quân vứt qua cho Phương Tịch.

"Đạo hữu là người thống khoái!"

Phương Tịch thu túi trữ vật và nội đan lại, nhưng Nguyên Anh ở đỉnh đầu đang chơi đùa Thần Anh Kiếm cũng không trở lại trong cơ thể của Huyền Hỏa Ma Cương.

"Đạo hữu đây là ý gì?" Mặt của Hắc Sa Chân Quân đầy vẻ đề phòng, sợ Phương Tịch lại động thủ.

Đặc biệt là thanh tiểu kiếm kia, nó lại mang đến cho y cảm giác uy hiếp mãnh liệt.

"Chúng ta giao thủ động tĩnh quá lớn, sợ là đã rước lấy sự chú ý của đại yêu hóa hình..." Phương Tịch thở dài, nhìn bốn phía rồi cất cao giọng nói: "Ra đi!"

"Hắc hắc... Hai tu sĩ nhân tộc như các ngươi lại nghênh ngang đấu pháp ở dã ngoại, quả thật không xem yêu tộc ta ra gì mà..."

Phốc!

Mặt đất nổ tung, một con yêu thú kim sắc sơn xuyên giáp vô cùng to lớn chui lên.

Mà trên đỉnh đầu của sơn xuyên giáp, bất ngờ có hai yêu tu đứng đó!

Yêu tộc tấn thăng cấp bốn, cần vượt qua Hóa Hình Lôi Kiếp, nghe nói nó còn khó hơn Lôi Kiếp Nguyên Anh của tu sĩ mấy phần!

Đồng thời xác suất độ kiếp thành công của yêu thú cấp ba đỉnh phong còn thấp hơn tu sĩ nhân tộc cô đọng Nguyên Anh một chút.

Thiên đạo cực kỳ công bằng, đã cho yêu tộc thọ nguyên rất dài cùng thể phách cường hoành, còn có bản mạng thần thông sắc bén, vậy thì đương nhiên sẽ tướt đoạt đi vài thứ, tỉ như... Tu luyện rất chậm chạp, so với nhân tộc còn khó tiến cấp hơn!

Nhưng mà càng như vậy thì yêu tộc cấp bốn hóa hình thành công đều có chỗ rất bất phàm.

Phương Tịch nhìn hai bóng người trên kim sắc sơn xuyên giáp.

Đại yêu cấp bốn đã có thể hóa thành hình người.

Lúc này xuất hiện hai yêu tu, một tên có thể hình cao lớn, khoác trên người một lớp lục sắc lân phiến, đỉnh đầu còn có một cái sừng thú cổ quái.

Một tên khác thì không khác nhân loại là mấy, chỉ có hai bên gương mặt có vài miếng tinh hồng lân phiến, trên môi có hai sợ râu của cá chép.

"Một trung kỳ, một sơ kỳ..."

Thần sắc của Phương Tịch hơi trình trọng: "Có chút phiền toái nhỏ rồi..."

"Là Ngũ Hành Lân Tộc!"

Dường như Hắc Sa Chân Quân nghĩ đến gì đó, sắc mặt của y càng khó coi hơn: "Ngũ Hành Lân Tộc danh xưng vương giả trong yêu tộc tẩu thú, thường thường tộc nhân của tộc này đều thức tỉnh một phần chân huyết Kỳ Lân! So với đại yêu hóa hình bình thường càng khó đối phó hơn..."

"Nếu biết không thể đối phó thì sao không để Nguyên Anh lại bồi tội?"

Yêu tộc hồng lân, cười ha ha, yêu khí trên người phóng lên tận trời, quả nhiên còn cường thịnh hơn Nguyên Anh trung kỳ bình thường mấy phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận