Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 544: Xác ve

Như Ý Môn.

Trong động phủ.

Phương Tịch ngồi khoanh chân tĩnh tọa, bất chợt mở mắt ra, đưa tay phất một cái.

Xác của ba con Kim Thiền Tử lập tức hiện lên, xếp thành một hàng, chúng tản ra khí tức mục nát làm hắn nhướng mày.

"Hình như... Có chút không đúng."

Sau khi cẩn thận kiểm tra một phen thì trên mặt của Phương Tịch chỉ có nụ cười khổ: "Thúc tiềm lực quá nhiều... Đây căn bản không phải ba con yêu thú cấp bốn thượng phẩm mà là thúc giục vịt nhồi, gà thịt sinh trưởng... Một khi tử vong thì tinh hoa trong cơ thể nhanh chóng trôi đi... Có thể chế tạo được mộc khôi lỗi cấp bốn hạ phẩm thì cũng phải cười trộm."

Hắn cắn răng, hai tay kháp quyết, một đạo thanh sắc phù văn lấp lóe rồi bay vào trong xác của Kim Thiền Tử.

Trong nháy mắt tiếp theo, chuyện khiến hắn kinh ngạc phát sinh!

Huyết nhục và gân cốt trong cơ thể Kim Thiền Tử nhanh chóng tan rã, chờ đến khi Phương Tịch phản ứng kịp thì nó đã hóa thành một bãi nước tanh hôi.

"Đáng chết..."

Hắn thì thào rồi đánh ra một đạo pháp quyết, thả Đại Thanh ra: "Đi... Dọn dẹp sạch sẽ cho ta!"

Đại Thanh gào lên, có chút ủy khuất nhưng nó vẫn khống chế vân vụ, nó vận công để làm sạch rác...

"Cắt... Bí thuật ta truyền thụ cho ngươi là bí pháp tuyệt đỉnh trong Thiên Yêu Lục Tiên Sách để làm công việc rác rưởi này sao?"

Phương Tịch không để ý lắm, chờ sau khi Đại Thanh dọn dẹp sạch sẽ thì hắn lại quan sát ba cái 'xác ve' kia một lần nữa!

Đúng vậy...

Sau khi Kim Thiền Tử chết, vừa rồi chẳng biết tại sao huyết nhục lại tan rã, bây giờ chỉ còn lại ba cái xác ve.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì sinh động như thật nhưng thật ra bên trong đã trống không, chính là ba tấm kim bì!

"Lần này lỗ nặng rồi..."

Phương Tịch nhìn thấy xác ve do ba con Kim Thiền hóa thành thì vẻ mặt không khỏi đầy sự đau lòng, tiếc hận.

Nếu có thể luyện chế ba con Kim Thiền này thành mộc khôi lỗi cấp bốn thượng phẩm, vậy thì chẳng phải tu tiên giới Nam Hoang sẽ mặc hắn hoành hành rồi sao?

Nhưng mà dù hắn không có ba con mộc khôi lỗi có thể địch được Nguyên Anh hậu kỳ thì trong cương vực nhân tộc bây giờ hắn vẫn có thể hoành hành... Dường như cũng không khác nhau nhiều lắm?

Thần thức của hắn đảo qua từng tấc xác ve, hắn lại chợt phát ra tiếng kinh nghi.

Chỉ thấy ở trong xác ve, vị trí gần bụng, dường như có hoa văn mơ hồ.

Phương Tịch cầm một cái xác ve lên, cẩn thận kiểm tra một phen, lại nhìn một cái xác ve khác.

"Hình như... Không phải hoa văn mà là... Phù lục? Phù lục cùng loại với Phượng Triện Văn sao? !"

Hắn cầm lấy một cái ngọc giản, muốn vẽ lại những hoa văn này rồi tu bổ hoàn chỉnh...

Răng rắc!

Bất chợt trên ngọc giản chẳng biết từ lúc nào lại hiện ra một vết nứt!

"Ngọc giản bình thường không thể nào chịu nổi... Dù là không hoàn chỉnh sao?"

Phương Tịch nhìn từng tử sắc triện văn dường như có phần không hoàn chỉnh bên trong xác ve, hắn chợt nghĩ đến gì đó: "Phượng Triện Văn cũng có đặc tính giống vậy, rõ ràng cấp bậc của những phù văn này khá cao, thậm chí còn đại biểu loại thiên địa quy tắc nào đó, bởi vậy phàm vật khó mà chịu nổi sao?"

"Chẳng lẽ... Đây chính là Long Chương Văn hay sao?"

Từ sau khi Phương Tịch biết được lai lịch của Phượng Triện Văn thì hắn cũng chú ý thu gom tin tức về phương diện này.

Cho đến gần đây hắn xẻo một nắm lông cừu của Ly Thương Ma Cung, cuối cùng mới biết được tin tức cặn kẽ của Long Chương Phượng Triện này.

"Long Chương Văn... Chính là Chân Long lĩnh hội đại đạo thời gian mà thành... Dùng hình thể của nó để mô tả..."

Phương Tịch nhìn qua từng đường vân tử sắc kia, đúng là hơi giống con giun, lại tựa như rắn bò, mang theo vết tích vặn vẹo, hơi không chú ý thì dễ khiến người khác hoa mắt.

"Thời gian, hư không... Cả hai thứ này đều là đại đạo cấp cao nhất, ngoại trừ chân linh ra thì ma tộc, nhân tộc cũng đều có đại năng lĩnh hội, mỗi tộc truyền xuống điển tịch phù văn khác nhau, chỉ là tạo hình đều cơ bản giống nhau... Dù sao đại đạo cũng ở chỗ này, càng đến gần đại đạo thì càng quy nhất... Thậm chí vẫn là Chân Long và Phượng Hoàng lĩnh hội hai đại đạo này sâu nhất, bởi vậy dù trong nhân tộc tìm hiểu được 'đạo' thì cũng dùng Long Chương Phượng Triện làm tên sao?"

"Tiếc là... Trong tông môn ở Nam Hoang bây giờ cũng không có truyền thừa Long Chương Phượng Triện nào."

"Cũng may trong tay của ta có tàn hồn của tu sĩ Nguyên Anh Nguyên Thủy Ma Môn nên lĩnh hội nhập môn Phượng Triện Văn cũng không thành vấn đề... Về phần Long Chương Văn này thì phải xem vận khí và cơ duyên sau này."

Phương Tịch cất kỹ ba cái xác của Kim Thiền Tử.

Có thể trời sinh hiển hóa Long Chương Văn, đồng thời chịu được thì ba tấm da này rõ ràng không phải phàm vật.

"Hình như... Cũng không lỗ mà?"

Sau khi xử lý xong các loại khôi lỗi yêu tộc, lại phân loại xử lý thu hoạch xong thì Phương Tịch đã lâm vào trạng thái bế quan khổ tu.

Từ sau khi linh căn của hắn tấn thăng thì tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh, lại có Ly Hợp Đan tương trợ nên bây giờ hắn cảm thấy cách tầng thứ 17 công pháp Khô Vinh Quyết viên mãn cũng chỉ kém một chút.

Bởi vậy hắn nhất định phải không ngừng khổ tu mỗi ngày, tranh thủ công pháp nhanh chóng viên mãn, như vậy thì hắn sẽ có thể trùng kích bình cảnh trung kỳ!

Thông qua đại chiến liên tục này, Phương Tịch cũng hiểu rõ được tu vi của bản thân không đủ.

Cảnh giới không đủ thì ngay cả uy năng của linh bảo cũng không thể phát huy hoàn toàn!

Hắn chậm rãi nhắm mắt, công hành chu thiên, đi kèm với vận công, quang huy hai màu xanh vàng quấn lên người hắn, Mộc linh khí dày đặc trong linh mạch cấp bốn nhanh chóng bị hấp dẫn đến, vây quanh hắn hình thành một vòng, thậm chí còn mơ hồ hiển hóa thành hư ánh các loại linh thực.

Trong đan điền khí hải, chủ Nguyên Anh mở mắt ra, thổ nạp từng tia pháp lực, dường như nó đang liên tục trưởng thành...

...

Tu luyện không tuế nguyệt.

Phương Tịch vẫn tu luyện chăm chỉ, thỉnh thoảng xuất quan tìm Nam Cung Ly và Thập Bát Thiên Phi, quan sát chỉ điểm kỹ nghệ loại hình Thiên Ma Vũ một phen, nhân tiện còn có thể nghe ngóng thế cục Khương Quốc.

Căn cứ vào lời nói của Nam Cung Ly, sau khi ma đạo Khương Quốc đại thắng, một chi yêu tộc mà Khương Quốc suất lĩnh cũng đã từ bỏ thông đạo hư không ở đây mà tụ hợp với Phong Quốc.

Bây giờ hai bên chính ma liên thủ, bố trí Lưỡng Nghi Thất Tuyệt Đại Trận ở nơi hiểm yếu nào đó ngay biên giới giữa Khương Quốc và Phong Quốc, một lần nữa giằng co với yêu tộc, đánh chủ ý chính là một chữ kéo.

Dù sao cách thời gian yêu tộc hàng giới đến nay đã qua mấy chục năm, lại kéo dài thêm mấy chục năm nữa thì nói không chừng hàng giới sẽ kết thúc.

Chỉ cần ở trong lúc này, yêu tộc không thể nào lợi dụng Chuyển Hoán Đại Trận để ô nhiễm linh khí của Nam Hoang thì đã tính như thành công!

Về phần chính đạo đệ nhất nhân đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ Thiên Tinh Tử bị phá hỏng pháp thể thì đã thông qua đoạt xá mà khôi phục hơn phân nửa thực lực, bây giờ vẫn đang bế quan.

Dường như hai tộc nhân yêu bây giờ cũng ở trong trạng thái yên lặng liếm vết thương, trong thời gian ngắn sẽ không thể nào bộc phát đại chiến lần nữa.

Phương Tịch tâm sự với Nam Cung Ly một phen rồi lại trở vào động phủ, bắt đầu tu hành khắc khổ.

Trong động phủ.

Phương Tịch mở mắt ra: "Quả nhiên... Thập Bát Thiên Ma Vũ rất hữu ích với Thất Tình Ly Thương Phổ mà ta tu luyện."

Lợi ích của thần thức cường đại thì đương nhiên không cần nhiều lời.

Sau khi hắn lấy được trọn bộ công pháp và chỉ điểm của Thiên Đố Ma Quân thì tiến độ tu luyện bí thuật này của hắn thật sự tăng nhanh như gió, cuối cùng đã luyện thành tầng thứ nhất!

"Tầng thứ nhất Thất Tình Ly Thương Phổ, tăng phúc thần thức..."

Hắn phóng thần thức ra, trước chỉ có trong vòng trăm dặm rõ ràng trước mắt hắn, sau đó hắn có thể cảm ứng mơ hồ tình hình trong vòng hai trăm dặm.

Nhưng bây giờ, Phương Tịch cảm thấy cực hạn thần thức của bản thân thoáng cái đã bạo tăng hai, ba thành, tất cả trong phương viên một trăm hai, ba mươi dặm đều rõ ràng trước mắt hắn, thậm chí tình huống ngoài hai trăm dặm thì hắn cũng có thể cảm ứng mơ hồ!

"Không hổ là công pháp tu luyện thần thức..."

"Thần thức cường đại đối với đột phá cảnh giới cũng có chỗ tốt nhất định."

"Đồng thời công pháp này còn kèm theo bí thuật công kích và phòng ngự thần thức..."

Phương Tịch có cảm giác như nhặt được bảo.

'Bí thuật công kích thần thức của Thất Tình Ly Thương Phổ gọi là Thiên Ma Ngâm, dùng một đạo Thiên Ma Âm để khơi thất tình lục dục trong lòng của đối thủ, khiến thần hồn của kẻ đó nhưng rơi vào hồng trần điên đảo, hơi sơ ý một chút sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma.

Về phần bí thuật phòng ngự thì tên là Thất Tình Giáp, có thể khiến thức hải có thêm một tầng thất thải quang vựng, ngăn cản công kích thần thức.

Thật ra Phương Tịch cũng không hứng thú nhiều với bí thuật Thất Tình Giáp này.

Dù sau hắn cũng đã có Chư Thiên Bảo Giám tọa trấn thức hải, nó chính là át chủ bài phòng ngự thần hồn cường đại nhất của hắn.

Nhưng Thiên Ma Ngâm lại có thể tu luyện khắc khổ.

"Luyện thành tầng thứ nhất thì có thể giải quyết Oán Hồn Dẫn trên thân."

Phương Tịch thở dài.

Từ trước đến nay trên người hắn vẫn luôn gánh Oán Hồn Dẫn, chỉ dùng bí thuật để che giấu đi mà thôi.

Bây giờ cuối cùng hắn đã có thể trừ bỏ tai họa ngầm này!

"Oán niệm, căm hận... Cũng là một trong thất tình lục dục, có thể hóa thành nhiên liệu của Thất Tình Ly Thương Phổ, lại có thể giúp chút sức cho ta."

Phương Tịch thì thào rồi biến đổi thủ quyết.

Trong nháy mắt tiếp theo, trong mắt của hắn lóe lên một tia thất thải lưu ly, trong loáng thoáng hắn có thể thấy được oán niệm quấn quanh người.

Đa phần đều là đệ tử Nguyên Thủy Ma Môn đã từng bị hắn giết, thật sự không đánh giá nhắc đến.

Đạo mạnh nhất chính là đến từ Thất Sát Ma Quân!

"Hận ta đi..."

"Oán ta đi..."

"Sự oán hận của kẻ yếu, thật sự không đáng nhắc đến."

Phương Tịch khẽ nhếch khóe miệng, hắn bắt đầu vận chuyển bí pháp, rút Oán Hồn Dẫn ra, chủ động rèn luyện thần thức của bản thân, hắn muốn ngưng luyện một điểm 'Kim Tính' Nghiêng ngả không phá!

Kim Tính Bất Hủ, nếu có thể tu luyện thần thức đến giai đoạn Kim Tính Bất Hủ thì dù thân thể thần niệm của hắn cũng có thể giống như nhục thân bình thường.

Đây chính là cảnh giới của Hóa Thần Ma Tôn ngày đó!

Cũng là vô thượng thần thông từ hư hóa thực!

Thời gian từ từ trôi qua.

Đại môn động phủ của Phương Tịch cũng không mở ra.

Ngày hôm nay.

"Tên vô lương tâm này... Bây giờ không biết có bao nhiêu người của hai đạo chính ma hi vọng gặp, toàn bộ đều để lão nương thoái thác, chuyện này phải đắc tội bao nhiêu người chứ?"

Nam Cung Ly vuốt ve Tứ Nhĩ Chỉ Hầu trên bờ vai, nhìn động phủ ở linh sơn của Phương Tịch, trong lúc phàn nàn, lại mơ hồ mang theo một tia mừng thầm.

Bây giờ đại danh Vân Kiệt Tử thật sự đã vang vọng hai đạo chính ma, được vinh dự là đệ nhất nhân dưới đại tu sĩ.

Mà người thật sự biết chuyện thì càng hô lên xưng hào đệ nhất tu sĩ Nam Hoang, thậm chí Thiên Tinh Tử và Thiên Đố Ma Quân cũng chưa từng ra mặt phủ nhận.

Mặc dù đa phần tu sĩ đều không cho là đúng nhưng một số lão ngoan đồng lại giữ kín như bưng chuyện này...

Nhờ vào chuyện này mà địa vị của Nam Cung Ly cũng nước lên thì thuyền lên.

Thần sắc của nàng chợt biến, nhìn xung quanh linh sơn.

Vù vù!

Gió nhẹ gào thét, sau đó cuốn lên từng tầng thiên địa linh khí quán chú vào động phủ.

Trong lúc nhất thời, dù linh mạch cấp bốn của Như Ý Môn cũng có chút chống đỡ không nổi.

Cảnh này Nam Cung Ly lại rất quen: "Thiên tược này nhỏ hơn thiên tượng Kết Anh rất nhiều, chắc là tên vô lương tâm kia... Đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ sao? A... Nếu trước đó có người nói đệ nhất tu sĩ Nam Hoang mới Nguyên Anh sơ kỳ thì chắc chắn sẽ không có ai tin..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận