Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 277: Ngũ Hành Quả Thụ

Từ sau khi trồng Yêu Ma Thụ thì phạm vi hành động của Phương Tịch đã bị hạn chế, bây giờ hắn chỉ có thể lượn quanh Trường Thanh Các.

Cũng may mà hắn rất hợp với cuộc sống thế này, mỗi ngày trôi qua, đả tọa tu luyện, lĩnh hội tu tiên tứ nghệ, thậm chí vui đùa với hai thị nữ ung dung vui vẻ.

Nguyễn Tinh Linh thì Phương Tịch cũng chưa quan tâm nhiều, bởi vì uy năng Cửu U Huyền Mộc Đại Trận không đủ nên hắn vẫn chưa mạo muội truyền cho nàng bí thuật Kết Đan, còn cần chờ thời cơ.

Trong nháy mắt, đã bảy, tám năm trôi qua...

Thế Giới Mảnh Vỡ.

"Ma Kính Ma Kính... Ta đã luyện ra Tung Địa Kim Quang Phù cấp ba rồi, lần này tam đại Vu Vương của bộ lạc Ngũ Hành chắc chắn sẽ đẹp mặt..."

Đan Nhã mặc một bộ trường bào bằng da thú, lộ cái đùi thon dài, nói với mảnh vỡ thanh đồng kính.

Một đạo thần niệm của Phương Tịch vẫn luôn chú ý bên đây, nghe vậy thì rất kinh hãi.

Mặc dù Đan Nhã chính là nhân vật có thể so với Kết Đan lão tổ nhưng nhanh như vậy đã lĩnh hội thấu đáo truyền thừa phù đạo của Trần Bình mà luyện ra được Tung Địa Kim Quang Bảo Phù, thiên tư của nàng ở phù lục nhất đạo thật sự hơn người, không tầm thường.

"Ma Kính Ma Kính... Vì sao ngươi nhất định phải bao gồm Bảo Văn của Canh Kim Linh Văn chứ?"

Đan Nhã thổ lộ hết khổ não với mảnh kính thanh đồng: "Bộ lạc Ngũ Hành quá mạnh..."

Bây giờ nàng đã trở thành Phù sư cấp ba nếu đơn đả độc đấu thì dựa vào phù lục cấp ba trợ giúp đã có thể thắng bất kỳ Vu Vương nào.

Lại càng không cần phải nói nàng còn tu luyện Ngũ Cực Nguyên Ma Công.

Nhưng bộ lạc Ngũ Hành thì khác.

Trong Thành Ngũ Hành có tam đại Vu Vương. Thế lực vô cùng cường đại.

Đan Nhã không ngừng kể khổ: "Không lâu nữa... Thiên Ma Đại Kiếp trăm năm sắp đến, ta vẫn chậm chạp chưng ngưng kết Ma Đan... Hết lần này tới lần khác thiên Kết Đan trong công pháp nói có thể dùng thiên địa linh vật phụ trợ Kết Đan... Ta tìm tới tìm lui, chỉ tìm được Huyền Thủy Tinh Anh và Thiên Hỏa Lưu Ly, vẫn còn kém chút nữa..."

Phương Tịch nghe vậy thì thầm trợn trắng mắt.

'Huyền Thủy Tinh Anh chính là kết tinh của Huyền Thủy Dịch, hiệu quả hơn xa Huyền Thủy Dịch rất nhiều, lại thêm Thiên Hỏa Lưu Ly chính là linh vật Kết Đan tốt nhất mà tu tiên giới đã công nhận, phối hợp bí pháp Thủy Hỏa Luyện Kim Đan, đủ để tăng thêm hai, ba thành tỉ lệ Kết Đan... Đan Nhã này thật sự là bất đương nhân tử... Không đúng, tài nguyên của bí cảnh này thật sự quá phong phú...'.

Trong khoảng thời gian này, Phương Tịch cũng theo Đan Nhã đi rất nhiều nơi trong bí cảnh, biết nơi đây không những linh khí dồi dào mà còn có rất nhiều kỳ quan thiên nhiên, chính là nơi hội tụ thiên địa tạo hóa, thường thai nghén ra rất nhiều kỳ trân dị bảo.

Nhưng mà những nơi thiên địa tạo hóa này tập trung thì đa phần đều là thánh địa của đám Vu Dân.

Cũng khó trách trăm năm một lần thiên ma giáng lâm muốn tập kích bọn họ.

'Xem ra... Vu Dân không chỉ là súc vật nuôi thả mà còn có tác dụng thủ vệ linh vật sao?'.

Phương Tịch thầm suy tư.

"Ta nghe nói... Ở trong thánh địa của bộ lạc Ngũ Hành còn có một cây Ngũ Thải Quả Thụ, chính là thánh thụ của bộ lạc Ngũ Hành... Trái cây do nó kết ra có thể giúp Đại Vu luyện hóa Linh Văn thành Bảo Văn để trùng kích cảnh giới Vu Vương... Nếu như có thể lấy được một thánh quả có lẽ ta ngưng kết Ma Đan sẽ mười phần chắc chín..."

Đan Nhã lải nhải.

Phương Tịch càng nghe càng nghi hoặc: 'Ngũ Thải Quả Thụ? Trái cây có hiệu quả giúp Trúc Cơ trùng kích Kết Đan? Chẳng lẽ Thiên địa linh căn cấp bốn trong truyền thuyết là Ngũ Hành Quả Thụ? ! Trái của cây này được gọi là Kết Kim Đan, có thể giúp tu sĩ Ngũ Hành linh căn Kết Đan, đủ tăng ba, bốn phần mười chắc chắn!'.

'Đáng ghét... Sao ta lại không thể nào xuyên không vào giới này?'.

Hắn thèm nhỏ dãi trong lòng nhưng lại không thể làm gì.

Hơn nữa dù Phương Tịch có thể xuyên không được thì đối mặt với ba vị Vu Vương trấn thủ thánh địa của bộ lạc Ngũ Hành thì hắn vẫn không thể làm gì.

"Đại Vu Vương của bộ lạc Ngũ Hành cũng là tên ngu, giữ quy củ khư khư không buông, chờ sau này thiên ma giáng lâm nhất định sẽ đánh vào thánh địa của chúng!"

Đan Nhã vẫn đang tức giận bất bình.

Xưa nay thiên ma hàng thế thì thánh địa trong đại thành trì của Vu Dân đều là khu vực bị ảnh hưởng nhiều nhất.

Nhưng rất nhiều Vu Vương của bộ tộc lớn lại tuân thủ nghiêm ngặt quy củ cổ xưa, không chịu kết hợp lại, thậm chí ngay cả nàng đề nghị dùng công pháp, phù lục trao đổi cũng không chịu, thật sự đều là lão ngoan cố!

Phương Tịch nghe vậy thì thầm kinh hãi.

'Không đúng... Vu Vương không đến mức ngu xuẩn như vậy... Có lẽ đây là giáo huấn xương máu mà tiền nhân lưu lại... Một khi liên hợp quá cường đại lại càng dễ chọc phải nguy hiểm?'.

'Đan Nhã... Không phải là tiền nhân đã chết sớm chứ? Hay bị mất truyền thừa phương diện này?'.

'Chuyện này... Hỏng bét... Ta có phải đã nuôi Đan Nhã quá mập rồi không?'.

"Đan Nhã này thân ở trong phúc mà không biết phúc..."

Trong Trường Thanh Các, Phương Tịch mở mắt ra, gượng cười.

Thánh địa của bộ lạc Hắc Niết hắn đã từng được Đan Nhã đưa đến xem qua, trong đó có rất nhiều linh mộc cấp ba.

Đa phần đều là Chu Quả Thụ!

Mà Chu Quả Thụ ở trung tâm của thánh địa ít nhất cũng mấy ngàn năm tuổi, đã phát triển thành linh thực cấp bốn trân quý.

Chu Quả chính là thiên địa kỳ trân, dù ăn sống cũng có thể gia tăng pháp lực lại không có đan độc.

Đan Nhã lấy Chu Quả trăm năm ăn như ăn cơm, đương nhiên pháp lực sẽ tiến triển nhanh chóng.

Trong thời gian ngắn đã vượt qua giai đoạn Luyện Khí, Trúc Cơ, cảnh giới pháp lực đến Trúc Cơ viên mãn.

Thiên Niên Chu Quả ở trung tâm mà nàng thèm nhất thì không ăn được.

Căn cứ tin đồn của bộ lại thì ở gần Thiên Niên Chu Quả có lực lượng cường đại thủ hộ, chỉ chờ đến khi thiên ma làm loạn mới có dũng sĩ có thể xông qua tầng bình chướng kia để hái trái cây.

Dựa theo cách nhìn của Phương Tịch thì chính là bị hạ cấm chế cường đại, cách mỗi trăm năm mới có thể mở ra.

Dù sao thì một bầy chó có thể ăn chút cơm thừa canh cặn đã tốt rồi, còn mơ tưởng muốn dùng được thứ tốt nhất sao?

"Cấm chế mà thế lực lớn kia bố trí để trăm năm mở cấm pháp một lần cũng là vì ma luyện đệ tử sao? Phải tranh đoạt cơ duyên với Vu Dân? Nếu thất bại thì cơ duyên bị Vu Dân cướp đi cũng là đáng đời?"

"Quá giống tác phong của ma đạo..."

"Thiên Ma Kiếp trăm năm sắp đến, hi vọng Đan Nhã đừng xảy ra chuyện gì... A? Nếu Đan Nhã bị, ta làm chiến lợi phẩm bị đệ tử ma đạo nhặt được, chẳng phải là... Sẽ có thể theo đệ tử ma đạo đi ra ngoài bí cảnh sao?"

Phương Tịch lập tức hơi xoắn xuýt.

Cuối cùng hắn vẫn là một mảnh kính...

"Nên làm sao mới có thể thật sự liên thông hai giới mà không chỉ là thông tin chứ?"

Phương Tịch thừa nhận, mình đỏ mắt.

Dù không chiếm được Ngũ Hành Thụ Quả tên Kết Kim Đan kia, vậy thì Huyền Thủy Tinh Anh và Thiên Hỏa Lưu Ly cũng rất tốt mà!

Mình tu luyện đến công pháp hệ Mộc tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn, bản thân đã có xác suất Kết Đan có nhất định, lại luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, cộng lại phải có bốn, năm phần mười nắm chắc.

Lại thêm hai loại linh vật Thủy Hỏa Luyện Kim Đan chính là xác suất bảy, tám phần.

Dù hạt giống Kim Đan của tông môn Nguyên Anh khi Kết Đan cũng chưa chắc xa xỉ như hắn vậy.

"Đáng tiếc... Nhìn được, ăn không được..."

"Không sao, thời gian của ta còn rất nhiều, từ từ sẽ đến... Lần thí nghiệm trước ít nhất cũng chứng minh pháp lực của Kết Đan có chút tác dụng với mảnh vỡ."

"Có lẽ... Pháp lực tu sĩ Nguyên Anh? Quên đi... Chuyện này hơi nguy hiểm... Nhưng mà cũng không tính quá cao..."

"Căn cứ vào tin tức đầu tiên lấy được từ câu thông Chư Thiên Bảo Giám thì ngoại trừ ta ra, không ai có thể luyện hóa được thứ này... Nếu muốn cưỡng ép luyện hóa thì ít nhất cũng phải là tiên nhân trong truyền thuyết mới được?"

...

Phương Tịch vừa nghĩ thì trong tay cầm lấy một tiểu ấn hắc mộc rời khỏi phòng bế quan.

Thứ trong tay hắn đương nhiên là pháp bảo dùng linh tài Thủy tổ Yêu Ma Thụ khắc thành - Thanh Mộc Ấn hình thức ban đầu.

Mấy năm qua, dưới sự tập trung tu luyện loại pháp khí ấn tỉ sở trường thì Thuật Luyện Khí của bản thân hắn cũng xem như nhập môn, sau đó khắc linh tài thành phôi.

Vẻn vẹn như thế vẫn chỉ là bộ phận ban đầu.

Tiếp theo còn cần dùng pháp lực rèn luyện, luyện hóa mỗi ngày... Khiến nó tương liên với tâm thần của tu sĩ, sau đó mới có thể dùng Chủng Bảo Quyết, mang pháp bảo hình thức ban đầu trồng vào trong linh căn cùng loại, theo linh mộc phát triển mà tự mài giũa, tự hoàn thiện...

Mà trong rất nhiều thủ pháp luyện chế, Phương Tịch chọn Nhật Nguyệt Luyện Pháp ổn thỏa nhất.

Loại thủ đoạn luyện chế pháp khí này đi cửa hông, trên bản chất chính là dùng thời gian dài dằng dặc đổi lấy xác suất thành công ổn định.

Nói đơn giản là mỗi ngày kiên trì một chút...

Lúc này, hắc mộc tiểu ấn đã được Phương Tịch khắc ra được chút hình dáng, ít nhất nhìn như ấn tỉ một phương, chỉ là mặt dưới của ấn vẫn mơ hồ, không nhìn rõ khắc thứ gì.

Hơn nữa ở mặt ngoài vuông vức của tiểu ấn còn có một tầng bao tương mượt mà, gần như sắp phát sáng, rõ ràng là được mài nhẵn lâu ngày.

"Công tử xuất quan rồi sao?"

Phương Tịch rời khỏi phòng bế quan, Ngôn Hồng Tụ đang quét dọn trong Trường Thanh Các ngẩng đầu, thấy một tu sĩ thanh bào, gương mặt tuấn tú, mang theo sinh cơ vạt vật bộc phát, trong tay còn vuốt ve một cái tiểu ấn, chậm rãi đi đến, khiến người khác chỉ nhìn một lần đã say mê.

"Ừm, trong thời gian bản công tử bế quan bên ngoài có chuyện gì phát sinh không?"

Phương Tịch ngồi xuống, thuận miệng hỏi.

"Chung lão bẩm báo, nói dưỡng ngư tràng cơ duyên xảo hợp, xuất được một con Tiểu Thanh Long, nghi là được khí tức của Linh Tôn ngâm lâu dài mà thành..."

Ngôn Hồng Tụ ôn nhu trả lời.

Thanh Giác Ngư Long vố là từ Tiểu Thanh Long tấn thăng lên, mà Chung Kỳ có được truyền thừa dưỡng ngư không hoàn chỉnh của Ngôn gia, chỉ có thể nuôi ổn định được Thanh Ngọc Lý Ngư trung phẩm, vẫn đang cố thử bồi dưỡng Tiểu Thanh Long.

Chuyện này có lẽ là ngẫu nhiên nhưng cùng mò được mạch suy nghĩ.

Có lẽ cách thông qua Thanh Giác Ngư Long để bồi dưỡng Tiểu Thanh Long hoàn toàn khác với bí truyền của Chung gia, nhưng trăm sông đổ về một biển, Phương Tịch chỉ nhìn kết quả.

"Tiểu Thanh Long sao? Không tệ... Phân phó, tối nay ăn Tiểu Thanh Long Thang!"

Phương Tịch vuốt ve gương mặt của Ngôn Hồng Tụ, vừa cười vừa nói.

Nàng này và Hạ Hầu Oánh vẫn như mười sáu tuổi, thanh xuân bất lão.

Đây đương nhiên là vì hắn đã dành thời gian luyện chế ra một lò Cố Nhan Đan rồi cho mỗi người một viên.

Phương Tịch đã nghe đại danh Tiểu Thanh Long Thang lâu rồi, đáng tiếc đến bây giờ mới có thể nếm thử.

"Còn có..."

Nhãn châu Ngôn Hồng Tụ xoay động: "Oánh tỷ nói không lâu nữa chính là đại thọ trăm tuổi của công tử, có thể tổ chức không?"

Làm thiếp thân của người ta, Hạ Hầu Oánh có giao tình với đám Vi Nhất Tịch, Hải Đại Quý hay đến thăm Phương Tịch nên biết sinh nhật của Phương Tịch cũng không khó.

"Đại thọ trăm tuổi..."

Phương Tịch nhìn mái tóc đen nhánh, gương mặt không một nếp nhăn trong kính đồng: "Thì ra bất tri bất giác... Nhìn lại đã là trăm năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận