Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 796: Thế cục

Thời gian như nước.
Trong nháy mắt nhiều năm đã qua.
Phương Tịch tận mắt nhìn tiểu Trùng đột phá cảnh giới, trở thành một vị tu tiên giả thái điểu Luyện Khí tầng ba.
Chuyện này khiến hắn không khỏi cảm khái, Địa Tiên giới đúng là thích hợp đột phá.
Mà chút thời gian này chỉ có thể để hắn miễn cưỡng quen mặt với Chu Quân và Lương quả phụ.
Gió nhẹ thổi qua.
Trên mấy mẫu linh điền mới khai khẩn ở bên cạnh dòng sông lộ ra màu xanh nhạt của mạ.
Mấy mẫu nài đương nhiên là Lương quả phụ khai khẩn, theo cách nói của Lương quả phụ, người sống sao có thể để nghẹn nước tiểu chết?
Nếu bên ngoài phường thị đã nguy hiểm thì không bằng mở linh điền ở trong phường thị.
Vì vậy cô ta còn lật nhào mấy động phủ làm bằng đá, vất vả dọn dẹp gạch ngói vụn, thật sự đã mở ra trong phế tích một mẫu ba phần đất, mỗi ngày còn bớt chút linh thạch vào miệng ra để mua giống linh mễ trồng.
Bây giờ nhìn lại những linh mễ này sinh trưởng cũng không tệ.
Dù sao Phường Thị Hắc Nham cũng từng là một linh mạch lớn, dù bây giờ hơi tàn tạ nhưng cũng tốt hơn những chỗ khác rất nhiều.
Mỗi ngày Phương Tịch đều khổ luyện bí thuật, chế tác phù lục...
Buổi sáng hắn theo thường lệ ra ngoài tản bộ, cũng thích đến ngắm linh điềm.
Dù sao hắn cũng xuất thân từ Linh nông, bây giờ lại là Địa Tiên nên rất có hảo cảm với chuyện này.
"Ồ, Lương đạo hữu lại làm ruộng sao?"
Phương Tịch cười tủm tỉm lên tiếng chào.
Ở trong linh điền, Lương quả phụ kết quyết hai tay, khí tức pháp lực trên người dần tiêu tán, hiển nhiên cô ta mới thi triển pháp thuật nhổ cỏ của Linh nông xong.
Tiểu Trùng ở bên cạnh, ra sức nhặt những thi thể côn trùng có hại bị Canh Kim kiếm khí đâm xuyên.
Đám côn trùng này ăn linh mễ mà lớn nên mùi vị cũng không tệ, nướng lên cũng là một bữa ngon.
Theo thời gian trôi đi thì lương thực trong phường thị cũng càng ngày càng eo hẹp.
Lại càng không cần phải nói... Tu sĩ cũng là người.
Tu sĩ cấp thấp kết thành đạo lữ thì xác suất thai nghén dòng dõi vẫn rất cao.
Chỉ sau khi đến cấp cao thì phương diện dòng dõi mới khá gian nan.
"Đại thúc!"
Tiểu Trùng ngoan ngoãn gọi.
"Ừ, ngoan..."
Phương Tịch cười đáp lại.
"Tiểu hài tử có vẻ rất thích đạo hữu... Mặc dù đạo hữu đã có thể tích cốc nên không có nhu cầu lớn với lương thực nhưng hay là cùng làm đi... Ta có thể để lại cho đạo hữu năm phần."
Lương quả phụ vén tóc ra sau tai, lại đưa ra đề nghị lần nữa.
Cô ta cũng là người thông minh, lúc trước thấy giá lương thực trong phường thị tăng lên không ngừng thì lập tức khai khẩn linh điền.
Đáng tiếc, chuyện này cũng không qua được quản sự Thiên Phạm Bang, bởi vậy cô ta lại lôi kéo mình và Chu Quân.
Phương Tịch vẫn còn nhớ rất rõ thái độ trước kia của đối phương với mình tuyệt đối là kính nhi viễn chi, tránh không kịp.
Rất hiển nhiên, trong mắt của Lương quả phụ ác nhân thì cần ác nhân trị, so với chết đói thì lá mặt lá trái với mình cũng là chuyện không có cách nào khác.
Nếu không lôi kéo được mấy hậu trường giúp thì cô ta không dám khai khẩn trong phường thị.
Nhưng Phương Tịch lại chướng mắt chuyện này nên đã từ chối thẳng.
Còn Chu Quân thì ngược lại, không biết y nghĩ thế nào mà thật sự đã đồng ý, chiếm một chút phân ngạch.
Chỗ quản sự Thiên Phạm Bang cũng do y ra mặt mới khiến tên quản sự kia miễn cưỡng giả vờ như không biết chuyện này.
Theo quan sát của Phương Tịch thì thương thế của người này vẫn chưa khỏi hẳn mà còn có xu thế chuyển biến xấu, e là sẽ phải giảm rất nhiều thọ nguyên, bây giờ y ẩn cư ở đây, một là dưỡng lão chờ chết, hai thì e là muốn tìm truyền nhân y bát.
"Đáng tiếc, bản nhân không thích ăn linh mễ."
Phương Tịch vân cười tủm tỉm mà từ chối.
Lương quả phụ cũng không nói nhiều, cô ta biết tên Trúc Cơ hậu kỳ này là loại người hung ác nên chắc chắn giấu không ít thịt hoang thú.
Chỉ cần cất giữ thỏa đáng lại phối hợp với thuật tích cốc thì tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể kiên trì được rất lâu, trong lòng cô ta không khỏi ao ước.
Nếu cô ta không có tiểu Trùng thì cần gì phải liều mạng như vậy chứ?
Cũng may, chờ khi linh mễ bội thu thì cũng xem như hết khổ, có lẽ năm sau sẽ có thể thoải mái hơn một chút?
"Mẫu thân... Con đi giúp Chu gia gia chăm sóc thảo dược."
Tiểu Trùng bắt côn trùng có hại xong thì đến trước mặt Lương quả phụ nói.
Trong thời gian này nếu nó rảnh rỗi sẽ chạy đến chỗ Chu Quân, chủ yếu là vì Chu Quân thường xuyên mang một số quả mọng và cam thảo trong thảo dược cho nó ăn, mùi vị cũng không tệ, thoáng cái đã tóm lấy dạ dày của tiểu hài.
"Đi đi, đi đi..."
Đối với chuyện này thì Lương quả phụ cũng rất vui.
Chu Quân chính là một vị Luyện Đan Sư! Dù y không thể nhận tiểu Trùng làm đồ đệ nhưng có thể dạy một chút tri thức thảo dược cũng rất tốt.
Huống chi bây giờ cô ta còn cần Chu Quân làm chỗ dựa mới có thể yên ổn làm ruộng, bởi vậy cũng cổ vũ tiểu Trùng đến đó lấy lòng.
"Đứa nhỏ tiểu Trùng này không tệ, Mộc linh căn thượng phẩm, Hỏa linh căn hạ phẩm... Cũng có chút thích hợp trở thành Luyện Đan Sư."
Phương Tịch nhìn bóng lưng của tiểu Trùng rồi khen.
Hắn đã có thể khẳng định, Chu Quân cố ý thu đồ.
"Đúng vậy, nếu tiểu Trùng có thể trở thành Luyện Đan Sư thì ta cũng có thể yên tâm."
Lương quả phụ vỗ vỗ bộ ngực run run rẩy rẩy của mình, đang định nói gì đó thì đã thấy có một con chim màu xanh nhỏ đậu lên vai của Phương Tịch.
"Lương đạo hữu, tại hạ có việc, xin phép đi trước."
Nụ cười của Phương Tịch không giảm mà trở về động phủ của mình.
Lương quả phụ chờ sau khi Phương Tịch đi rồi mới lộ vẻ mặt ngờ vực.
Cô ta vẫn không nhìn thấu tên Phương Nguyên này.
Rõ ràng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ nhưng sạo lại tình nguyện trà trộn ở khu dân nghèo, làm bạn với bọn họ mà không gia nhập Thiên Phạm Bang hoặc Lôi Hỏa Đường, từ đó khoái ý ân cừu, trở thành đại nhân vật trong Phường Thị Hắc Nham.
Phải biết rằng bây giờ hai đại bang phái này càng ngày càng xung đột kịch liệt nên rất muốn lôi kéo những tu sĩ cấp cao kia.
Đương nhiên đối với tán tu tầng dưới chót mặc dù cũng có áp bách nhưng sẽ bỏ qua những người nhìn không dễ chọc.
Đây hoàn toàn là vấn đề lịch sử còn sót lại, dù sao nơi này cũng từng là nơi tu sĩ cấp cao quần cư, ai biết được có người ẩn giấu giả heo ăn thịt hổ hay không?
Hoặc vận khí tốt mà nhặt được phù lục uy lực lớn hoặc là bảo vật dùng một lần trên thi thể tu sĩ cấp cao.
Thành viên bang phái uy hiếp quá mức, kết quả bị tu sĩ Luyện Khí không đáng chú ý kéo theo đồng quy vu tận cũng không phải không xảy ra ở Phường Thị Hắc Nham!
Kiêng kị lẫn nhau, nhượng bộ lẫn nhau mới tạo thành hệ sinh thái của Phường Thị Hắc Nham bây giờ.
Mặc dù hỗn loạn nhưng cũng có trật tự...
...
Trong động phủ.
Phương Tịch đóng cửa lại, một tầng cấm chế tự động xuất hiện.
"Chủ nhân..."
Tiểu Thanh ở trên vai của hắn đã không nhịn nữa mà mở miệng nói chuyện: "Người ta cũng không lười biếng chút nào nha, bay đến động phủ kia, gặp hai vị kia, sau đó lập tức mang hồi âm trở về..."
Dù là tu sĩ Hóa Thần đi bái phỏng động phủ của hảo hữu, mỗi lần đi về đều phải mất rất nhiều năm!
Nếu đến thành Thiên Phạm thì không biết phải mất bao nhiêu lâu?
Đây cũng là nguyên nhân mà những tu sĩ cấp thấp này hạn chế di chuyển, chỉ có thể bị động chờ đợi.
"Trên đường không gây phiền phức gì chứ?"
Phương Tịch cảnh giác hỏi.
"Ô ô ô... Chủ nhân, trong man hoang thật quá nguy hiểm, Tiểu Thanh gặp phải hoang thú lợi hại mấy lần, xém chút đã không trở về được..."
Tiểu Thanh líu ra líu ríu dường như đang tố khổ.
Phương Tịch trợn mắt: "Ngươi chỉ chỉ biết nhớ chút vốn liếng của ta... Sau này ta sẽ ban cho ngươi một món thông linh chi bảo, hồi âm đâu?"
Dù sao bây giờ thông linh chi bảo đối với hắn cũng không có tác dụng gì, phải đổi mới.
Đổi lại cho linh sủng cùng thủ hạ sử dụng cũng là chuyện rất bình thường.
Lúc này Tiểu Thanh mới thỏa mãn gật đầu, nó há mỏ phun ra một đạo hào quang.
Trong hào quang hiện ra một khối ngọc giản.
Phương Tịch bắt lấy rồi quét thần niệm qua xem.
Thư này là do Liễu Nhứ viết, theo lời của đối phương, lúc ấy các nàng rời khỏi rồi đã tìm vị Thiên Hoa sư thúc kia nương tựa, được che chở.
Vị sư thúc kia chính là tu sĩ Phản Hư, chiếm một linh mạch cấp năm trong man hoang mở động phủ, bởi vì ít người lại không rêu rao nên nguy hiểm lớn nhất gặp phải cũng chỉ là mấy con hoang thú vây công, có thể dễ dàng hóa giải...
Trong thư Liễu Nhứ cò tỏ vẻ lo lăng cho Phương Tịch, sau khi nàng biết tin đêm đó Phường Thị Hắc Nham bị Nguyên Cổ Hoang Thú vây công thì thật sự đã lo lắng cho Phương Tịch.
Đáng tiếc Phương Tịch cũng không nói cho đối phương biết mình đã trở lại phường thị tiếp tục ẩn thân.
Hắn luôn có thói quen giấu một tay với bất kỳ kẻ nào.
Lúc này lướt qua những lời hỏi thăm thì Phương Tịch đã thấy được tin tức thành Thiên Phạm mà mình muốn thấy nhất.
Nếu thành Thiên Phạm vẫn bình yên, lại có tiếp viện đến, thậm chí đã sửa xong siêu cấp truyền tống trận.
Vậy thì hắn sẽ từ bỏ ôm cây đợi thỏ chờ Tam Giác Nguyên Tê mà đi thẳng đến thành Thiên Phạm, tiện thể chuộc thân, sau đó lên siêu cấp truyền tống trận trở về nhân tộc.
Như vậy thân phận này chính là thân gia trong sạch, dù sau này hắn gia nhập tông môn Hợp Thể, Đại Thừa gì đó cũng sẽ qua được kiểm tra.
Đáng tiếc, theo không ngừng đọc thì thần sắc của Phương Tịch cũng từ từ âm trầm hơn.
Cuối cùng thì thở dài buồn bã.
"Thành Thiên Phạm liên tục gặp phải mấy đợt Nguyên Cổ Hoang Thú vây thành, mặc dù cuối cùng vẫn chống nổi nhưng cũng tổn thất nặng nề?"
"Vị tu sĩ Hợp Thể thụ thương kia cũng không lộ diện, sẽ không lén bỏ chạy đó chứ?"
"Liễu Nhứ và Vân Hi cũng không đề nghị bây giờ đến thành Thiên Phạm, dù sao nếu đến đó sẽ bị bắt làm pháo hôi!"
Phương Tịch suy nghĩ, đương nhiên cũng tuyệt tâm tư đến thành Thiên Phạm.
Mặc dù bây giờ hắn đã là Phản Hư sơ kỳ nhưng thành Thiên Phạm chính là hạch tâm của Thiên Phạm Vực, số lượng tu sĩ Phản Hư không dưới mười ngón tay, ngay cả tu sĩ Phản Hư hậu kỳ cũng có.
Mình đến đó cũng không lấy được quyền lực gì mà còn dễ bị tính kế.
Còn không bằng ở bên ngoài, trời cao mặc chim bay.
Tám thành vị tu sĩ Phản Hư của Thiên Mị Tông kia cũng nghĩ như vậy.
'Với thế lực Thiên Mị Tông thì tin tức chắc là thật!'.
'Như vậy thì vẫn nên ở lại đây tiềm tu một thời gian... Dù sao tu luyện bí thuật thần thông cũng không có yêu cầu gì với linh mạch.'.
Phương Tịch tiếp tục xem tiếp thì thần sắc lại khẽ động.
Liễu Nhứ và Vân Hi Tiên Tử đều là tu sĩ Hóa Thần, ở trong Thiên Mị Tông cũng xem như cao tầng, lần này họ rất được lòng của Thiên Hoa sư thúc nên cũng được cho biết rất nhiều bí mật của thượng tầng.
"Thì ra nguyên nhân khai hoang lần này... Chủ yếu là do Kim Cương Tử một trong Nhân Tộc Ngũ Tử thôi động."
"Mà căn cứ của hắn... Chính là dựa vào một vị hảo hữu bói ra, lúc này nhanh chóng khai hoang thì lợi nhiều hơn hại? !"
Phương Tịch cảm thấy cạn lời.
Nhưng mà rất nhiều tu sĩ đều tin tưởng học thức mệnh lý và bói toán, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Tiếp tục xem tiếp thì hắn lại hơi động dung: "Vị hảo hữu của Kim Cương Tử... Rất giỏi thôi diễn thiên cơ, có thanh danh là Đệ Nhất Đại Sư Bói Toán của nhân tộc. Thảo nào hắn vừa bói xong thì Kim Cương Tử thật sự bắt đầu hành động..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận