Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1261: Ni Cô (1)

Tuy tính cách của nàng hiền dịu, nhưng nữ nhân thích chưng diện là thiên tính, làm sao chịu cạo đầu trọc, thanh đăng cổ phật, ngồi bất động tham thiền?
Ni cô già nua lắc đầu, lại nhìn về phía Thanh Ngưu lão đạo.
- Trâu này năm đó có ân với lão đạo, lão đạo thực không đành lòng...
Thanh Ngưu lão đạo cười khổ, liên tục chắp tay.
- Ai... Một niệm vừa sinh, liền có nhân quả.
Ni cô chắp tay trước ngực, lại quét qua Phương Tịch, thở dài nói:
- Vị thí chủ này sát tính thật nặng! Bần ni có một quyển kinh phật, một chuỗi tràng hạt... nếu thí chủ trở lại thanh tâm quả dục, tụng kinh niệm phật, có thể trừ khử sát kiếp.
Nàng nhìn như lôi thôi, nhưng phật châu trong tay lại ôn hòa không chút tì vết, từng viên tỏa ra hào quang, vừa thấy liền biết không phải vật phàm.
- Đa tạ sư thái, chỉ là ta vô duyên với Phật môn.
Trong huyệt ngọc chẩm của Phương Tịch, Đệ Nhị Nguyên Thần khẽ động, đã thăm dò được mấy phần nội tình của nữ ni này, tâm thần không khỏi tập trung cao độ.
- Một Địa Tiên... phương thiên địa này chia làm hai tầng thanh trọc, ở trọc giới, Thiên Tiên rất ít, Địa Tiên đã là nhân vật tuyệt đỉnh.
- Ni cô này, chẳng lẽ nhằm vào ta mà đến?
Trong lòng hắn hơi động.
Nhưng không ngờ lão ni cô kia thở dài một tiếng:
- A Di Đà Phật... thiện tai thiện tai.
Sau đó tự mình rời đi.
- Đa tạ đạo hữu.
Thanh Ngưu lão đạo lại mơ hồ phát hiện Phương Tịch bất phàm, cho rằng là Phương Tịch đuổi lão ni cô đi, vội vàng nói cám ơn.
- Thôi, chúng ta đi tìm Thiên Khốc đầu đà.
Phương Tịch khẽ mỉm cười nói.
Mấy người đi tới ngoài Hải thị, thoáng đợi mấy canh giờ, liền thấy Thiên Khốc đầu đà vẻ mặt xúi quẩy bay tới.
- Làm sao thế, tình huống có biến?
Bích Ba Tiên Tử hỏi.
- Đúng vậy, Đoan Mộc Long kia không biết từ nơi nào được một đạo Lục Cực Sát Khí, sát khí này chính là đồ vật Nhạc Hồ Trung khổ sở tìm kiếm, hắn liền trực tiếp chịu thua!
Thiên Khốc đầu đà tức giận đến chửi ầm lên, không biết từ nơi nào tìm được một vò rượu mạnh, ùng ục ùng ục uống mấy ngụm, nói:
- Nhạc Hồ Trung kia vì chút tư tình nhi nữ, ném mặt mũi Trung Nguyên Kiếm Tiên ta, bản đầu đà và hắn cắt bào đoạn nghĩa...
- Thôi đi... người ta bằng hữu khắp thiên hạ, không hẳn còn nhớ có một người như ngươi.
Thanh Ngưu lão đạo và Bích Ba Tiên Tử đều không nói gì.
Bất quá bọn hắn đều là tu sĩ lâu năm, chút ánh mắt ấy vẫn phải có, liền cùng Thiên Khốc đầu đà tìm một nơi uống rượu giải buồn.
Bốn người cưỡi linh chu, một đường thâm nhập biển rộng, tìm một nơi phong cảnh tuyệt hảo, lại triển khai pháp lực, ràng buộc mấy con cá voi, tạm thời làm bình đài, bố trí yến hội, sau đó thoải mái chè chén.
Đây là niềm vui của Kiếm Tiên!
Nếu là Nguyên Thần Tán Tiên, sẽ sáng bơi Bắc Hải chiều đến Thương Ngô, Nguyên Thần lên trời xuống đất, cùng quần tiên làm bạn, thần ý hơi động, liền có thể chớp mắt vạn dặm, hái hoa mà về.
Chờ đến thời điểm trăng sáng treo giữa trời, Bích Ba Tiên Tử cười tủm tỉm cắt người giấy, biến ảo ra vũ cơ nhạc nữ, Thiên Khốc đầu đà gõ đao trợ hứng, Thanh Ngưu lão đạo khuôn mặt đỏ ửng, ồn ào muốn làm thịt trâu già ăn, làm Hắc Ngưu sợ đến trốn ở trong góc không dám nhúc nhích.... cuối cùng ai cũng say mèm.
Phương Tịch tửu lượng không tệ, nên không đến nỗi như vậy, tự mình khống chế ánh kiếm, đi tới trên trời cao.
Chỉ thấy vạn dặm không mây, trong Vịnh Lam Tinh, vô số ánh sao hội tụ, giống như một ngân hà xán lạn.
Biển rộng xanh thẳm, vô số ánh huỳnh quang theo sóng lớn phập phồng, quả thực là một phen mỹ cảnh.
- Cảnh sắc cỡ này, rực rỡ hơn nhiều nơi phồn hoa...
- E là chỉ có trong giới tu tiên, mới có thể thấy được thịnh cảnh như vậy.
Hắn than thở một tiếng, sau đó con ngươi xoay chuyển, ánh mắt như kiếm, đâm thủng một tầng ảo cảnh.
- A Di Đà Phật, Phương thí chủ, chúng ta lại gặp mặt.
Địa Tiên Lão Ni chắp tay trước ngực, cười dài nói.
- Xem ra sư thái là vì ta mà đến?
Sau đầu Phương Tịch hiện lên pháp lực, gia trì toàn thân, mơ hồ có kiếm quang giấu giếm.
- Bần ni xác thực vì thí chủ mà tới.
Lão Ni nhàn nhạt nói.
- Đã như vậy, vì sao không hiện ra chân thân, trái lại lấy ảo thân gặp?
Phương Tịch cầm Ty Thần Kiếm, tùy ý hỏi một câu.
Lão ni cô ngẩn ra, chợt triệt hồi huyễn thân, hiện ra một khuôn mặt xán lạn như ánh bình minh, cười nói:
- Bần ni Tiểu Không Đảo Nguyệt Không, gặp qua thí chủ.
- Tiểu Không Đảo Nguyệt Không sư thái?
Phương Tịch ngẩn ra, sau đó nói:
- Ta tựa hồ nghe qua uy danh của sư thái, chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Bàng môn, có pháp lực Địa Tiên, lại bị đại nguyện vây khốn, không thể phi thăng...
Dù có pháp lực Thiên Tiên, nếu ở thế tục có đại nhân quả dây dưa, cũng không thể phi thăng.
- Thí chủ thân có phật duyên, lại có sát kiếp, bởi vậy bần ni muốn độ vượt qua...
Nguyệt Không sư thái vô cùng thẳng thắn nói.
- Ha ha, ta vô ý vào Phật môn, dù bỏ mình lại có làm sao? Sư thái đi độ hóa những người khác đi, tỷ như ba vị phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận