Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 728: Từ chối

Trong nhà tranh.
Phương Tịch đang đả tọa tu luyện thì thần sắc chợt động.
Hắn búng nhẹ ngón tay, trong quang huy bích lục lấp lóe xuất hiện một sợi dây leo xanh biếc, cuống một Truyền Âm Phù từ bên ngoài vào.
"Truy Nguyệt Thiền Sư... Bây giờ có chuyện gì quan trọng sao? Chẳng lẽ có liên quan đến ba Nguyên Anh hậu kỳ thường xuyên lên đảo sao?"
Phương Tịch thì thào.
Mặc dù hắn một lòng bế quan khổ tu nhưng cũng bố trí nhãn tuyến ở bên ngoài để tránh chuyện hắn không biết gì mà bị Truy Nguyệt bán...
Nên đương nhiên bây giờ hắn cũng biết mấy ngày nay Truy Nguyệt Thiền Sư không quá yên bình.
Hắn suy nghĩ một lúc, trong tay hiện ra một tấm lệnh bài, lắc nhẹ một cái.
Tầng hào quang bên ngoài nhà tranh lập tức tản ra, xuất hiện một thông đạo chỉ vừa một người qua.
Truy Nguyệt Thiền Sư thấy vậy, trên mặt không vui không buồn, cao giọng tuyên độc một tiếng phật hiệu rồi bước vào.
Thỉnh thoảng Phương Tịch cũng sẽ thưởng trà luận đạo với Truy Nguyệt Thiền Sư, bởi vậy từ từ hai bên cũng đã quen thuộc.
Chờ sau khi Truy Nguyệt Thiền Sư bước vào phòng khác thì đã nhìn thấy một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, thẳng tấp như tùng, đang chậm rãi pha trà: "Thiền sư đến rất đúng lúc, mấy ngày gần đây bản nhân mới gom được Thanh Linh Thủy từ trên Cửu Thiên Cương Phong, đúng lúc có thể lấy ra pha trà."
Phương Tịch mỉm cười, bưng lên một chén men xanh nhỏ nói.
"Lại là Thanh Linh Thủy trên cửu thiên, xem ra hôm nay bần ni đã có lộc rồi."
Truy Nguyệt Thiền Sư tự nhiên phóng khoáng ngồi xuống, tay không ngừng vê phật châu.
Phương Tịch không khỏi liếc nhìn, cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy chuỗi phật châu dùng Dưỡng Hồn Mộc vạn năm khắc thành này nhưng hắn vẫn nóng mắt.
Dưỡng Hồn Mộc vốn có hiệu quả tẩm bổ thần hồn, sau khi đến vạn năm tuổi thì hiệu quả càng tăng lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nếu tu sĩ mang theo lâu dài thì có lợi ích rất lớn với thần thức.
Nếu cho quỷ tu thì càng là chí bảo vô thượng.
Hơn nữa chuỗi châu trong tay của Truy Nguyệt Thiền Sư còn là một món Phật khí, có công hiệu rất tốt ở phương diện bình tâm ngưng thần, loại trừ tâm ma.
'Trong Minh Hoàn giới cũng có không ít đặc sản quý hiếm, chờ đến khi luyện thành thần thông cũng nên đi vơ vét... Không đúng, là tìm người tốt ở giới này trao đổi một chút.'.
Tài nguyên ở hạ giới cằn cỗi nên đồ tốt thật sự đều nằm trong tay của những tu sĩ cấp cao.
Nếu Phương Tịch muốn lấy được linh vật đỉnh cấp thật sự của giới này thì đi tìm những tu sĩ Hóa Thần kia là chuẩn không cần chỉnh!
Truy Nguyệt Thiền Sư cũng không ngờ trong lòng Phương Tịch lại nghĩ đến những chuyện này, cô ta chỉ nói chuyện trên trời dưới đất với Phương Tịch rồi lại nghiên cứu thảo luận tâm đắc tu luyện một phen.
Mỗi lần cô ta nghe Phương Tịch giảng kinh nghiệm tu hành đều ngộ ra rất nhiều, hơn nữa cũng không phải không có chỗ phù hợp với sở học của bản thân.
Song phương đang trò chuyện vui vẻ thì Truy Nguyệt Thiền Sư lại chợt thở dài, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.
Phương Tịch lại uống một hớp linh trà, làm như không thấy.
Mặc dù hắn mượn linh mạch tu luyện nhưng cũng đã dùng Pháp Thể Đan để trả tiền thuê, có thể nói là không ai nợ ai.
Nếu cô ta cảm thấy có thể dùng chuyện này để áp chế hắn thì thật sự quá sai rồi.
Chỉ là một mảnh linh địa thôi mà, thiên hạ có rất nhiều, với tu vi của hắn bây giờ thì có chỗ nào không đi được chứ?
Truy Nguyệt Thiền Sư thấy vậy thì vẻ khổ sở trên mặt càng nhiều hơn rồi lại mặt dày mày dạng mà tự lẩm bẩm: "Tán tu chúng ta tu luyện không dễ, vất vả lắm mới lấy được một linh mạch và mấy bí cảnh linh quáng... Thì đã bị hai phe chính ma nhung nhớ, nếu không phải ở Phật môn bần ni cũng có chút mặt mũi và mấy hảo hữu thì e là Quảng Lôi Tự cũng sẽ nhúng tay vào..."
"Hả? Không biết chuyện thế nào?"
Nếu đối phương đã không biết xấu hổ thì Phương Tịch cũng không ngại nghe một chút.
"Nguyên Thủy Ma Môn hẹn Tiêu Dao Minh ta đấu pháp để quyết định quyền sở hữu mấy khoáng mạch, như vậy cũng thôi đi... Thái Thanh Tông lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà muốn thương nghị nơi tổ chức đại hội đấu giá với chúng ta... Phải biết rằng đây chính là tài nguyên lớn nhất của Ly Câu Tiên Thành..."
Phương Tịch cũng đã nghe được chuyện mỗi trăm năm thì Minh Hoàn giới đều tổ chức hội đấu giá toàn giới một lần nên trong lòng cũng có chờ mong.
"Tu vi của Thái Thanh Tông Mẫn lão quỷ chính là Hóa Thần hậu kỳ, bần ni tuyệt đối không phải đối thủ... Nếu lần này để đối phương đắc thủ thì e là được một tấc lại muốn tiến một thước, dù linh mạch của tiên thành cũng khó giữ được!"
Truy Nguyệt Thiền Sư tay vê phật châu mà than thở.
Cô ta biết thứ Vân Kiệt Tử quan tâm nhất là gì, xem như hốt thuốc đúng bệnh.
Lại không ngờ, vẻ mặt của Phương Tịch vẫn không nhanh không chậm: "Vậy thì tiếc thật... Có lẽ bản nhân phải đi tìm chỗ khác để tu luyện rồi."
Vì một động phủ tạm thời mà kết thù với một vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ sao? Phương Tịch cũng không ngu đến mức đó!
Huống chi, có Truy Nguyệt Thiền Sư ở đây thì dù sao những tu sĩ kia cũng phải cho chút thể diện.
Ít nhất trước khi người này tọa hóa thì Ly Câu Tiên Thành vẫn vững như bàn thạch, dữ lắm là cuộc sống hơi khó khăn một chút mà thôi.
Đối với Phương Tịch chỉ cần không mất linh mạch cấp năm thì cũng không tính là chuyện gì lớn.
Truy Nguyệt Thiền Sư thấy vậy thì cũng đã đoán trước.
Dù sao Vân Kiệt Tử vốn là một khổ tu sĩ, sao có thể chỉ vì chuyện như vậy mà trở thành kẻ thù của một vị đồng đạo được chứ?
Tự hỏi lòng mình thì dù bản thân Truy Nguyệt Thiền Sư cũng không làm vậy.
Cô ta gượng cười, đặt phật châu trong tay lên bàn.
Dưỡng Hồn Mộc vạn năm đen nhánh, bên ngoài lại có khắc vô số phù văn của Phạm môn, từng phù văn đều lấp lánh kim quang, nhìn rất bất phàm.
"Chuỗi phật châu này chính là vật quý nhất của bần ni ngoại trừ bản mạng phật bảo... Nguyện tặng cho đạo hữu!"
Truy Nguyệt Thiền Sư chắp tay trước ngực nói.
"Thiền sư thật sự quá khách khí rồi..."
Phương Tịch cầm lấy phật châu, đặt trên tay mà thưởng thức, hắn chỉ cảm nhận được có mùi đàn hương quanh quẩn, dường như tâm thần cũng bình thản hơn rất nhiều.
Không những vậy, trong thức hải của hắn như có thêm một khí tức thanh lương.
Dù với thần thức vô cùng cường hoàng của hắn bây giờ thì chút này có cũng được mà không có cũng không sao nhưng tích lũy qua ngày tháng thì cũng là một con số không nhỏ.
Nhưng sau khi thưởng thức một phen thì Phương Tịch đã trả phật châu lại.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Truy Nguyệt Thiền Sư, hắn thản nhiên trả lời: "Đề nghị của thiền sư, thật sự đã khiến bản nhân động tâm, thế nhưng bản nhân đang tu luyện một môn bí thuật, thật sự không có thời gian rảnh... Bởi vậy chỉ có thể xin lỗi."
"Đạo tâm của đạo hữu kiên định, bần ni bội phục."
Nói cũng đã nói đến mức này rồi thì Truy Nguyệt Thiền Sư cũng không thể làm gì nữa, chỉ đành cầm phật châu mà nhanh chóng bỏ đi.
Chờ đến khi ra khỏi động phủ, nhìn hào quang đầy trời, trong nhất thời cô ta không khỏi đờ đẫn...
Trong động phủ.
Phương Tịch nhìn theo hướng Truy Nguyệt Thiền Sư đi, im lặng không nói gì.
Hắn cũng không tham lam, cũng không cảm thấy mình phải lấy được tất cả đồ tốt ở tu tiên giới vào tay.
Người phải biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc.
Bởi vậy mặc dù hắn rất thích chuỗi phật châu kia nhưng cũng không đến nỗi đoạt chỗ tốt của người khác.
'Quan trọng vẫn là chuyện này hơi khó... Tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, không sử dụng Khô Vinh Huyền Quang và mấy đại thần thông mà muốn thắng thì phải tốn chút tay chân, hơn nữa dù thắng thì cũng sẽ lọt vào tầm mắt của Thái Thanh Tông, sau đó sẽ có một loạt phiền phức... Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này mà đi diệt Thái Thanh Tông sao?'.
'Bây giờ Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang đang ở thời khắc quan trọng, một khi nhập môn, chắc chắn sẽ có thiên địa dị tượng, không nên gây thêm chuyện...'.
Phương Tịch thầm nghĩ rồi lại bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện mỗi ngày...
Thời gian mấy năm nhanh chóng qua đi.
Ngày hôm nay.
Một chiếc linh hạm xanh biếc như chế tạo từ thanh ngọc ầm ầm bay đến bên ngoài Ly Câu Tiên Thành.
"Đó là..."
Trong Ly Câu Tiên Thành, một tu sĩ ngẩng đầu nhìn chiếc linh hạm kia chợt cảm thấy thân thể cũng đang run rẩy: "Thái Thanh Thần Lôi Hạm của Thái Thanh Tông! Nghe nói linh hạm này cô đọng ba trăm sáu mươi lâm tia Thái Thanh Thần Lôi, mỗi một tia đều có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh trọng thương, nếu trăm lôi tề phát thì dù tu sĩ Hóa Thần cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn..."
"Vì sao Thái Thanh Tông lại xuất động linh hạm này, chẳng lẽ có nhân vật quan trọng đến, hay là muốn diệt Ly Câu Tiên Thành?"
Vừa nghĩ đến đây, không ít tu sĩ rất quyết đoán mà lập tức hóa thành độn quang, bỏ quầy, bỏ cửa hàng, thậm chí đệ tử, đạo lữ cũng không cần, độn quang đủ mọi màu sắc phiêu tán đầy trời.
"A di đà phật!"
Đột nhiên có một giọng nữ vang vọng đất trời, mang theo lực lượng trấn an lòng người: "Chư vị không cần hoang mang... Các vị đạo hữu Thái Thanh Tông chỉ viếng thăm theo thông lệ mà thôi."
Tâm Quang Độn Pháp chợt lóe, Truy Nguyệt Thiền Sư đã bay đến trên cổng thành lâu, thần sắc ngưng trọng.
"Ha ha... Truy Nguyệt Thiền Sư, đã lâu không gặp, không biết thời gian qua có khỏe không?"
Trên Thái Thanh Thần Lôi Hạm có một lão giả mặc đạo bào hiện thân, tướng mạo lão gầy gò, tóc nửa trắng nửa đen, dùng một cây ô mộc trâm cắm, có vẻ không bị trói buộc.
"Mẫn đạo hữu..."
Bên cạnh Truy Nguyệt Thiền Sư có ba tu sĩ Nguyên Anh bay đến, nhìn lôi hạm giữa không trung: "Chỉ đấu pháp thôi sao phải dùng linh hạm này đến?"
"Ha ha, nghe nói trận đánh giữa thiền sư và Nguyên Thủy Ma Môn trước đó đã suýt thắng được, tuy bại nhưng vinh nên lão phu cũng không dám khinh thường."
Mẫn lão quỷ cười khằng khặc quái dị, sau lưng cũng có mấy vị tu sĩ Nguyên Anh đứng ra: "Chẳng hẳn thiền sư sẽ không từ chối lòng tốt của lão phu..."
"Hừ, mặc dù có thể đấu pháp nhưng đấu pháp thế nào thì phải do bần ni quyết định."
Truy Nguyệt Thiền Sư chắp tay trước ngực: "Chúng ta giao thủ sẽ ảnh hưởng rất rộng, khó tránh khỏi tổn thương thiên hòa... Không bằng để tu sĩ Nguyên Anh xuất thủ, ba trận thắng hai, thế nào?"
"Tốt."
Mẫn lão quỷ nhìn qua một vị nữ tu Nguyên Anh đeo trường kiếm ở sau lưng, trên mặt chợt lộ ra vẻ vui mừng...
Phương Tịch không biết gì về những chuyện này.
Lúc này hắn đang bế quan, đã tu luyện Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang đến giai đoạn quan trọng.
Cách nhập môn chỉ còn một đường.
"Đi!"
Phương Tịch kháp quyết hai tay, quanh thân xuất hiện vô số tử sắc Long Chương Văn, những phù văn này vây quanh hư ảnh Yêu Ma Thụ, chen lấn tranh nhau chui vào trong đó.
Yêu Ma Thụ oanh minh, tán cây run run, có một đạo huyền quang không biết quét ra.
Mà lúc này hắn liên tục gảy mười ngón tay rồi quát lớn: "Nhanh!"
Sinh Tử Ấn bay ra, từng Long Chương Văn xuất hiện ở mặt dưới ấn.
Lần này, rõ ràng chúng đã lạc ẩn ở trên Khô Vinh Huyền Quang, thay cũ bằng mới, khiến Khô Vinh Huyền Quang hiện ra một tia tử sắc kỳ dị.
Ào ào ào!
Thần thức của Phương Tịch trong nháy mắt chui vào không minh, Vạn Cổ Trường Thanh Thể trong cơ thể hắn chợt bộc phát.
Toàn thân hắn như hóa thành một khối phỉ thúy xanh biếc, có từng tơ vàng xuất hiện.
Vô số tơ vàng không ngừng bay lên chui vào trong huyền quang.
"Thì ra là vậy..."
Phương Tịch cười ha ha, hắn biết mình đã tu luyện đại thần thông này nhập môn thành công.
Mà ngay thời khắc hắn thành công.
Xoẹt xẹt!
Phía trên Ly Câu Tiên Thành, vạn dặm thiên địa nguyên khí ba động, mây đen dày đặc, mưa to tí tách tí tách rơi xuống.
Những giọt nước mưa kia lại mang theo màu đỏ thắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận