Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 504: Thần phục

Lục Sơn Quy chính là yêu thú loài rùa, cấp bậc huyết mạch của nó kém hơn Thanh Hỏa Loan rất nhiều.

Một con yêu thú như vậy mà có thể tấn thăng cấp bốn cũng là dị số!

"Không biết xưng hô đạo hữu thế nào?"

Phương Tịch trầm mặc một phen rồi mở miệng hỏi: "Ngươi đến từ Yêu giới sao?"

"Lão phu Quy Sơn, từ khi linh thức mở ra đã tu luyện ở giới này... Chỉ là vẫn luôn tiềm tu ở sâu trong Vạn Thú Sơn Mạch, trốn trong xó ít ra ngoài, cho dù con chim Tiểu Thanh kia cũng chưa từng gặp ta..."

Tiếng nói của Lục Sơn Quy rất lớn như cuồng phong quét qua: "Nếu không thì... Trước đó lão phu cũng không hạ thủ lưu tình."

'Thì ra là chỗ sâu trong Vạn Thú Sơn Mạch thật sự có yêu thú cấp bốn? !'.

Con ngươi của Phương Tịch rụt nhỏ lại, nhưng đây là chuyện mà hắn đã có dự liệu từ sớm.

"Hạ thủ lưu tình?"

Hắn cười ha ha: "Chứ không phải là đạo hữu đi lại nặng nề, độn tốc chậm hơn hả?"

Lục Sơn Quy Quy Sơn cũng không phản bác: "Long Ngư Chân Quân đến đây, chẳng lẽ là vì đối phó lão phu sao? Lão phu có một đề nghị, không bằng hai chúng ta dừng tay, thế nào? Lão phu có thể tu luyện đến cấp bốn cũng không dễ, sở dĩ dấy lên thú triều cũng là vì bị Thiên Phượng Nhất Tộc ép... Hừ, chúng ta tu luyện là vì trường sinh lâu dài, sao phải chém chém giết giết?"

"Đề nghị của đạo hữu quả thật không tệ..."

Phương Tịch liên tục gật đầu: "Chỉ là đạo hữu sở tác sở vi khiến bản nhân không quá yên tâm... Không bằng mời ngươi giao ra non nửa tinh hồn để bản nhân hạ cấm chế xong rồi bàn tiếp?"

"Ngươi muốn chết sao? !"

Ánh mắt của Lục Sơn Quy híp lại, nó chợt hút khí.

Ầm!

Một đạo quang trụ rất to từ trong miệng nó phun ra, Phương Tịch đã có chuẩn bị từ trước nên lách mình tránh thoát: "Nói sớm là được, cần gì phải nói nhảm như vậy?"

Hắn cười ha ha, sờ sừng thú trên đầu, trên thân hắn chợt hiện ra từng đạo linh văn.

Vù vù!

Cuồng phong gào thét!

Một cơn gió lốc xanh chợt bao phủ hắn lại, sau đó Phương Tịch há miệng, chín con Giao Long do cuồng phong ngưng tụ thành hiện lên, bên trong đều có thanh sắc phù văn lấp lóe, chúng điên cuồng trùng kích xuống!

Đây là thần thông nhục thân của khôi lỗi Thanh Kỳ Lân, cũng được Phương Tịch kế thừa vài phần.

Lúc này tiểu thí ngưu đao, thanh thế cực kỳ kinh người!

Một con phong giao gầm lên, quanh thân đều là linh quang mãnh liệt của phong nhận, chợt chém lên mai của Lục Sơn Quy.

Tầng thổ hoàng sắc linh quang rất dày kia trong khoảnh khắc đã bị phá ra một cái động lớn, vô số phong nhận bắn xuống phần lưng của Lục Sơn Quy, cắt xuống từng khối nham thạch lớn.

Phốc phốc!

Từng con phong giao đánh xuống khiến thần sắc của Lục Sơn Quy khẽ biến: "Yêu tộc thần thông... Không đúng, ngươi không phải Long Ngư Chân Quân!"

Nó nổi giận gầm lên, một tầng quang huy thổ hoàng sắc hiện lên quanh thân nó, vậy mà đẩy thanh sắc phong giao còn lại ra.

Ngang ngang!

Thổ hoàng sắc quang huy đại phóng như một quả cầu đất.

Chờ sau khi quả cầu vỡ ra thì Lục Sơn Quy khổng lồ đã không thấy đâu, chỗ cũ chỉ còn lại một vị lão giả mặt vàng.

Lão mặc một bộ y bào vàng đất, cõng một cái mai rùa lớn, một đôi mắt như hạt đậu xanh nhìn qua Phương Tịch, đầy vẻ chấn động: "Lão phu vẫn luôn cảm thấy không đúng... Thì ra thân thể của ngươi lại là khôi lỗi, khôi lỗi này hình như còn có quan hệ rất lớn với yêu tộc ta, chính là huyết mạch vương tộc, tên tu sĩ nhân tộc như ngươi, thật sự to gan!"

"Không hổ là Lục Sơn Quy, phòng ngự không tệ... Đáng tiếc bản thể không đến nếu không thì một thân yêu khí hệ Thổ tinh xảo của ngươi căn bản không đủ cho Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang cắt mấy lần..."

Phương Tịch lắc đầu.

"Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang? !" Không ngờ Quy Sơn nghe đến câu này thì thần sắc chợt biến: "Quả nhiên ngươi nhận được đạo thống của Cửu Diệp Phái!"

"Nhớ lại, ngươi còn là một yêu thú bản thổ! Đã như vậy thì càng không thể lưu ngươi lại."

Trong mắt Phương Tịch chợt lóe huyết sắc, tay phái của hắn nắm hờ lại.

Một thanh trường đao xích hồng lập tức hiện ra, đao mang trên đó cuồng thiểm, từng huyết sắc phù văn hiện ra, chính là Hóa Huyết Ma Đao!

Mà Thất Sát Ma Giáp cũng theo đó hiện ra, bao trùm bên ngoài thân thể khôi lỗi Thanh Kỳ Lân.

Hai tầng phòng ngự như vậy chồng lên, thậm chí Phương Tịch có nắm chắc tay không đón đỡ lão quái Nguyên Anh trung kỳ khống chế linh bảo điên cuồng tấn công!

"Trảm!"

Pháp lực Phương Tịch phun trào, chỉ vào Hóa Huyết Ma Đao.

Ma đao oanh minh, vô số phù văng bùng nổ, kéo ra một đạo đao quang xích hồng dài mấy trăm trượng như một dải lụa chém xuống.

Thần sắc của Quy Sơn rất nghiêm túc, hai tay hợp lại, một cái mai rùa đen hiện lên, chính là xác rùa mà bản thân trút bỏ đã luyện chế thành linh bảo!

Trên mai rùa đen nhánh này có đầy các loại hoa văn huyền diệu phức tạp, nó chợt bành trướng hóa thành một tấm cự thuẫn đen lớn như ngọn núi.

Phốc!

Một đao của Hóa Huyết Ma Đao chém xuống trên đó, vô số huyết mang chợt bộc phát, lưu lại vô số vết nứt ở bên ngoài của quy thuẫn đen nhánh.

Quy Sơn mặt không đổi sắc, đánh ra một pháp quyết, khe nứt trên mai rùa lại nhanh chóng liền lại.

"Sức khôi phục mạnh thật..."

"Có mấy phần tư thái của Ất Mộc Bất Diệt Thể... Mai rùa cũng có diệu dụng này, bản thân nó chắc chắn cũng có thần thông tự lành."

Ý niệm trong đầu Phương Tịch lóe lên, cả người hắn chợt hóa thành một đạo hắc sắc lưu quang, chợt xông ra.

Ầm!

Trên nắm tay của hắn bao phủ một tầng Thất Sát Ma Giáp, đập ầm ầm lên quy thuẫn đen nhánh.

Thân thể đại yêu bộc phát cự lực cường hoành, vậy mà khiến tấm thuẫn mai rùa phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng, bị một quyền đập bay ra ngoài.

Sắc mặt Quy Sơn đại biến, từng đạo thiên phú thần văn xuất hiện trên người nó rồi hội tụ lại ở lòng bàn tay, hóa thành một quang cầu thổ hoàng sắc.

Ong!

Một vòng quang huy thổ hoàng sắc nhanh chóng khuếch tán, trong phạm vi mấy chục dặm trọng lực bỗng chốc cuồng tăng!

Lốp bốp!

Vân Hải Mê Tung Trận trực tiếp hư hại, khiến yêu khí dây dưa với linh lực phóng lên tận trời, vô số tuấn mã, các loại gia súc như bò, dê trong thành trì gần đó bị dọa đến té đái, bừa bộn khắp nơi...

'Thiên phú thần thông loại trọng lực sao? !'.

Phương Tịch tiếp nhận chính diện thiên phú thần thông của yêu thú này, dường như có từng ngọn núi lớn đè lên người, cả người hắn trực tiếp lún xuống đất.

Phốc!

Mặt đất nham thạch vốn cứng rắn lại bị đánh thủng như đậu hũ, thậm chí còn đang không ngừng lún xuống...

'Nếu bản tôn ở đây, e là không thể không kích phát Ất Mộc Bất Diệt Thể...'.

Ầm ầm!

Hắc quang chợt lóe, mặt đất có rất nhiều vết lún.

Hống hống!

Ngay sau đó, một con Mặc Ngọc Kỳ Lân chợt từ trong lòng đất xông lên, độc giác hung hăng húc vào thân Quy Sơn vội vàng không kịp chuẩn bị.

Ầm!

Yêu này lập tức bị húc hóa thành một đạo lưu quang, phá thủng núi hoang sau lưng.

Mặc Ngọc Kỳ Lân xuất hiện ở giữa không trung, rõ ràng là Phương Tịch hóa hình thành bản thể Thanh Kỳ Lân, sau đó toàn thân hắn bao phủ một tầng Thất Sát Ma Giáp.

"Thân thể yêu thú này... quả nhiên rất cường hoành."

Cảm nhận được thể phách và cự lực lại tăng cường sau khi hóa thành bản thể Kỳ Lân thì Phương Tịch không khỏi âm thầm cảm khái.

Hống hống!

Trên mặt đất, vô số khói bụi rơi xuống, hiện là một con Lục Sơn Quy lớn có phần lưng bị tổn hại.

Nó gầm lên, thương thế trên lưng nhanh chóng khỏi hẳn, nó còn muốn tiếp tục tái chiến thì trước mặt lại hiện ra một thanh tiểu kiếm đen nhánh.

Phía trên có vô số đường vân như mạch máu ngọ nguậy, phát ra tiếng kiếm minh tê tâm liệt phế, khiến Lục Sơn Quy theo bản năng định trốn bán sống bán chết.

Nhưng rất nhanh Quy Sơn đã từ bỏ suy nghĩ này.

Nó bị thiên phú chủng tộc ảnh hưởng nên rất tự tin trên phòng ngự nhưng phương diện độn tốc thì... Đúng là vẫn không bằng Thanh Hỏa Loan cấp ba!

Ầm!

Một đạo hắc quang hạ xuống, Kỳ Lân như mặc ngọc, đạp lên lưng của Lục Sơn Quy, hô lên: "Thần phục... Hoặc là chết!"

Thông thường thì yêu thú có linh trí càng cao càng dễ thu phục, bởi vì nó biết cân nhắc lợi hại, tham sống sợ chết...

"Ngang!"

Lục Sơn Quy còn muốn giãy giụa nhưng Phương Tịch căn bản không khách khí, một đám phong nhận bắn xuống, gần như đánh xuyên mai rùa của nó.

Ầm ầm!

Hai con cự thú lại đánh nhau, hay nói cách khác là Phương Tịch đơn phương hành hạ đồ ăn, mặt đất không ngừng run rẩy...

Không biết đã trôi qua bao lâu...

Lục Sơn Quy gần như rơi vào tuyệt cảnh, nó mạnh mẽ há miệng, phun ra một viên thổ hoàng sắc yêu đan, bên trong có một con tiểu quy rất sống động, thuấn di một cái, định trốn đi.

Sưu!

Trong nháy mắt tiếp theo, Thần Anh Kiếm đã lơ lửng trên đầu yêu đan, một cỗ hung thần ma khí tán ra, khiến tiểu ô quy bên trong liên tục gật đầu: "Tiểu lão nhân nguyện ý thần phục, nguyện ý thần phục..."

"Sớm như vậy thì không tốt hơn sao?"

Thanh quang chợt lóe.

Phương Tịch hóa thành nhân hình, hắn lấy ra một cái vòng đồng, chính là Ngự Yêu Hoàn, sau đó hắn ném ra.

Ong!

Ngự Yêu Hoàn bay đến trên thổ hoàng sắc nội đan, chỉ cuốn một cái đã bọc lên nội đan.

Trong nháy mắt vòng đồng biến mất, chỉ còn lại từng phù văn tạo thành xiềng xích trên đó như hình xăm, lạc ấn ở bên ngoài của nội đan.

Ngự Yêu Hoàn này vốn là sử dụng với nội đan của yêu thú.

Nội đan của đại yêu hóa hình thì tương đương với Nguyên Anh của tu sĩ nên mới là nơi yếu hại quan trọng.

Nếu như để thần hồn và nội đan của nó chạy thoát, tùy ý tìm một con yêu thú loài rùa đoạt xá thì không lâu sau sẽ có thể tu luyện đến cấp bốn lại!

"Ngự Yêu Hoàn? !"

Lục Sơn Quy nuốt nội đan trở lại, cũng hóa thành nhân hình, trên mặt mang vẻ cười khổ, hành lễ với Phương Tịch: "Chủ thượng... Tiểu lão nhân phục rồi!"

"Vẫn chưa đủ!"

Phương Tịch lại lắc đầu, lãnh đạm nói: "Ngươi còn phải ký khế ước nô dịch với ta... Ngoài ra phải giao một phần tinh hồn vào trong thứ này."

Hắn lắc tay một cái, một Thiên Yêu Phiên cấp pháp bảo lập tức hiện ra, thấy được Quy Sơn mặt đầy đắng chát.

Vị chủ thượng này, quả thật rất cẩn thận mà.

Lại còn khinh thường ràng buộc của Ngự Yêu Hoàn không đủ, cộng vào rất nhiều cấm chế, dù tương lai nó tấn thăng cấp năm thì cũng chưa chắc có thể thoát được...

Nhưng rõ ràng Phương Tịch sẽ không chừa cho nó chỗ trống nào.

Yêu này rất cẩn thận lại nhạy bén, hơn nữa nó còn là thế hệ hoá hình cấp bốn, không thể khinh thường!

Lúc này hắn đã mang pháp môn mình học được trong truyền thừa ngự thú, còn có các loại thủ pháp cấm chế của ma đạo, hắn không cần biết có tác dụng hay không, đều thi triển một mạch lên thân của Quy Sơn... Khiến tiểu lão nhân này hét thảm liên tục...

Phỉ Thúy Đảo.

Dưới Thủy Tổ Yêu Ma Thụ.

Phương Tịch tay đặt lên đầu, dường như hắn đang chợp mắt.

Hắn bất chợt mở mắt ra, lộ ra một tia vui vẻ.

Một lát sau, hai đạo độn quang một đen một vàng từ trên trời giáng xuống, hiện ra Ngoại Đạo Nguyên Anh và Lục Sơn Quy Quy Sơn!

Quy Sơn nhìn thấy bản tôn Phương Tịch thì lúc này thân thể chấn động, lẩm bẩm: "Vậy mà là đại thần thông đệ nhị Nguyên Anh... Tu vi của chủ thượng thâm bất khả trắc, lão nô thua không oan..."

"Quy đạo hữu sao phải tự hạ thấp bản thân?"

Phương Tịch mỉm cười, hắn luôn luôn nhẹ hư danh mà nặng lợi thật.

Nếu đã hạ nhiều cấm chế trên người của Quy Sơn như vậy, vậy thì cho nó chút tiện nghi trên miệng cũng không sao.

"Không biết đạo hữu liên hệ với Thiên Phượng Nhất Tộc thế nào? Nhất tộc này còn chỉ thị gì không?"

Hắn lập tức hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

"Có một tiểu gia hỏa của Thiên Phượng Nhất Tộc tìm đến lão phu... Tộc này luôn luôn tâm cao khí ngạo, xem chúng ta là huyết mạch cấp thấp, căn bản khinh thường nhìn... Giao cho lão phu nhiệm vụ, cũng chỉ là dấy thú triều lên, nhiễu loạn hậu phương của tu tiên giả mà thôi..."

Quy Sơn cười khổ trả lời rồi lại nhìn Thanh Hỏa Loan bên cạnh, trong đôi mắt của lão mang theo dị sắc.

"Có gì cứ nói thẳng!"

Phương Tịch thấy vậy thì như đang nghĩ đến điều gì đó rồi nói.

"Chủ thượng thứ tội, chỉ là lão phu thấy huyết mạch linh sủng của chủ thượng rất là tinh khiết, nếu bị Thiên Phượng Nhất Tộc phát hiện thì đúng là sẽ có chút phiền phức."

Quy Sơn cung kính trả lời.

Thanh Hỏa Loan có thể thức tỉnh thần thông Thanh Loan Hỏa, được Phương Tịch coi trọng, thiên phú và huyết mạch cũng là phi phàm, mà Thiên Phượng Nhất Tộc từ trước đến nay cao ngạo, đối với đám tu sĩ nhân loại dám nô dịch đồng tộc thì rất căm thù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận