Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 225: Phân Thần Hóa Niệm

Mấy năm sau.

Túy Bạch Trì.

Chỗ này là động phủ ở nội thành của La Công, có linh mạch cấp hai thượng phẩm linh mạch, diện tích rộng lớn, nước trong ao còn có thể nuôi được linh dược thủy sinh và linh ngư, hàng năm cũng là số lợi lớn.

Người này gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành làm khách khanh nên động phủ này được tặng không, phong cảnh tươi đẹp, y ở chung với người nhà và đệ tử, quả nhiên là một chuyện vui lớn trong nhân gian.

Lầu đầu tiên Phương Tịch đến làm khách, thấy cảnh đẹp của Túy Bạch Trì này cũng không khỏi hơi ao ước.

Lúc này.

Trên mặt ao có linh hà nở rộ, từng đóa hoa sen nở ra, thanh hương tỏa ra bốn phía.

Trong một chiếc linh chu đang bồng bềnh giữa làn sóng lá sen.

"Đạo hữu đến đây, hàn xá đơn sơ nên dùng hạt sen để chiêu đãi khách quý vậy..."

La Công ngồi trên linh chu, một chiêu tiện tay đã hút một đài sen lớn xanh biếc đến đặt trên bàn trước mặt Phương Tịch.

"Đa tạ..."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, lập tức cười: "Đây là linh thực cấp hai Khổ Tâm Hà đúng không? Tâm sen có thể làm thuốc, chính là chủ tài của Khổ Tâm Đan, có kỳ hiệu giúp tu sĩ tiêu đi tâm hỏa, khu trục ngoại ma..."

"Hạt Khổ Tâm Hà cần trên trăm năm mới có thể làm thuốc, chỗ của ta chỉ mới mười mấy năm thôi... Chỉ có điều cũng là do tiền nhân di trạch..."

La Công sờ cằm, cười ha ha: "Ta ngược lại đang nhớ Đào Hoa Nhưỡng của Phương đạo hữu đấy..."

"Dễ nói, dễ nói..."

Phương Tịch và La Công trước đó chỉ là quen biết, gân đây tận lực kết giao, thường xuyên qua lại, cũng có thể xem như bằng hữu.

Hai người đàm luận, nói chút tâm đắc tu luyện, còn có những chuyện vặc vãnh khác, cũng xem như ở chung hòa hợp.

"Chức vụ khách khanh này, thật ra cũng hơi nhàn..."

La Công uống một ngụm Đào Hoa Nhưỡng, ngoài miệng đã có chút không giữ kín: "Cơ bản thì hai, ba năm mới có một nhiệm vụ bắt buộc, cũng chỉ là đi xung quanh xua đuổi yêu thú cấp hai hoặc là áp giải thương đội mà thôi... Rất nhẹ nhõm!"

Y vui mừng nhướng mày: ; "Không những vậy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn ban thưởng rất nhiều, lần này ta đã đỏi lấy một bình Băng Cơ Ngọc Cốt Đan, phối hợp đan này ta cảm thấy tu luyện Minh Ngọc Quyết như có thần trợ... Có lẽ trong vòng ba mươi năm là pháp lực có thể viên mãn, trùng kích bình cảnh trung kỳ."

Minh Ngọc Quyết, chính là công pháp mà La Công đổi từ Bạch Phong Sơn.

Pháp quyết này pháp thể kiêm tu, đồng thời tốc độ tinh tiến pháp lực cực nhanh lại có uy lực lớn, chính là pháp quyết đỉnh giai hiếm có.

Mang ra so sánh thì Thanh Mộc Trường Sinh Công của Phương Tịch ngoại trừ có công hiệu trú nhan dưỡng sinh ra thì đấu pháp cũng chỉ bình thường, hoàn toàn không có chỗ nào đánh ca ngợi.

"La huynh không hổ là thiên tài tự hành trùng kích Trúc Cơ, lại gia nhập thế lực lớn, con đường bằng phẳng, tương lai phát đạt đừng quên dìu dắt tiểu đệ nha..."

Phương Tịch nâng ly rượu lên kính La Công một ly.

Mặc dù biểu lộ của La Công vẫn bình tĩnh nhưng đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, hiển nhiên tâm tình vô cùng vui vẻ.

Hai người cùng đàm luận, trong lúc lơ đãng Phương Tịch đã nhắc đến Tống gia.

"Tống gia hành sự luôn bá đạo, lúc lão tử còn là tán tu, cũng không ít lần bị Tống gia khi dễ, không phải là ỷ vào có một lão tổ Trúc Cơ viên mãn thôi sao?"

La Công cũng rất khinh thường Tống gia.

Bây giờ, y là khách khanh Bạch Trạch Tiên Thành, phía sau còn có Kết Đan lão tổ.

"Ta thấy Tống gia lớn lối như thế, tất không thể lâu dài..."

Phương Tịch cùng chung mối thù.

"Chuyện này cũng hơi khó... Ai, dù sao nội tình của Tống gia cũng thâm hậu, đại trận hộ chính là cấp ba!" La Công hạ giọng: "Có đại trận cấp ba thủ hộ căn cơ, lão tổ nhà hắn tọa trấn lâu dài, tu sĩ Trúc Cơ viên mãn chủ trì trận pháp cấp ba dù là Kết Đan lão tổ cũng khó có thể công phá... Nhưng mà ta thấy năm đó Huyền Thiên Tông có thể đồ diệt Tư Đồ gia thì đương nhiên cũng sẽ có tính toán với Tống gia, chẳng qua là trước dễ sau khó thôi, lão đệ cứ chờ xem kịch vui đi... Đương nhiên lão tổ Tống gia cũng có một khả năng nhỏ nhoi sẽ phá quan, thành đạo Kim Đan, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, bớt trêu chọc Tống gia là được..."

"Không sai, chúng ta tuổi thọ lâu dài, cứ ngồi xem hoa nở hoa tàn, chẳng phải là tốt rồi sao?"

Phương Tịch cười ha hả, lột đài sen ra, lấy hạt sen ăn.

Cảm nhận được trong vị ngọt có vị đắng khuếch tán trong miệng, ánh mắt của hắn trầm xuống hỏi: "Mặc dù Bạch Trạch Tiên Thành tốt, nhưng có chút đồ vật không tiện công khai, lại khó mua được, không biết gần đây có chợ không?"

"Ý đạo hữu là... Chợ đen sao?"

La Công mỉm cười: "Bên ngoài chúng ta là chính đạo, những thứ của ma tu, thậm chí tang vật giết người đoạt bảo... Cũng đúng là không tiện trắng trợn xuất thủ ở trong tiên thành, ở ngoài Bạch Trạch Tiên Thành cứ cách một đoạn thời gian sẽ có triệu tập chợ đen, vị trí không cố định, đến lúc đó mới thông báo, nếu đạo hữu có ý định thì ta sẽ giúp đạo hữu lưu ý một chút..."

"Chuyện này... Vẫn là thôi đi."

Phương Tịch lắc đầu: "Giao dịch ở bên ngoài tiên thành, vạn nhất gặp phải nguy hiểm biết phải làm sao?"

"Ha ha, tu tiên giả chúng ta thì nên dũng mãnh tinh tiến!"

La Công cười ha hả: "Đạo hữu quá cẩn thận rồi..."

"Công pháp của ta bình thường, pháp lực thấp, đấu pháp cũng không đáng kể... Vẫn nên chuyên tâm sản xuất, thu lấy tài nguyên tu hành đi..."

Phương Tịch thở dài, vẻ mặt phiền muộn.

"Vốn còn muốn đến chợ đen mua tài liệu khôi lỗi cấp hai, bây giờ xem ra trước hết vẫn nên thong thả..."

Đào Hoa Các.

Trong Tu Luyện thất.

Phương Tịch ngồi xếp bằng, hai tay không ngừng kháp quyết.

Trong đôi mắt của hắn có quang trạch mịt mờ màu xanh hiện ra, trong thức hải, hai đạo thần thức phân niệm bị cắt ra.

"Thiên Ti Khống Khôi Quyết, tầng thứ nhất, thành!"

Nếu tu thành bí thuật này, có thể Phân Thần Hóa Niệm, phân ra hai thần niệm trong đầu, rồi tiến vào trong khôi lỗi, thực hiện khống chế hoàn mỹ.

Thần thức của Phương Tịch cường đại, tu luyện tương đối nhanh chóng.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng, vỗ túi linh thú bên hông.

Ầm ầm!

Nương theo âm thanh vật gì đó nặng nề rơi xuống đất, hai cỗ khôi lỗi Yêu Ma Thụ rơi trên mặt đất, thân thể cao lớn thân thể cao lớn chen lấn trong Tu Luyện thất.

Trong đó một con khôi lỗi Kim Mao Viên Hầu, thân cao sáu mét, nó bắt buộc phải khom người, có vẻ rất ủy khuất.

Bộ khôi lỗi khác thì là một con yêu thú phi hành cấp hai, lông vu đen nhánh toàn thân, cùng loại với quạ đen.

"Đi!"

Phương Tịch kháp quyết, đánh một đạo Phân Thần Hóa Niệm vào trong đầu của khôi lỗi viên hầu.

Bởi vì khôi lỗi này sớm đã bị hạt giống Yêu Ma Thụ khống chế, bởi vậy không chút chống cự, mặc cho thần niệm của Phương Tịch xâm chiếm trụ cột trong đó.

Sau một lát, Phương Tịch ôm đầu, có cảm giác mệt mỏi sau khi thần thức tiêu hao quá nhiều.

Loại cảm giác này hắn thường xuyên hưởng thụ, thời điểm rời khỏi Thế Giới Mảnh Vỡ chính là như vậy.

Phương Tịch thở dốc một lát, lại dùng một viên đan dược an thần, sắc mặt trong nháy mắt đã đỡ hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được một tầm mắt khác.

Đó là đến từ khôi lỗi Kim Mao Viên Hầu Vương.

"Loại cảm giác này... So với phân thân thì hơi yếu một chút nhưng so với trước đó Yêu Ma Thụ gián tiếp khống chế thì mạnh hơn nhiều, giống như đường truyền mạng kiếp trước từ cáp đồng chuyển thành cáp quang băng thông rộng..."

Phương Tịch khống chế khôi lỗi viên hầu là vài động tác, không khỏi rất là hài lòng.

Lúc này, sau khi khôi lỗi viên hầu bổ sung thiếu hụt đã hoàn toàn có thể xưng là khôi lỗi cấp hai hạ phẩm.

Hơn nữa nó lại da dày thị béo, thân thể như Kim Cương Bất Hoại, lại thức tỉnh yêu thuật thiên phú - Hóa Thạch Thuật, cận chiến vô cùng cường hoành.

Lúc trước, nếu không phải nó rơi trực tiếp vào trong tử môn của trận pháp thì cũng chưa chắc sẽ chết.

Sau khi Phương Tịch kiểm tra xong, lại bắt đầu tiến hành với con khôi lỗi cấp hai.

Con khôi lỗi này thì không cần nói, nó chết càng oan hơn... Yêu thú phi hành mà rơi vào tử môn của trận pháp thì ưu thế lớn nhất cũng không thể phát huy được.

Phương Tịch lựa chọn con khôi lỗi này vì xem trọng nó có thể phi hành, thiên phú yêu thuật cũng là hóa phong gia tốc nhất lưu, tốc độ bay của nó rất nhanh, hơn xa linh khí, chỉ kém hơn một bậc khi hắn thi triển độn pháp đốt máu.

"Không tệ, có thể sử dụng như linh khí phi hành..."

Phương Tịch nhìn những vết thương trên cánh của nó, hơi nhíu mày, những vết thương này là lúc trước tự mình tạo nghiệt.

Bây giờ, chỉ có thể do mình trả lại, sau này còn phải mua tài liệu cấp hai để tu bổ.

"Hai con khôi lỗi chủ chiến, trừ đó ra thì ta còn nhờ Yêu Ma Thụ, khống chế sáu con khôi lỗi khác..."

Dù những khôi lỗi còn lại không thể nào điều khiển như cánh tay được, nhưng sau khi trải qua Thuật Khôi Lỗi tế luyện lại thì thao tác cũng nhanh nhạy hơn rất nhiều.

"Công pháp của ta đúng là bình thường, uy lực đấu pháp không đáng kể..."

"Nhưng khống chế khôi lỗi vây công là có thể hoành hành trong Trúc Cơ sơ kỳ..."

"Dạng như La Công, bị vây lại thì chỉ có một kết quả là vẫn lạc..."

Ừm, kết giao bằng hữu lâu như vậy nên tu vi, linh khí và pháp thuật sở trường của La Công Phương Tịch vẫn tương đối quen thuộc, đương nhiên đưa y ra làm ví dụ là tốt nhất.

"Bây giờ có linh khí công kích, linh khí phi hành cũng xem như bỏ qua, còn thiếu một kiện linh khí phòng ngự..."

Phương Tịch trầm ngâm.

Linh khí hạ phẩm thường thường chỉ từ mấy trăm linh thạch, tinh phẩm thì trên ngàn khối, quả thật là một khoảng chi tiêu không nhỏ.

Quan trọng là bề ngoài của hắn bây giờ là luyện đan cho tu sĩ Luyện Khí kiếm chút linh thạch, chỉ mỗi tiền thuê động phủ thôi cũng quá sức...

"Tiền tài không lộ ra ngoài, tiền tài không lộ ra ngoài..."

"Hơn nữa vòng tròn tiêu thụ linh khí quá nhỏ nên rất ít lựa chọn..."

"Hay là chờ đến khi đại hội đấu giá ra thành một chuyến rồi trở về bán một hai con yêu thú, lại tìm kiếm vật trong lòng trên hội đấu giá..."

Tu luyện Thiên Ti Khống Khôi Quyết tầng thứ nhất thành công, lại khống chế hai con khôi lỗi, thực lực tăng nhiều nên tâm tình của Phương Tịch rất tốt, rời khỏi Tu Luyện thất.

Bên ngoài, dưới trận pháp bao phủ, bốn mùa của Đào Hoa Các đều như mùa xuân, hoa đào luôn nở không tàn.

Đại Thanh Ngư thấy Phương Tịch đến bị dọa đến mức núp dưới đáy hồ.

Dù Long Ngư Chung gia cũng chỉ có kinh nghiệm bồi dưỡng Tiểu Thanh Long cấp một thượng phẩm, đối với chuyện làm sao để Tiểu Thanh Long tấn thăng cấp hai thì hoàn toàn không có đầu mối.

Đồng thời loại bồi dưỡng này hao phí quá nhiều, được không đủ bù mất.

Phương Tịch cũng chỉ tùy ý nuôi, tạm thời xem như một thú vui.

Hắn ngồi dưới Đào Hoa thụ, đưa tay bắt lấy một cánh hoa đào.

"Công tử..."

Kim Linh chậm rãi bước đến, trên tráng có dán một hoa văn, nhìn bề ngoài vừa đáng yêu lại nhiều hơn một phần kiều diễm.

"Ừm? Tu vi của ngươi đột phá rồi sao?"

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, đã phát hiện.

Kim Linh vốn có tu vi ở Luyện Khí tầng sáu, cũng giống như rất nhiều tán tu, bị khốn ở đại bình cảnh hậu kỳ.

Hôm nay, cuối cùng đã đột phá.

"Nhờ có linh khí ở đầy và đan dược mà công tử ban thưởng..." Kim Linh trịnh trọng thi lễ: "Vì sao công tử lại đối xử tốt với thiếp thân như vậy?"

'Điều này không tốt sao? Chỉ là chút rò rỉ giữa kẻ ngón tay mà thôi...'.

Trong lòng Phương Tịch cạn lời nhưng ngoài mặt thì lại trêu đùa: "Đương nhiên là vì thích sắc đẹp của tiểu nương tử rồi..."

Vừa nói hắn vừa bước đến, nâng cằm của giai nhân lên.

Sau khi Trúc Cơ, Phương Tịch hành sự càng tùy tâm sở dục hơn.

Gương mặt của Kim Linh không khỏi ửng đỏ đẹp mắt, nàng nhìn xung quanh như con thỏ nhỏm thì thầm: "Công tử xin vào phòng..."

"Ở ngay chỗ này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận