Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 475: Linh Phong

Thời gian trôi mau, nhoáng một cái đã là mấy năm.

Trong phòng bế quan.

Phương Tịch mở mắt ra, hơi thở dài: "Tầng thứ mười bảy công pháp Khô Vinh Quyết này quả nhiên phi thường gian nan..."

Mấy năm qua, cuối cùng hắn cũng có hiểu đại khái tiến độ tu hành của bản thân.

Cho dù có Ất Mộc Pháp Thân và linh mạch cấp bốn thì hắn muốn tu luyện công pháp tầng thứ mười bảy viên mãn thì có lẽ cũng phải mất thời gian một, hai trăm năm.

Nếu lại luyện chế ra một số đan dược thích hợp cho tu sĩ Nguyên Anh tăng tiến pháp lực thì có lẽ sẽ rút ngắn được một chút.

"Nhưng không có đan phương... Linh dược thu gom được trong Trường Thanh Viên cũng chưa chắc có thể dùng hết, cần phải đi trao đổi với tu sĩ Nguyên Anh khác..."

"Đáng tiếc như vậy thì chỉ sợ cũng rất gian nan... Nguyên vật liệu đan dược thích hợp cho tu sĩ Nguyên Anh đã cực ít, đa phần lão quái e là đều dựa vào bản thân vất vả tu hành, hấp thu thiên địa linh khí làm chủ..."

Lúc này, Phương Tịch dùng thần thức nội thị, hắn có thể thấy được trong khí hải đan điền của mình có hai Nguyên Anh ngồi khoanh chân.

Chủ Nguyên Anh vẫn lớn khoảng ba tấc như trước, chân giẫm lên Sinh Tử Ấn, trong tay ôm Chư Thiên Bảo Giám, quanh thân còn có một đạo thần quang xanh biếc như lưu ly.

- Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang!

Đạo thần quang này không những toàn thân xanh biếc mà còn có từng đạo phù văn lấp lánh trong đó, dáng vẻ rất bất phàm.

"Tốn hao mấy năm khổ tu, cuối cùng cũng khó khăn lắm nhập môn thần thông này..."

"Luận uy lực phải lớn hơn Ất Mộc Thần Quang nhiều..."

"Lại thêm linh bảo và thần thông khác, cũng không biết dưới tình huống không sử dụng Khô Vinh Huyền Quang thì chiến lực của ta ở trong tu sĩ Nguyên Anh ra sao. ."

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch lại nhìn về phía Ngoại Đạo Nguyên Anh.

Chỉ thấy Ngoại Đạo Nguyên Anh xanh đen vẫn ngồi khoanh chân, dường như nguyên khí bị tổn thưởng trong lôi kiếp trước đó vẫn chưa bù đắp lại.

Mặc dù uy năng của tu sĩ Nguyên Anh vô tận nhưng một khi thụ thương thì cũng rất khó hồi phục.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tịch không khỏi đối với sau này vận dụng Nguyên Anh càng thận trọng hơn, hắn chuẩn bị có chuyện vẫn để Ngoại Đạo Nguyên Anh lên trước.

Sau khi tu luyện xong, Phương Tịch bắt đầu quan sát trận đồ cấp năm Hóa Thần đại trận như thường ngày.

"Thì ra Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận còn ảo diệu như vậy..."

Hắn cầm ngọc giản, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

"Sau khi thành tựu Nguyên Anh, tu sĩ dùng thị giác của Nguyên Anh để cảm ngộ thiên địa, thường thường sẽ có cảm ngộ khác với lúc trước..."

"Cảnh giới cao, lại lĩnh hội tu tiên bách nghệ cấp thấp cũng có ưu thế nhất định."

"Lại thêm trước đó, lúc phục dụng Bồ Đề Ngộ Đạo Đan có rất nhiều vấn đề bất chợt thông suốt... Cứ kiên trì như vậy thì luôn sẽ có một ngày, có thể tăng Cửu U Huyền Mộc Đại Trận đến cấp bốn thật sự... Đến lúc đó, ta cũng xen như tiến vào Trận Pháp Sư cấp bốn đi chứ?"

Thường ngày sau khi lĩnh hội trận pháp thì Phương Tịch sẽ đi vẽ vài ngọc phù.

Về phần luyện đan?

Bây giờ hắn vẫn là Luyện Đan Sư cấp ba, cũng không có đan phương cấp bốn thích hợp, bởi vậy hắn tạm thời gác lại.

Dù sao đối với tu sĩ Nguyên Anh thì đan dược cấp ba đã không còn tác dụng lắm, dù luyện chế nhiều hơn nữa cũng là được không bù mất.

Linh dược trong bí cảnh Trường Thanh Viên vẫn phải cố gắng luyện chế đan dược thích hợp Nguyên Anh phục dụng mới tính là dùng hết tác dụng của nó.

Chờ đến sau khi hắn tu luyện tạo nghệ phù lục kết thúc thì Phương Tịch lại lấy Thiên Cơ Bí Điển ra, bắt đầu dốc lòng nghiên cứu.

"Bây giờ tính ra ta đã là Trận Pháp Sư cấp bốn, Luyện Đan Sư cấp ba đỉnh phong, Phù sư cấp ba thượng phẩm... Chỉ có kỹ nghệ khôi lỗi vẫn còn ở cấp hai, thậm chí còn rất thiên khoa.

Nhưng không có cách nào...

Nghĩ đến hai cỗ khôi lỗi cấp bốn tàn tạ kia và một đám khôi lỗi cấp ba thì Phương Tịch cảm thấy mình vẫn có rất nhiều động lực.

Chỉ cần hắn tăng Khôi Lỗi Thuật lên đến cấp ba, tu bổ hài cốt của những khôi lỗi Kết Đan kia một phen, lại tập hợp cùng với khôi lôi hoàn hảo thì chính là một đội ngũ khôi lỗi cấp ba!

Cho dù đối với tu sĩ Nguyên Anh, có một đội khôi lỗi như vậy, bất kể thám hiểm hay là đấu pháp cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Lại càng không cần phải nói... Còn khôi lỗi cấp bốn!

"Muốn miễn cưỡng tu bổ khôi lỗi cấp bốn thì ít nhất cũng cần kỹ nghệ khôi lỗi cấp ba đỉnh phong..."

"May mà bây giờ ta có rất nhiều thời gian..."

Sau khi Phương Tịch lĩnh hội xong thì hắn bước đến trước một cái bàn làm việc.

Ở trên mặt bàn còn có một khôi lỗi loại nhỏ do thiết mộc chế tạo.

Rất nhiều cánh tay, đầu lâu... Thậm chí đốt chân, cánh... Tán loạn chồng chất ở một bên.

"Truyền thừa Khôi Lỗi Thuật của Thiên Cơ Cung... Dường như còn cao minh hơn ở Nam Hoang một chút, dù ở trong khôi lỗi cấp thấp cũng phân khôi lỗi thành trinh sát, phòng ngự, cường công, đánh xa và một số loại hình..."

Phương Tịch cầm lên một khôi lỗi có bộ dáng của thạch sùng.

Loại khôi lỗi này sử dụng tài liệu đơn giản, mấu chốt là nó phát ra ba động khí tức cực kỳ bé nhỏ, mặc dù không có một chút sức chiến đấu nào nhưng dùng nó để trinh sát thì rất không tệ.

Lúc trước hắn thiên khoa đã quen, lúc này chỉ có thể bắt đầu học bù vất vả.

"Ta vẫn thích mộc khôi lỗi... Đáng tiếc, thọ nguyên của đa phần đại yêu hóa hình đều rất dài, Khô Vinh Huyền Quang cũng dùng không tốt lắm..."

Trong lòng Phương tịch hiện ra một vòng tiếc nuối sâu lắng.

...

Ngày hôm nay.

Phương Tịch bước vào hậu điện của Trường Thanh Điện.

Nơi đây đã được quét dọn, không dính một hạt bụi.

Trên vách tường khảm nạm từng viên Tịch Trần Châu, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Tám cổ truyền tống trận lẳng lặng đứng sừng sững, tản ra khí tức cổ xưa đồ sộ.

Phương Tịch đến trước ba truyền tống trận đã vô dụng nhưng vẫn còn hoàn hảo, bắt đầu cẩn thận quan sát và so sánh với một chút hư không phù văn mình đã lĩnh ngộ, hắn cảm thấy có thu hoạch rất tốt.

Sau khi lĩnh hội một phen thì hắn lại đến trước năm truyền tống trận tổn hại kia, hắn phát hiện có mấy tòa đã tổn hao rất lớn, với tạo nghệ trước mắt của hắn, muốn tu bổ cũng hơi khó.

"Chỉ còn lại hai toàn này sao?"

Phương Tịch lấy thư tịch giới thiệu truyền tống trận ở trong thư phòng của Thánh tử ra, bắt đầu so sánh từng cái: "Cũng may... Tổn hại không lớn, có thể tu bổ... Tài liệu Thiên Ngân Phấn, Hoàn Hình Ngọc... Còn có Hư Minh Tinh? !"

Hắn nhớ lại một phen, Thiên Ngân Phấn và Hoàn Hình Ngọc hình như mình cũng có dự trữ, không phải thu hoạch trong lúc hắn trắng trợn mua vật tư thì chính là từ trong túi trữ vật của Kết Đan nào đó thậm chí tu sĩ Nguyên Anh lục ra được.

Nhưng Hư Minh Tinh thì một khối cũng không có.

"Xem ra vẫn phải tìm đường dây rồi... Tài nguyên ở tu tiên giới ba nước thiếu thốn, cơ bản không cần nghĩ."

Phương Tịch thở dài.

Thần sắc của hắn chợt động, hắn phất tay áo một cái.

Cả sảnh đường lấp lánh thanh quang, bóng người bất chợt đã biến mất không thấy đâu nữa.

...

Lúc này.

Trên không trung Phỉ Thúy Đảo, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người.

Một bộ lục bào, cái đầu hơi thấp, bề ngoài không đẹp nhưng quanh thân lại có từng cơn gió màu xanh thổi nhẹ, linh lực kinh khủng phơi phới tản ra.

Một đạo thanh hồng xuất hiện từ trong đó hiện ra thân ảnh của Phương Tịch.

Hắn nhìn qua người này, cảm nhận được ba động pháp lực Nguyên Anh sơ kỳ của y thì không khỏi cười nói: "Đạo hữu có phải là Linh Phong Chân Quân không?"

Linh Phong Chân Quân!

Đây chính là tôn hiệu của Thái Thượng trưởng lão Hỗn Nguyên Tông!

"Chính là lão phu!"

Linh Phong Chân Quân nhìn thấy Phương Tịch thì trong lòng run lên, trên mặt của y lại hiện ra sự vui vẻ, chắp tay: "Tiểu bối phía dưới vô tri đã mạo phạm đạo hữu, mong đạo hữu thứ tội... Hỗn Nguyên Tông Linh Phong, đặc biệt đến để chúc mừng niềm vui Nguyên Anh của đạo hữu!"

Một đoàn thanh phong bao lấy một vật, đưa đến trước mặt của Phương Tịch.

Ý niệm trong đầu của Phương Tịch khẽ động, một đạo Ất Mộc Thần Quang hóa thành đại thủ, trực tiến nhật lấy vật này, hắn phát hiện ra là một cái bình ngọc.

"Trong bình này chứa ba viên Tang Nguyên Đan, dù đối với Nguyên Anh đối với chúng ta tu luyện cũng có lợi ích lớn..."

Tiếng nói của Linh Phong Chân Quân truyền đến, dường như còn mang theo một tia không nỡ.

Dù sao tu sĩ Nguyên Anh bực này như bọn họ cũng không thể xa xỉ đến mức thường xuyên phục dụng linh đan để tu luyện.

Ba viên linh đan này, không chỉ là quả mừng mà còn là nhận lỗi và tiền chuộc!

Đương nhiên chuyện này không cần nói rõ.

"Thịnh tình của đạo hữu, tại hạ tâm lĩnh..."

Phương Tịch mở nắp bình ra, nhìn thấy dị tượng của đan dược bên trong nhưng hắn cũng chưa động tâm bao nhiêu.

Đồ chơi vào miệng, không cẩn thận kiểm tra một phen thì không thể kết luận, nếu như nhận lấy đan dược thì tám thành hắn sẽ ném cho Yêu Ma Thụ hoặc là Thái Tuế...

"Đa tạ đạo hữu... Tang Nguyên Đan này đạo hữu làm sao có được? Nếu có đan phương thì tại hạ nguyện ý ra giá cao để trao đổi..."

Hắn hỏi như tùy ý.

"Ai... Tài nguyên tu tiên của Nguyên Quốc không nhiều, vật hữu dụng với chúng ta càng ít hơn, đan dược này là lão phu đổi được trong hội trao đổi của một đồng đạo ở Khương Quốc." Linh Phong Chân Quân thở dài: "Về phần đan phương, đúng là lão phu không có, chẳng lẽ đạo hữu lại là một vị Luyện Đan Sư sao?"

Nói xong lời cuối cùng thì vẻ mặt của Linh Phong Chân Quân nhìn về phía Phương Tịch cũng có chút kinh ngạc.

"Hiểu sơ Thuật Luyện Đan thôi..."

Phương Tịch khoát tay: "Vậy trên tay của đạo hữu có Hư Minh Tinh không?"

"Hư Minh Tinh?"

Sự kinh ngạc của Linh Phong Chân Quân càng lớn: "Vật này chỉ có luyện chế một số bảo vật hư không cấp cao hoặc là tu luyện thần thông liên quan đến hư không mới có thể dùng được, lão phu cũng không có..."

'Mẹ nó, tên Nguyên Anh này nghèo quá...'.

Phương Tịch cạn lời, chỉ đành nhận Tang Nguyên Đan, sau đó hắn dùng thần thức truyền âm.

Không lâu sau có một đạo độn quang đỏ từ Phỉ Thúy Đảo hiện lên, chính là Chung Hồng Ngọc!

Nàng khống chế một chiếc thuyền nhỏ, trong thuyền có ba người, đúng là tam đại tu sĩ Kết Đan của Hỗn Nguyên Tông, chỉ là thần sắc của từng người đều uể oải, không gượng dậy nổi.

Vệ Trường Sinh nhìn thấy Linh Phong Chân Quân thì đôi mắt vốn tro tàn chợt sáng lên: "Thái Thượng trưởng lão..."

"Thôi, ai..."

Linh Phong Chân Quân thở dài, dường như y cũng không quá quan tâm đến mấy tu sĩ Kết Đan này, y tiếp tục dùng thần thức truyền âm với Phương Tịch: "Đan phương cấp bốn và Hư Minh Tinh mà đạo hữu cần gấp thì lão phu thật sự biết được một con đường, có thể tham gia hội trao đổi cùng cấp với chúng ta..."

"Chuyện này không vội... Tại hạ vừa đột phá Nguyên Anh, còn phải lắng đọng thật tốt một phen."

Bờ môi Phương Tịch bất động, trực tiếp dùng thần thức truyền âm từ chối.

Có trời mới biết Linh Phong Chân Quân trước đó còn đối địch, sao lại tốt như vậy, nói không chừng trong đó có hố.

Nhưng mà chỉ cần mình bát phong bất động, không bị tham niệm làm mê hoặc thì sẽ không lọt hố.

"Ai... Đạo hữu nhàn cư Phỉ Thúy Đảo thật khiến người khác phải ghen tị, tu sĩ chúng ta, cầu không phải là trường sinh tiêu dao sao?"

Linh Phong Chân Quân tiếp tục truyền âm: "Đáng tiếc... Chỉ sợ ma đạo không cho chúng ta cơ hội. Nếu đạo hữu biết vì sao ma đạo Khương Quốc xâm lấn quy mô như vậy thì e là sẽ không nhàn nhã như vậy."

"Ồ? Vì sao?"

Phương Tịch cũng có một chút hứng thú.

Hắn đối với chuyện Thất Sát Điện bán thận viện trợ Xích Huyết Giáo cũng cảm thấy rất khó lý giải được.

Nguyên Quốc tuy tốt nhưng bất luận linh mạch hay là sản vật cũng không bằng Khương Quốc, cần gì phải bỏ gốc lấy ngọn chứ?

Linh Phong Chân Quân lộ ra một tia vui vẻ: "Đạo hữu từng nghe qua hai chữ 'hàng giới' chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận