Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 438: Pháp chỉ Kim Đan

Ánh mắt của Thái Thúc Hồng chuyển động qua lại giữa ngọc giản và yêu đan.

Rất rõ ràng, y đã trực tiếp bỏ qua cái gọi là lựa chọn đầu tiên.

Ở trong ba nước muốn thu được cơ duyên Kết Đan là khó cỡ nào?

Đừng nói là tu vi Giả Đan không cách nào tiến thêm nhưng Giả Đan cũng có thực lực và thọ nguyên của Kết Đan sơ kỳ, biết bao nhiêu tu sĩ linh căn địa phẩm cầu cũng cầu không được!

Thật ra Thái Thúc Hồng cũng biết rõ, bây giờ y đã không còn trẻ nữa mà cơ duyên Kết Đan trong ba nước thật sự lác đác không có mấy.

Về phần đến Nguyên Quốc?

Chỉ sợ càng khó mà tranh qua được tu sĩ của những tông môn kia.

Có lẽ cơ duyên mà đảo chủ đưa cho chính là cơ duyên lớn nhất đời y.

"Thượng cổ kiếm tu nhất kiếm phá vạn pháp!"

Thái Thúc Hồng nhìn qua ngọc giản, trong đôi mắt mang theo một tia lửa nóng, bàn tay lại hướng về hộp ngọc yêu đan: "Công pháp thượng cổ kiếm tu lại thế nào, cảnh giới cao mới thật sự mạnh!"

Phương Tịch thấy Thái Thúc Hồng chọn yêu đan cấp ba thì có chút tiếc hận.

Hắn còn rất muốn mở mang chút kiến thức về uy lực của Thái Bạch Kiếm Quyết, nếu thiên phú trên kiếm đạo của Thái Thúc Hồng khiến hắn hài lòng, tương lai cũng không phải sẽ không thể hỗ trợ đối phương ngưng kết Kim Đan chân chính.

Nhưng mà đối phương đã đưa ra lựa chọn, chỉ là một tên Kim linh căn thượng phẩm cũng không đáng để hắn chỉ điểm gì đó.

"Nếu ngươi đã có lựa chọn thì cứ vậy đi!"

Hai tay Phương Tịch chợt kháp quyết, Ngoại Đạo Nguyên Anh ở trong đan điền của hắn cũng làm động tác như vậy.

Một đạo pháp ấn xuất hiện, rơi vào trong cơ thể của Thái Thúc Hồng.

Thái Thúc Hồng giật mình, nhưng ngay lập tức dùng thần thức nhìn thân thể lại cảm thấy không khác trước đây chút nào.

Phương Tịch sử dụng chính là một tiểu khiếu môn của Lục Đạo Luân Hồi trong đạo Diêm Ma Thiên Tử.

Với thực lực của Ngoại Đạo Nguyên Anh, cấm chế mà hắn hạ đừng nói Thái Thúc Hồng chỉ là Trúc Cơ viên mãn mà dù Kết Đan viên mãn cũng đừng hòng phát hiện được.

Phải tấn thăng Nguyên Anh mới có thể thoát khỏi khống chế.

"Đa tạ đảo chủ ban thưởng, từ nay trở đi Thái Thúc Hồng ta chính là thanh kiếm trong tay của đảo chủ!"

Thái Thúc Hồng lần nữa ôm quyền hành lễ.

"Ừ, chỗ này còn có một phần tâm đắc Kết Đan của ta, ngươi lui xuống cố gắng lĩnh hội, không được lãng phí viên yêu đan này."

Phương Tịch ném ra một ngọc giản khiến Thái Thúc Hồng mừng rỡ lui ra.

Tu sĩ Trúc Cơ viên mãn luyện hóa yêu đan thành tựu Giả Đan, thật ra cũng có tỉ lệ thất bại nhất định.

Chỉ là tỉ lệ tu sĩ luyện hóa yêu đan ngưng kết Giả Đan cũng không khác gì với tu sĩ phục dụng Ngũ Hành Linh Quả ngưng kết Chân Đan.

Có thứ này đặt cơ sở, lại thêm một số linh dược phụ trợ và tâm tính, ý chí bản thân của tu sĩ cùng cảnh giới công pháp tự mang tỉ lệ Kết Đan thì xác suất thành công cũng khá tốt.

"Còn hai viên yêu đan, vừa vặn trong đó có một viên hệ Thổ, đáng tiếc Hải Đại Ngưu này bất tranh khí, nếu đã là Trúc Cơ viên mãn thì ta cũng thuận tay ban thưởng..."

Thế nhưng, Phương Tịch biết được đây mới là hiện trạng của đa số tu sĩ Trúc Cơ ở tu tiên giới ba nước hiện nay.

Đừng nói là tiến cấp hậu kỳ thậm chí viên mãn.

Dù tiến cấp Trúc Cơ trung kỳ thì cũng đáng để cổ động ăn mừng một phen, rất nhiều tu sĩ đều bị bình cảnh Trúc Cơ sơ kỳ vây khốn cả đời!

Thật sự giống như ở Nguyên Quốc, cảnh giới của đa phần tu sĩ Kết Đan đều là Kết Đan sơ kỳ, thậm chí ngoại đan và Giả Đan.

Phương Tịch thở dài, hắn nhẹ nhàng điểm chân một cái đã vào trong rừng hoa đào.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào phiêu đãng đầy trời.

Trong rừng đào, có một nữ tử dung mạo đoan chính tú lệ, khí chất như hoa lan trong cốc vắng đi đến, chính là Nguyễn Tú Tú!

Tiếc là tu vi của nữ tử này mới Trúc Cơ sơ kỳ!

Phương Tịch nhìn lướt qua, lại đổ một ngụm Thanh Trúc Tửu vào miệng, trong mắt có sự hồi ức.

"Nguyễn Tú Tú, bái kiến lão tổ!"

Nguyễn Tú Tú uyển chuyển quỳ xuống, rõ ràng cũng là người được Phương Tịch gọi đến.

"Đáng tiếc..."

Phương Tịch búng ngón tay, Thanh Hòa Kiếm bay ra như một con Giao Long màu xanh.

Kiếm quang lạnh, nhiệt độ trong rừng đào chợt hạ xuống.

Thanh quang lấp lánh, hoa đào bay múa đầy trời, một nhánh Linh Đào Thụ bị chém xuống, hiện ra vết cắt rất bóng loáng.

Tiếp theo, từng chút gỗ vụn rơi xuống, một cái mộc phù rơi vào trong tay của Phương Tịch.

Phương Tịch đưa tay phải ra, trên ngón trỏ của hắn lấp lánh thanh quang, hắn vẽ một phù lục trên mộc phù.

Thanh quang chợt lóe, mộc phù vốn còn mới tinh đã trở nên ôn nhuận như ngọc, mơ hồ tản ra mùi thơm của gỗ đào.

"Cầm đi đi..."

Phương Tịch tiện tay ném đi, đã đưa mộc phù này cho Nguyễn Tú Tú.

"Lão tổ..."

Hai tay Nguyễn Tú Tú cầm mộc phù, có chút không biết làm sao.

"Đây là Kim Đan pháp chỉ của bản tọa... Dựa vào vật này, mai sau nếu Nguyễn gia bồi dưỡng được một tu sĩ Trúc Cơ viên mãn thì có thể mang pháp chỉ này đến chỗ bản tọa đổi một phần linh vật Kết Đan!"

Phương Tịch nghiêm túc nói.

"Đa tạ lão tổ!"

Nguyễn Tú Tú lập tức dập đầu, nội tâm vô cùng kích động.

"Ngươi lui đi..."

Phương Tịch khoát tay, thở dài.

Nguyễn Tú Tú lại bái, hành lễ cáo lui, lúc nàng rời khỏi rừng hoa đào, nhớ đến gia chủ thì trong lòng chợt có chút tiếc hận...

Nhưng nàng cũng không biết, mặc dù Phương Tịch cho hứa hẹn nhưng có chừa chỗ trống.

Nếu hắn gặp được truyền nhân thật sự vừa mắt thì đương nhiên có thể cho linh vật Kết Đan nghiêm chỉnh.

Nếu hắn không hài lòng lắm thì một viên nội đan yêu thú cũng là cơ duyên Kết Đan mà người khác cầu cũng không được.

Thậm chí hắn còn có thể trực tiếp dùng Huyền Thủy Dịch đuổi đi.

Dù sao vật này là linh dịch đi kèm với Huyền Thủy Tinh Anh, đệ tử ma môn thật sự thu thập không ít.

Mấy ngày sau.

Xử lý xong chuyện ở Long Ngư Đảo, đuổi đa phần tu sĩ đến đây bái kiến đi thì rốt cuộc Phương Tịch khôi phục lại thời gian thanh tịnh.

Linh mạch của Long Ngư Đảo chỉ có cấp hai thượng phẩm nên tiến độ tu hành rất chậm.

Phương Tịch cũng dứt khoát thả lỏng chuyện tu hành, đi xung quanh một chút, còn cố ý về Đào Hoa Đảo đi dạo, sau khi gặp các loại cố nhân một phen, thuận tay ban thưởng một chút cơ duyên.

Hắn tu luyện là vì có thể hưởng thụ tốt hơn, lâu dài hơn, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Hiếm khi có được cơ hội thì buông lỏng một phen cho tốt.

Một năm sau.

Trong động phủ Sơn Hải Châu.

Phương Tịch ngồi khoanh chân dưới gốc Yêu Ma Thụ, chợt mở mắt: "Bây giờ linh khí của Long Ngư Đảo cũng không sánh nổi linh mạch chuẩn cấp ba trong Sơn Hải Châu..."

Linh mạch chuẩn cấp ba cũng miễn cưỡng có thể cung cấp chi tu sĩ Kết Đan tu hành.

Chỉ là tiến độ sẽ chậm một chút mà thôi.

Đối với thọ nguyên dài dằng dặc của Phương Tịch thì thật ra cũng không tính là gì.

Trên thực tế, nếu hắn thật sự muốn tìm một chỗ an tâm tu luyện thì bất kể đến ba tông hay là Bạch Trạch Tiên Thành đều có động phủ linh mạch cấp ba nhưng Phương Tịch ngại phiền phức, dù sao ở Long Ngư Đảo vẫn có việc mà.

Đồng thời hắn có tình cảm với Hồ Vạn Đảo, hiếm khi trở lại cố hương thứ hai, vẫn nên ở lại thêm một thời gian ngắn, cá mặn thì cứ cá mặn đi.

Về phần đến Hồng Nhật giới? Thật ra linh mạch của Phù Đồ Sơn cũng chỉ bình thường, lúc trước Diêm Ma Đạo Chủ tấn thăng Nguyên Anh thì chủ yếu là dựa vào đi đường ngang ngõ tắt, dùng nhân lực một giới nuôi dưỡng bản thân, hơn nữa sau khi lão đột phá Nguyên Anh thì tu vi đã lâm vào đình trệ, vẫn luôn duy trì ở cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.

Bằng không thì chưa chắc Phương Tịch dám đánh chủ ý lên Đạo Nghiệt của đối phương.

'Như vậy xem ra, Hồng Nhật giới ở trong ba ngàn tiểu giới phía dưới Địa Tiên giới cũng xem như là một loại tương đối yếu? Vậy có phải vẫn có thế giới đặc biệt cường đại hay không? Chuyện này e là chỉ có đệ tử của tông môn Hóa Thần mới biết được..."

Phương Tịch chợt nhớ đến ước hẹn trăm năm với lão quỷ trên thân Triển Đồ.

"Triển Đồ và Chung Hồng Ngọc không chênh lệch nhiều, bây giờ cũng hơn một trăm sáu mươi tuổi, có lão quỷ bồi dưỡng, Kết Đan không khó lắm, có lẽ còn có thể cho ta một chút kinh hỉ?"

"Cách ước hẹn trăm năm cũng chỉ còn lại hơn mười năm... Lão quỷ đó thâm tàng bất lộ, chắc chắn lão có liên quan với quỷ tu cuối cùng ở Phỉ Thúy Đảo, thậm chí có thể chính là..."

"Chờ sau khi mọi chuyện ở Long Ngư Đảo hoàn thành, cũng có thể đến Huyền Thiên Tông mượn Trương Trúc Thịnh một cái động phủ để tiềm tu mười năm..."

Bây giờ tu vi của Phương Tịch đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ, tiếp theo đã không có bình cảnh, chỉ cần kiên nhẫn tu hành, luôn có thể tu luyện đến Kết Đan viên mãn, thỏa mãn điều kiện ngưng kết Nguyên Anh!

Nhưng dù tu hành có nhanh thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải mấy mấy chục năm khổ công.

"Tu vi đã không còn cách nào tiến bộ thì nên suy tính một số vấn đề phong hiểm khi đi theo lão quỷ thăm dò di tích..."

Dù sao đây cũng là di tích có liên quan với Thanh Đế Sơn, Thanh Đế Sơn từng có tu sĩ Hóa Thần thì đương nhiên cấm chế trận pháp không thể khinh thường, dù tu sĩ Nguyên Anh tiến vào cũng phải rất cẩn thận.

"Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là tế luyện một bộ thân ngoại hóa thân..."

"Đáng tiếc... Pháp môn thân ngoại hóa thân mà ta tìm hiểu ra không thể nào luyện chế được thân ngoại hóa thân thứ hai."

Phương Tịch đã có thân ngoại hóa thân, chính là Ngoại Đạo Nguyên Anh trong cơ thể hắn.

Lại thêm pháp môn không hoàn chỉnh lắm nên căn bản là hắn không thể nào luyện ra được thân ngoại hóa thân thứ hai.

Nếu không thì khẳng định hắn đã sớm động thủ.

Vả lại lão quý đó ẩn tàng rất sâu, dù hắn có thể luyện chế thân ngoại hóa thân thì thực lực hóa thân mà hắn vội vàng tế luyện ra cao lắm cũng chỉ Kết Đan, chưa chắc có thể phá cục.

"Ta vẫn phải tự xuất thủ... Lão quỷ kia chắc chắn sẽ không ngờ, trong thời gian ngắn như vậy mà ta đã có được chiến lực Nguyên Anh!"

"Nhưng kể từ đó, an toàn của bản tôn sẽ rất quan trọng."

Thần sắc của Phương Tịch chợt trở nên hơi bí hiểm: "Chỉ là... Trước hết vẫn phải thử một phen."

Thật ra tu sĩ ở tu tiên giới rất thích tầm u tham bí, tìm kiếm động phủ cổ tu hoặc là bí cảnh, từ đó thu được cơ duyên.

Đương nhiên hành vi này cũng rất nguy hiểm, Ngôn Đông Thanh kia chính là trong một lần thăm dò mà vẫn lạc.

Phương Tịch vẫn luôn không tham gia hoạt động này chính là muốn cố gắng tránh phong hiểm.

"Ta đã luyện thành Ngoại Đạo Nguyên Anh nên khả năng bị đánh giết không lớn... Mà dựa vào rất nhiều bảo vật và bí thuật, tranh thủ thời gian Kim Thủ Chỉ xuyên toa bảo mạng cũng không có vấn đề gì..."

"Quan trọng nhất vẫn là sau khi xuyên toa thì khi trở về sẽ ở chỗ cũ... Nếu bị vây trong bí cảnh nào đó, thì đại biểu ta phải từ bỏ hoàn toàn tu tiên giới Nam Hoang."

"Vấn đề này, có thể dựa vào thân ngoại hóa thân để giải quyết nhưng hết lần này tới lần khác ta không cách nào luyện chế được thân ngoại hóa thân thứ hai..."

Lúc trước Phương Tịch lợi dụng đặc tính của thân ngoại hóa thân ở Hồng Nhật giới chơi một trận 'đại truyền tống thuật', lợi dụng chính là đặc tính sau khi xuyên toa hai giới sẽ lấy thân ngoại hóa thân làm điểm neo!

"Bởi vậy có thể thấy được, Chư Thiên Bảo Giám chính là lấy thần hồn của ta làm điểm neo, nếu như không có thần hồn mới phải xuất hiện ở chỗ cũ..."

"Chỉ cần ở tu tiên giới Nam Hoang, thậm chí Long Ngư Đảo lưu lại một phần thần hồn của ta... Dù bị vây trong đại trận hoặc bí cảnh nào đó thì chỉ cần ta xuyên không đến Hồng Nhật giới, sau đó lại xuyên về thì có thể trực tiếp trở lại Long Ngư Đảo... Có thể gọi là bí thuật bảo mạng vô thượng!"

"Thậm chí... Nếu bố trí thêm mấy chỗ cũng có thể có được uy năng như truyền tống trận, tỉ như lại đến tu tiên giới Nguyên Quốc thì chỉ cần động niệm là đến, chỉ là không biết truyền tống sẽ lựa chọn điểm neo thần hồn ở giới vực nào... Đáng tiếc, pháp môn như vậy chỉ có thể tạm thời sử dụng, chờ sau khi thăm dò xong trở về thì chắc chắn phải hấp thu thần hồn trở về."

Dù sao thần hồn của tu sĩ quan trọng cỡ nào? Dù là bị tu sĩ khác lấy được một tia thì cũng có thể dựa vào đó để thi triển pháp thuật định vị hành tung, thậm chí bị tu sĩ ma đạo dùng để thi triển thuật nguyền rủa!

Muốn thần hồn có được sức tự vệ, vậy thì chỉ có bí thuật thân ngoại hóa thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận