Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 702: Báo thù

Tang Thanh Phong.
Phương Tịch xiết chặt năm ngón tay lại, một ngọc giản trong tay hắn lập tức hóa thành bột rồi tiêu tán theo gió.
"Tên Mặc Ngân Thu này không được rồi..."
Hắn lẩm bẩm, biểu lộ rất bất đắc dĩ.
Kể từ ngày đó sau khi song phương thỏa thuận hình thức phân phối cẩn thận thì lại ký kết thêm một phần Tiên Linh Văn Thư, còn Phương Tịch cũng giao ngọc giản địa đồ của Lý Như Lệnh cho đối phương.
Thế là Mặc Môn bắt đầu ngựa không dừng vó mà thử mở bí cảnh...
Sau đó đã kéo dài đến bây giờ!
"Đã xác nhận lối vào bí cảnh có trập pháp cấp sáu bảo vệ, chính là Cửu Thanh Thần Lôi Trận... Thật ra Mặc Môn cũng hiểu một chút về Trận đạo, hơn nữa chỗ đó chỉ bố trí một 'tử trận', lại lâu năm không tu sửa, kết quả đến bây giờ họ vẫn đang thăm dò một con đường tương đối an toàn..."
Thậm chí đối phương còn lạc ấn trận pháp đồ vào trong ngọc giản nhờ Phương Tịch hỗ trợ tham ngộ.
Phương Tịch thật sự nhịn không được mới để cho Thái Nhất xuất thủ, tìm ra được mấy chỗ sơ hở rồi ghi lại trong ngọc giản sai khôi lỗi gửi đi.
Kết quả hắn lại bị Mặc Môn lừa!
Thậm chí Mặc Ngân Thu còn mang quyền lựa chọn bảo vật sau này ra, chính là muốn Phương Tịch xuất thủ hỗ trợ tham ngộ trận pháp!
Chuyện này khiến Phương Tịch không thể không nghi ngờ năng lực của Mặc Môn.
Nhưng muốn hắn thân lâm kỳ cảnh mà đến hiện trường phá trận thì dù thế nào hắn cũng không làm.
Hắn trở lại động phủ, lại bắt đầu tiếp tục tu luyện...
Thời gian thấm thoắt.
Thời gian nửa giáp nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm nay, trong động phủ trên Tang Thanh Phong.
Phương Tịch mở mắt ra: "Hóa Thần Kỳ tu luyện thật sự quá khó khăn..."
Mặc dù hắn đã chậm một thời gian nhưng sau khi bản thể tấn thăng trung kỳ đã mặc cho hắn tu luyện.
Thế nhưng hắn lại không có linh đan phụ trợ như Chân Huyết Đan mà chỉ dựa vào thiên địa linh khí do bản thân hấp thu để tu luyện, e là hắn muốn tu luyện đến đỉnh phong sơ kỳ cũng phải mất thời gian mấy trăm năm.
May mà Phương Tịch cũng không vội, dù sao hắn cũng chỉ là một Ngoại Đạo Hóa Thân mà thôi...
"Nhưng bản thể thì luôn chăm chỉ... E là đã sắp tu luyện đến Hóa Thần trung kỳ đỉnh phong rồi đó chứ?"
Phương Tịch thì thào rồi rời khỏi động phủ.
Ở trong trận pháp đang có một tấm Truyền Âm Phù lơ lửng.
Hắn đánh ra một đạo pháp lực, hóa thành một đại thủ đen nhánh hút lấy Truyền Âm Phù, sau khi hắn nghe vài câu thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ kỳ lạ.
Không lâu sau, Tả Tiểu Huyên vội vàng đến rồi dâng lên một ngọc giản: "Phong chủ... Đây là thứ mới vừa nhận được!"
Nàng cũng không biết bức thư này từ đâu đến mà chỉ biết cứ cách một khoảng thời gian đều có người gửi cho một động phủ công cộng được thuê thời gian dài nhưng không có người ở Phường Thị Không Tang.
Còn nhiệm vụ của nàng chính là 'nhận thư'.
"Ừm."
Phương Tịch gật đầu rồi cầm ngọc giản lên, thân niệm chui vào trong đó.
Đây đương nhiên là thư do Mặc Môn gửi, căn cứ theo lời nói của Mặc Ngân Thu thì cuối cùng bọn họ đã tìm được một con đường có thể thông qua được cấm chế của Cửu Thanh Thần Lôi Trận mà tiến vào bên trong bí cảnh... Ngay sau đó lại gặp phải nan đề thứ hai.
Sau khi tiến vào trong bí cảnh thì tu vi lại bị giảm.
Căn cứ theo chính bản thân Mặc Ngân Thu đã thử nghiệm thì tu sĩ Phản Hư không biết sao nhưng dù tu sĩ Hóa Thần bước vào phạm vi của bí cảnh thì tu vi cũng bị áp chế đến chỉ còn cấp Kết Đan...
Dù thể tu hay khôi lôi không hiểu sao cũng bị yếu đi mà trở nên rất hư nhược, điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng nó vẫn đã phát sinh.
Bây giờ chỉ mới vừa tiến vào đại môn của bí cảnh nhưng cách đại môn không xa lại bị một tầng Ngũ Hành Cấm Chế rất bình thường cản lại.
Cấm chế này dữ lắm cũng chỉ là cấp năm nếu để Mặc Ngân Thu xuất thủ toàn lực thì chỉ nhất thời nửa khắc là đã phá được.
Nhưng để Mặc Ngân Thu pháp lực Kết Đan đến làm thì như đi nộp mạng.
Lão tức đến nổ phổi, chuẩn bị điều động nhiều đệ tử Mặc Môn hơn tiến vào Huyền Minh Uyên hỗ trợ thăm dò bí cảnh.
Dù sao bất kể Nguyên Anh, Hóa Thần... Thì sau khi vào bí cảnh tu vi cũng sẽ rơi xuống cấp Kết Đan, Mặc Ngân Thu đã chuẩn bị bí mật thu một nhóm đệ tử ở gần đó để sau này làm pháo hôi...
"Bí cảnh áp chế tu vi..."
"Chẳng lẽ bí cảnh này có liên quan gì đó với Huyền Minh Trọng Thủy?"
Phương Tịch theo thường lệ ghi lại bản đồ Cửu Thanh Thần Lôi Trận sau đó lập tức hủy ngọc giản.
Lúc này trong lòng hắn còn nổi hứng thú lên.
Dù sao bí cảnh có thể áp chế, cắt giảm tu vi cũng thật sự rất hiếm.
Thậm chí dường như nó với Cửu U Huyền Sa Minh Hà Đại Trận trong Huyền Minh Kỳ có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến mức kỳ lạ.
Không thể nghi ngờ gì, cấm chế trong trận pháp còn tinh diệu hơn cả trận pháp do hắn tạo ra.
Nếu hắn có được tinh hoa của nó rồi dung nhập vào Huyền Minh Kỳ thì uy lực của món bảo vật trận đạo này chắc chắn có thể tăng lên rất nhiều.
Không những vậy, tu vi trận đạo của bản thân hắn còn có thể được tăng lên.
'Thật sự khiến người ta phải thèm chảy nước dãi mà...'.
'Nhưng bí cảnh có lợi với ta như vậy thì ta nhất định phải đi sao?'.
Phương Tịch thầm cười lạnh.
Dù có thể lấy được bí mật của trận pháp trong bí cảnh để tăng cường Huyền Minh Kỳ của mình thì tối đa cũng chỉ tăng tu vi Trận đạo của bản thân lên đến cấp sáu rồi thăng cấp Huyền Minh Kỳ lên một phen...
So với an toàn của mình thì vẫn chẳng là cái thá gì!
Dù hắn chỉ là Ngoại Đạo Hóa Thân!
Có thể an toàn chờ người khác đưa lợi ích đến thì cần gì phải đích thân xuất thủ chứ?
'Huống chi... Bí cảnh này e là không đơn giản.'.
'Hơn nữa... Còn có khả năng bí mật bị lộ.'.
Trên mặt Phương Tịch hiện lên vẻ lo lắng.
Nếu Hắc Miểu Tôn Giả và Lý Như Lệnh đã có thể đánh bậy đánh bạ mà gặp phải lối vào bí cảnh, vậy thì cũng đại biểu những tu sĩ khác cũng có cơ hội.
'Vẫn phải chuẩn bị trước phương án dự phòng để cắt kịp thời...'.
Tả Tiểu Huyên bay ra khỏi Tang Thanh Phong, gương mặt dưới lớp mặt nạ của nàng không có biểu cảm gì.
Nàng đã biết Phong Chủ có một ít chuyện giấu mình từ lâu nhưng đây cũng là chuyện bình thường.
Sau khi tu vi đến cấp cao thì mỗi một tu sĩ đều có bí mật của riêng mình, mạo muội tìm căn hỏi nguồn thì sẽ nhận lấy thù hận.
Cũng như nàng bây giờ, cũng có bí mật của riêng mình vậy.
Một thanh tiểu kiếm chợt từ trên bầu trời rơi vào trong tay nàng.
Tả Tiểu Huyên tiếp nhận Phi Kiếm Truyền Thư, sau khi xem xong thì trong mắt của nàng hiện lên một tia sát khí...
Huyền Minh Uyên.
Mạnh Chu Tử mặc một bộ tử bào đang khống chế một đạo tử sắc độn quang mà bay về hướng lục địa.
Trong mắt của gã quang mang lấp lánh như lửa đốt.
'Phát rồi, phát rồi... Không ngờ lần này tùy tiện đến Huyền Minh Uyên đánh cá lại có thể phát hiện được tung tích của Mặc Môn...'.
'Có công trạng này rồi thì ta đâu cần Vương gia che chở nữa, cứ trực tiếp đầu nhập Ngự Long Tông...'.
'Không được... Ta chỉ là Nguyên Anh, thấp cổ bé họng, chưa chắc sẽ được thượng trong xem trọng, vẫn phải nhờ Vương gia ra mặt.'.
Độn quang của tu sĩ Nguyên Anh rất nhanh, rất nhanh Mạnh Chu Tử đã nhìn thấy được bờ biển màu vàng, trên mặt gã hiện ra vẻ vui mừng.
Vẻ mặt của gã chợt thay đổi mà ngẩng đầu lên.
Gã lập tức thấy được một con yêu cầm màu trắng vẫn luôn ở trên vạn trượng không trung, hình như nó đang giám sát gã.
"Có người theo dõi ta sao?"
Trong lòng Mạnh Chu Tử vừa sợ vừa giận, gã mạnh mẽ đấm vào ngực rồi mở to miệng, một đạo bạch quang xuất hiện, rơi vào trong tay của gã rồi hóa thành một cây cung bằng bạch cốt.
Thân cung trắng như tuyết hình như dùng xương của hoang thú nào đó luyện thành, trên thân cung còn có một cái đầu lâu có sừng phân nhánh.
Lúc này, theo gã kéo dây cung thì trong đôi mắt của cái đầu lâu kia cũng bốc lên hai ngọn lửa xanh biếc.
Vù vù!
Phong nhận vô hình hội tụ, gã cũng không lấy tên ra mà sau khi kéo dây cung lại có một mũi tên xanh biếc tự xuất hiện, trên mũi tên còn có từng phù văn chạy như nòng nọc bơi lội lóe lên.
Sưu!
Mạnh Chu Tử buông cung bắn mũi tên xanh biếc đi.
Yêu cầm màu trắng trên không trùng còn chưa kịp hét thảm đã nổ tung rồi hóa thành một ngọn hỏa diễm xanh sẫm...
Nhưng trên mặt của Mạnh Chu Tử lại không vui chút nào, gã nhìn thấy phía trước hiện ra mấy đạo lưu quang.
Đa phần những tu sĩ này đều có tu vi Kết Đan, do một tu sĩ Nguyên Anh cầm đầu, họ mơ hồ vây quanh Mạnh Chu Tử.
"Ta tưởng là ai, hóa ra là lão bất tử Nhàn Vân Tử ngươi... Sao ngươi không chờ ở Phường Thị Không Tang mà đến đây cản ta, định khai chiến với Vương gia ta sao?"
Mạnh Chu Tử quát tô, thân hình gã trong nháy mắt đã biến mất hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng chạy đi.
"Khởi trận!"
Trong tay của Nhàn Vân Tử hiện ra một sấp trận kỳ tỏa linh quang, từng cây bay ra rồi chui vào hư không bốn phía, tạo thành một đại trận lấp lóe lam quang.
Trận này bao phủ phạm vi mấy chục dặm, trực tiếp ép một đạo độn quang ảm đạm trong hư không ra, hóa thành thân hình chật vật của Mạnh Chu Tử.
"Mạnh đạo hữu... Chúng ta chỉ được người khác nhờ, đạo hữu hãy ở lại đây chờ một chút sẽ có cố nhân đến gặp."
Thân hình Nhàn Vân Tử che giấu trong quang mang của đại trận chỉ có tiếng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Những tu sĩ Kết Đan kia cũng giữ vững trận nhãn, dùng sức quơ một cây đại kỳ xanh thẫm trong tay.
"Bát Môn Bích Ba Trận!"
Mạnh Chu Tử hừ lạnh: "Thật sự quá xem trọng bản nhân rồi... Chỉ là..."
Gã kháp quyết hai tay, một tấm phù lục bay ra rồi rơi lên đỉnh đầu.
Ầm ầm!
Trong hư không truyền đến tiếng sấm, từng tia lôi điện ầm ầm vang lớn, đánh vào mê vụ ở xung quanh trận pháp.
Đáng tiếc bất kể nó có oanh kích như thế nào đi nữa thì Bát Môn Bích Ba Trận cũng không có bao nhiêu biến hóa mà chỉ có chút ba động, khiến sắc mặt của những tu sĩ Kết Đan càng tái nhợt hơn.
Nửa canh giời sau, trận pháp tự động mở ra, để một đạo động quang bay vào, chính là Tả Tiểu Huyên!
"Tứ muội?"
Mạnh Chu Tử nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy như tảng đá to cuối cùng đã rơi xuống: "Quả nhiên là ngươi..."
"Mạnh Chu Tử..."
Giọng nói của Tả Tiểu Huyên lạnh như hàn băng: "Làm chó cho Vương gia nhiều năm như vậy, bây giờ chẳng gia cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ... Hôm nay chính là ngày chết của ngươi..."
Thần sắc Mạnh Chu Tử chợt biến: "Ta và ngươi cũng không có thù hận gì lớn như vậy đúng không?"
Gã nhìn những tu sĩ xung quanh một chút rồi chợt cười lạnh: "Thanh Hòa Tử có biến ngươi tự nuôi rất nhiều người này không?"
"Phong chủ đối với ta ân trọng như núi... Hôm nay bất kể ngươi có nói gì đi nữa thì vẫn phải chết không nghi ngờ gì."
Trong tay của Tả Tiểu Huyên hiện ra một viên Âm Lôi, nàng ném ra không chút khách khí."
Mạnh Chu Tử nhìn thấy cảnh này thì không khỏi trừng to mắt, trong lòng gã chỉ còn lại một suy nghĩ: "Người này đã điên rồi..."
Ầm ầm!
Lôi quang kinh người nổ tung trong Bát Môn Bích Ba Trận, bởi vì có trận pháp ngăn trở nên uy nặng bạo tạc của lôi đâu càng khủng bố hơn...
Mà ở trên không trung có một đôi mắt nhìn chằm chằm những chuyện này.
"Hắc hắc, tiểu ny tử tâm cơ không kém... Lại còn lôi kéo một nhóm người, ngăn chặn kẻ thù chắc là đã lập kế hoạch cân nhắc nhiều năm rồi?"
Cầm Long Tử tựa như ăn mày nhìn cảnh này, hơi tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc... Nếu là lúc trước thì lão phu chắc chắn sẽ đi theo xem trò hay nhưng hôm nay lại không được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận