Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 785: Thiên Phạm Vực

Một bình nguyên.
Trên mặt đất mọc ra từng cánh tay tái nhợt, mỗi bàn tay đều có từ mười ngón trở lên y như những nhánh cây hình thù kỳ quái, cùng nhau chỉ lên trời.
"Diệt!"
Một đạo lưu quang đen nhánh xẹt qua, thiên địa linh lực bị dẫn động hóa thành vô số hỏa diễm đen nhánh rơi xuống như mưa.
Xoẹt xẹt!
Hỏa diễm đen nhánh rơi xuống 'nhánh cây cánh tay' quỷ dị này lập tức như đốm lửa bắt dầu, nhanh chóng bốc cháy.
Chỉ trong khoảnh khắc mấy vạn mẫu cánh tay quỷ dị đã biến thành tro tàn.
"Là Hóa Thần Tôn Giả!"
"Đa tạ Hóa Thần Tôn Giả tương trợ!"
Trong mấy đội xe gần như có từng đoàn nhân thủ bao vây trên mặt đất có rất nhiều tu tiên giả bay ra, nhao nhao đại hỉ mà quỳ xuống hành lễ.
Hắc quang thu lại, thân hình Phương Tịch hiện ra.
Ánh mắt của hắn đạm mạc, lạnh lùng đảo qua đội xe bên dưới, phát hiện ai cũng là tu sĩ, không có một phàm nhân nào.
Chỉ là đa phần đều có pháp lực rất thấp, Luyện Khí nhiều nhất, Trúc Cơ thứ hai, tu vi cao nhất cũng chỉ Kết Đan!
"Vạn Thủ Lâm này sáng chết chiều sinh, phải nhanh chóng đi qua... Ra khỏi Vạn Thủ Lâm lại đi về hướng đông ba vạn dặm nữa sẽ có thể đến được Phường Thị Hắc Nham! Các ngươi tự đi đi..."
Nói xong, Phương Tịch lập tức hóa thành một đạo lưu quang rồi biến mất.
Những tu sĩ này nghe được những bàn tay quỷ dị này còn tái sinh lại thì lập tức giật cả mình, giẫm trân bình nguyên đầy tro tàn, nhanh chóng lên đường, cùng chạy nạn...
Ngoài vạn dặm.
Phương Tịch dừng độn quang lại rồi chợt thở dài.
Mấy năm trước hắn theo Thiên Phạm Quân lên siêu cấp truyền tống trận, bị truyền tống vào tận trong man hoang này.
Lúc đó hắn còn tận mắt chứng kiếm đại chiến Hợp Thể!
Mấy vị tu sĩ Hợp Thể của Thiên Phạm Quân xuất thủ xua đuổi những Nguyên Cổ Hoang Thú cấp Hợp Thể sinh sống trong mảnh man hoang này.
Còn lập tức xây dựng một trận pháp nghi là cấp tám, khó khăn lắm mới bao quát một vực.
Từng trận đại chiến cấp Hợp Thể và bố trí trận pháp kia thật sự khiến Phương Tịch mở rộng tầm mắt, có cảm giác chuyến đi này không uổng công.
Nhưng sau đó đã đến phiên những Hiệu úy và quân sĩ như bọn hắn chịu khổ.
Địa vực này tạm thời được gọi là Thiên Phạm Vực, nếu khai hoang thành công chắc chắn sẽ có thể lập được một đại tông Phạm môn.
Bởi vì nơi này rất rộng nên tất cả tu sĩ Hóa Thần và Phản Hư đều bị phái ra ngoài, bắt đầu điên cuồng đánh giết hoang thú, diệt sạch những nơi nguy hiểm, sau đó sắp xếp linh mạch, thành lập phường thị: Cũng chí là điểm tụ tập của các tu sĩ.
Phường Thị Hắc Nham kia chính là do một tu sĩ Phản Hư tọa trấn, Phương Tịch và các Hiệu úy Hóa Thần giúp đỡ.
Mỗi ngày ngoại trừ nhiệm vụ khai hoang ra thì chính là dọn sạch những nguy hiểm xung quanh, đồng thời hướng dẫn tu sĩ cấp thấp...
"Ta cảm thấy... Lần khai hoang này, rất vội."
Hắn chọn một đám mây rồi trực tiếp chui vào đó nằm, bắt chéo chân, chỉ thiếu một cọng cỏ đuôi chó trong miệng nữa, bắt đầu trắng trợn hút máu...
Cùng lúc đó hắn cũng nhớ lại những chuyện khai hoang thì có chút dự cảm khó hiểu.
Dù sao Phương Tịch cũng từng trải qua khai hoang ở Lôi Trạch Đại Hoang nên xem như cũng hiểu rõ quy trình.
Ngay từ đầu, chắc chắn là do tu sĩ cấp cao xuất thủ, chờ sau khi khu vực đã cơ bản an toàn rồi mới di chuyển các tu sĩ cấp thấp đến, cuối cùng là phàm nhân...
Nhưng lần này, tiến độ của Thiên Phạm Quân quá nhanh.
Hắn cũng chỉ mới xác nhận trong vòng ngàn dặm xung quanh Phường Thị Hắc Nham đã không còn quá nhiều uy hiếp cấp Hóa Thần nhưng loại nguy hiểm có thể uy hiếp được Kết Đan thậm chí Nguyên Anh như Vạn Thủ Lâm này vẫn còn.
Kết quả tu sĩ cấp thấp đã bắt đầu di chuyển rồi.
Nếu vừa rồi không phải hắn đúng lúc gặp được mà xuất thủ thì e là những tu sĩ cấp thấp kia sẽ chết hết.
"Mặc dù nơi này tài nguyên phong phú, có không ít thiên tài địa bảo tự nhiên nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ?"
Phương Tịch đã từng thảo luận với Vân Hi Tiên Tử và mấy vị đạo hữu, đều không nói ra được nguyên do.
Sau khi hút máu một phen, hắn nhìn sắc trời một chút rồi hóa thành một đạo ma quang trở lại Phường Thị Hắc Nham.
...
Phường Thị Hắc Nham tên như ý nghĩa, chính là toàn bộ phường thị đều dùng loại nham thạch đen nhánh nào đó dựng lên.
Nói la phường thị nhưng thật ra nó chính là một tòa 'thành trì'.
Thậm chí loại Hắc Nham đặc biệt này chính là thân thể của một đám hoang thú đặc thù cấp Phản Hư bản địa: Hắc Nhạc Cự Linh!
Hắc Nhạc Cự Linh trưởng thành chính là tu vi Phản Hư, hình thể của nó khổng lồ, lực lớn vô cùng, còn da dày thịt béo, dù tu sĩ Hóa Thần cũng khó mà tổn thương được, lúc trước để tiêu diệt bọn chúng mà còn có tu sĩ Hợp Thể xuất thủ.
Đương nhiên sau khi nó ngã xuống thân thể biến thành 'hắc thạch' cũng không có tác dụng quá lớn, cũng không thể dùng để luyện khí nhưng lại là tài liệu xây thành thượng hạng.
Nghe nói mặc dù một khối hắc thạch này thì bình thương nhưng một khi thành quy mô sẽ tự động mang theo một loại lực lượng 'trừ tà', bất kể tà ma hay là hoang thú nơi hoang dã đều sẽ cố gắng tránh xa khu vực hắc thạch.
Sau khi Phương Tịch đích thân thử mấy lần, cảm thấy lời đồn này cũng rất đáng tin.
Ít nhất từ khi thành lập phường thị đến nay vẫn chưa có tà ma nào náo loạn.
Hắn hạ xuống cổng thành Hắc Thạch, lính thủ thành thấy hắn đến thì đều rối rít hành lễ, miệng gọi Hiệu úy.
Hắn chẳng cần xếp hàng đã có thể đi thẳng vào thành.
Phường Thị Hắc Nham chia làm ba tầng.
Tầng ngoài cùng đương nhiên là cho những tu sĩ cấp thấp kia rồi, tầng trong thì cho những sĩ tốt cấp thấp của Thiên Phạm Quân đóng giữ, mở động phủ của Kết Đan và Nguyên Anh.
Về phần chỗ quan trọng nhất đương nhiên chính là nơi tiềm tu của Hiệu úy Hóa Thần và Thống lĩnh Phản Hư.
Nói về kích thước thì động phủ ở đây không rộng rãi thuận tiện bằng Tu Di Hành Sơn.
Nhưng cũng không còn cách nào.
Phương Tịch hạ độn quang xuống, hắn cũng không trở lại động phủ của mình mà đến một nơi khác.
Vừa bước vào trận pháp thì chóp mũi của hắn đã ngửi được một mùi rượu nồng.
Lập tức thấy ở bên cạnh tửu trì nhục lâm có một ngọn núi thịt trắng như tuyết đang ngồi thẳng, chính là Cuồng Thao Cư Sĩ!
"Phương đạo hữu... Ngươi mới tuần tra trở về sao?"
Tu Tình Tử ở bên cạnh cười hỏi.
"Đúng vậy."
Phương Tịch thản nhiên ngồi xuống, Bồ tiên tử ở bên cạnh lập tức đưa qua một chén rượu ngon.
Hắn nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, lúc này hắn mới than thở: "Trước đó ta đã cứu một đội xe ở trong Vạn Thủ Lâm, nếu không thì e là toàn quân đã bị diệt..."
"Vạn Thủ Lâm chính là bệnh dữ, khó mà trừ được, mỗi lần đều chỉ trị ngọn mà không trị gốc, ngoại trừ tu sĩ cấp cao ra thì những tu sĩ cấp thấp còn lại vẫn nên đi đường vòng thì tốt hơn..."
Tu Tình Tử thở dài rồi cười nói: "Nhưng những người bị ép di chuyển đến thì đều là các tông môn lụn bại hoặc tán tu trong nhân tộc, chết một đám vẫn còn một đám nữa, thật sự không là gì..."
Lời này vừa ra thì Phương Tịch cũng không khỏi trầm mặc.
Khai hoang, thật ra chính là dùng tính mạng của tu sĩ để yêu cầu đất đai và linh mạch của man hoang...
"Nhiều người như vậy đều thông qua siêu cấp truyền tống trận, e là sẽ tiêu hao rất lớn..."
Bồ tiên tử chợt mở miệng.
"Nói không chừng là di chuyển từ mấy vực gần đây thì sao?"
Cuồng Thao Cư Sĩ nói: "Thiên Phạm Vực vốn đã tiếp giáp với cương vực của nhân tộc... Chỉ cần có đại năng Hợp Thể tọa trấn thì một lần di chuyển mấy chục vạn đến hơn trăm vạn tu sĩ cũng không khó!"
Phương Tịch nghe vậy thì lập tức nhớ đến địa lý của Thiên Phạm Vực.
Nó ở hướng lệch về phương nam của nhân tộc, tiếp giáp với Viêm Hỏa Vực và Thương Thanh Vực.
Chỉ là biên giới giữa các nơi đều có nguy hiểm kinh khủng.
Nếu không thì hai vực này đã chủ động khai phát về hướng nam từ lâu rồi, không tới lượt bọn hắn đến khai hoang đâu.
'Nghe nói từ Thiên Phạm Vực về Viêm Hỏa Vực cần phải đi qua một sa mạc đáng sợ, chỉ mỗi cương phong trên bầu trời thôi mà ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể chống nổi... Đồng thời còn thường xuyên nổi lên Mê Thần Phong, dù tu sĩ Phản Hư bất cẩn cũng sẽ bị mất phương hướng, hoàn toàn biến mất vào sâu trong sa mạc... Còn có một loại sa thú kỳ dị sinh sống, cao nhất có thể đạt đến cấp Hợp Thể, rất khó chơi...'.
'Còn Thương Thanh Vực thì lại gần hơn, chỉ cách nhau một sơn mạch... Nhưng mà trong sơn mạch kia nghi có hoang thú cấp Chân Linh ở đó...'.
'Bởi vậy đa phần những tu sĩ cấp thấp này đều do tu sĩ Hợp Thể dẫn đầu đi từ Viêm Hỏa Vực đến...'.
Hoang thú Chân Linh cấp Chân Linh cấp chính là tồn tại có thể so với Đại Thừa Tán Tiên!
Những tu sĩ Hợp Thể kia tình nguyện bị lạc đường trong sa mạc, đối mặt sa thú vây công chứ không muốn mạo hiểm vào sơn mạch.
"Cũng may Thiên Phạm Vực đã xây dựng siêu cấp truyền tống trận trước... Chỉ cần chúng ta kiên trì thêm mấy năm nữa thì có thể thỉnh cầu lui về nghỉ ngơi."
Phương Tịch mỉm cười.
"Ha ha... Đúng vậy."
Cuồng Thao Cư Sĩ như nghĩ đến chuyện vui gì đó: "Hôm nay thịt hoang thú bao no... Thịt hoang thú lần này là do tự tay bản nhân giết, mùi vị rất ngon ngọt, cộng với trù nghệ của Phương đạo hữu thì nhất định có thể khiến chư vị hài lòng mà về..."
Phương Tịch nghe vậy cũng không từ chối.
Hắn bước đến trước rừng thịt đang lơ lửng, chọn mấy miếng thịt ngon rồi lấy ra rất nhiều nồi, niêu, xoong, chảo, bắt đầu nấu nướng...
Thịt hoang thú vốn dĩ rất cứng, trải qua Lục Đạo Ma Diễm của hắn sơ chế thì đã trở nên rất mềm.
Lúc này trong nồi đang sôi sùng sục, lập tức có một mùi thơm kỳ dị tỏa ra.
Mắt Tu Tình Tử nhìn chằm chằm pháp bảo đỉnh đồng trong tay của Phương Tịch không chớp mắt, dáng vẻ như nước bọt cũng sắp chảy ra: "Đạo linh trù của đạo hữu tiến bộ hơi nhanh rồi..."
"Trước đó tu vi khó mà tiến thêm nên không thể không phân tâm vào trù nghệ, không ngờ lại có tăm đắc, từ đó suy ra lại đạp phá bình cảnh trong một sớm mai..."
Phương Tịch mỉm cười.
Đây cũng là cái cớ nhưng mà hắn dùng rất tốt.
Tu sĩ tu hành đến cảnh giới nhất định thì dù làm thế nào pháp lực cũng không tiến thêm, chính là gặp phải bình cảnh.
Nếu không thể đột phá được thì cả một đời sẽ phai nhạt trong đám người.
Nghe nói lấy đạo linh trù suy luận mà đột phá bình cảnh, lại thấy tu vi của Phương Tịch bây giờ thật sự tăng nhanh như gió thì dù Cuồng Thao Cư Sĩ cũng không khỏi vô cùng ghen tị.
"Ha ha, vậy thì bản nhân phải cố gắng thưởng thức một phen..."
Cuồng Thao Cư Sĩ cười ha hả...
...
Trong Thiên Phạm Vực lúc này, rất nhiều tu sĩ đang chém giết đẫm máu hoặc dốc lòng tu hành, cũng có tu sĩ tùy ý hướng lạc.
Thành Thiên Phạm.
Thành này chính là hạch tâm của Thiên Phạm Vực, siêu cấp truyền tống trận quan trọng nhất cũng được bố trí ở đây.
Đêm đó.
Lệ!
Theo tiếng chim kêu xuyên không phá mây, trong màn đêm chợt hiện ra một con Thiên Phượng thân phủ lông vũ rực rỡ, vô cùng thần tuấn.
"Thiên Phượng... Hợp Thể kỳ?"
Tu sĩ ở thành Thiên Phạm cảm ứng được tu vi của con hung cầm này thì rối rít hét thảm, liên tục tránh né chạy trối chết.
"A Di Đà Phật!"
Thời khắc mấu chốt, theo tiếng phật hiệu vang lên, phạm quang kim sắc phóng lên cao.
Trong kim hoa đầy trời hiện ra một tôn kim thân La Hán tám tay.
La Hán này trợn mắt tròn xoe, làm Phẫn Nộ Minh Vương Hống, tám cánh tay đều cầm các loại phật bảo khác nhau như tràng hạt, bình bát, thiền trượng, phật kiếm... Ầm ầm đánh xuống.
Phanh!
Thiên Phượng hót vang như hòa thành một thể với Phạn âm thiện xướng.
Hư không vặn vẹo, không gian phong bạo chợt bộc phát rồi lướt qua siêu cấp truyền tống trận ở trung tâm thành trì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận