Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 139: Địa lý Việt Quốc

Nam Hoang Tu tiên giới.

Thiên Tiên Lâu.

Ấm tử sa trên bếp lửa nhỏ sôi ùng ục.

Cát Hồng Đan mặc khoan bào có tay rộng, trên đầu dùng một cây trâm bằng gỗ đen để ghim búi tóc, thoạt nhìn có chút ở nhà nhàn rỗi.

Y nhấc ấm trà lên rót cho Phương Tịch một chén trà: "Nước để pha trà thì tuyết thủy là tốt nhất, nước suối thứ hai, nước mưa thứ ba... Đây là tuyết thủy năm ngoái còn sót lại của ta, năm ngoái mưa thuận gió hoà, tuyết đầu mùa đến đúng lúc, đạo hữu nếm thử hương vị như thế nào?"

"Không bằng nước linh tuyền."

Phương Tịch ăn ngay nói thật.

Cát Hồng Đan lập tức im lặng, thậm chí trên mặt y còn có vẻ tự ti.

Dù sao đối với loại tu sĩ đã hoàn toàn tử bỏ con đường tu tiên như y mà nói, muốn vàng bạc châu báu, quyền thế thế tục thì dễ như trở bàn tay nhưng bất kỳ vật gì có liên quan đến tu tiên giới thì đều là vọng tưởng...

Hết lần này tới lần khác trong mắt của tất cả tu tiên giả thì dù là một bát Linh mễ cũng mạnh hơn nhiều với cái gọi là sơn hào hải vị.

Cho dù là miếng vá pháp bào cũng khí thế hơn với áo lông ngàn kim của vương tôn công tử.

Tại tu tiên giới, bất kỳ vật gì không liên quan đến tu tiên đều bị khinh bỉ là tầng dưới chót nhất.

"Ha ha... Nhưng mà trà này không tệ."

Phương Tịch cười ha ha, làm dịu đi sự xấu hổ, hắn hỏi: "Cát đạo hữu, không biết vật mà ta cần đã có chưa?"

"Đã chuẩn bị tốt, mời xem."

Cát Hồng Đan chỉnh đốn tâm tình, mở một quyển trục ra, bất ngờ trong đó vẽ núi non sông ngòi, chính là bản đồ địa hình của Việt Quốc.

Đối với cổ nhân mà nói, địa đồ là vật vô cùng quý giá.

Cho dù là tu tiên giả cũng không chênh lệch nhiều.

"Đạo hữu mời xem, Thành Gia Hợp ở đây."

Cát Hồng Đan chỉ vào một chỗ rất nhỏ trên bản đồ.

Phương Tịch nhìn kỹ lại mới tìm ra chỗ của Thành Gia Hợp, tiêu ký bắt mắt của phường thị Thanh Trúc Sơn cách đó cũng không xa.

Mà vị trí của phường thị Thanh Trúc Sơn là ở hướng đông bắc trong cảnh nội của Việt Quốc.

Tấm bản đồ này rất lớn, không chỉ miêu tả Việt Quốc mà còn Mộc Quốc, Võ Quốc ở bên cạnh... Có thể nhìn thấy ba nước tạo thành thế chân vạc, Việt Quốc ở phương bắc.

Ở chỗ tiếp giáp của ba nước có một sơn mạch to lớn, đi theo hướng hình chữ 'nha', phân tách ba nước.

Đây là Vạn Thú Sơn Mạch, nghe đồn trong chỗ sâu nhất ở đây có cả yêu thú cấp ba cấp bậc Kết Đan thường xuyên lui tới.

Mã mỗi một sơn khẩu có thể vượt qua đều được bố trí phường thị và cứ điểm.

Những phường thị cứ điểm này như từng chuỗi minh châu, một viên lớn nhất trong đó ở ngay chỗ tiếp giáp của ba nước, được ghi chú bốn chữ lớn Bạch Trạch Tiên Thành.

"Chỗ này chính là thánh địa của tán tu - Bạch Trạch Tiên Thành sao?"

Phương Tịch nhìn chăm chú lên vị trí Tiên thành, trong lời nói cũng có vô tận ý muốn hướng đến.

Trong ba nước Việt, Mộc, Võ đều có tông môn Kết Đan trấn áp tất cả, thậm chí ngay cả nguồn Trúc Cơ Đan cũng bị độc quyền, chỉ có rất ít thế gia tu tiên có thể bỏ ra đại giới để đổi Trúc Cơ Đan trong tông môn.

Có thể nói tán tu chỉ có thể sinh tồn trong khe hẹp, cực kỳ vất vả.

Chỉ có duy nhất Bạch Trạch Tiên Thành là khác biệt, nơi đây vốn chỉ là một phường thị tu tiên, bởi vì ở nơi ba nước đều không quản nên đã nhanh chóng trở thành trung tâm hoạt động của tán tu, dựa vào tài nguyên phong phú trong Vạn Thú Sơn Mạch mà phát triển không ngừng, cuối cùng sau khi tán tu Bạch Phong Chân Nhân Kết Đan đã thành lập một tòa thành trì tu tiên.

Bây giờ có thể nói đây chính là địa phương duy nhất trong ba nước mà tán thu có thể đạt được Trúc Cơ Đan, được xem là thánh địa.

"Đúng vậy... Nếu Cát mỗ có thể trẻ lại ba mươi tuổi, có lẽ ta cũng muốn đến Bạch Trạch Tiên Thành để liều một phen cơ duyên."

Cát Hồng Đan cũng cảm khái.

Ánh mắt Phương Tịch lại rời khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, nơi đó rồng rắn lẫn lộn, tuyệt đối không phải là đất lành để tu luyện Trường Sinh Thuật.

Nguyên tắc tu hành của hắn là không tranh không đoạt, lặng lẽ trồng cây phát dục, quyết không thể đến nơi có nguy cơ tranh đoạt tứ phía như vậy.

Ánh mắt Phương Tịch đi ngược lên hướng bắc của Việt Quốc.

Ở biên giới phía bắc của Việt Quốc là một thủy vực to lớn có tên là Hồ Vạn Đảo, hồ này to lớn vô cùng, nếu đi theo hướng bắc sẽ tương liên với Đại Mộng Trạch.

Trạch này quanh năm suốt tháng bị mê vụ bao phủ, có thể ngăn cản cả thần thức của tu sĩ Trúc Cơ, phạm vi lại cực kỳ rộng lớn, nghe nói kể cả Kết Đan lão tổ tiến vào trong đó cũng một đi không trở lại.

Trong truyền thuyết, nếu có thể vượt qua Đại Mộng Trạch thì cứ đi theo hướng bắc sẽ đến được một trong tu tiên giới cường đại và giàu có hơn Nam Hoang rất nhiều.

Trong Hồ Vạn Đảo có rất nhiều hòn đảo, chi chít khắp nơi, không ít đảo trong đó có linh mạch, bị môn phái nhỏ và tiểu gia tộc chiếm cứ.

À, cái gọi là Thất đại thế gia tu tiên của Việt Quốc chính là lấy Trúc Cơ gia tộc Tống gia cầm đầu, đời đời đều có tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng Hồng Diệp Cốc và vài tông môn Trúc Cơ đặt song song là mười ba thế lực lớn của Việt Quốc thần phục dưới trướng của Huyền Thiên Tông.

Chẳng qua hiện nay Thiên Phù Trầm gia, Hắc Thủy Tư Đồ gia, Hồng Diệp Cốc đều bị diệt, Thất đại thế gia tu tiên của Việt Quốc chỉ còn năm.

Ngược lại là nghe nói Tống gia lại đề bạt một tu tiên gia tộc là Đồ gia, trợ giúp Đồ gia lão tổ Trúc Cơ, có ý đồ dùng Đồ gia để thay thế nguyên bản thế gia.

'Tại Việt Quốc, Kết Đan lão tổ tọa trấn Huyền Thiên Tông chính là trời. Thế gia có đại tu Trúc Cơ mới là hào cường một phương, về phần vô số Luyện Khí gia tộc cùng tông môn, kể cả tán tu tầng dưới chót nhất cũng chỉ có thể đau khổ đấu tranh...'.

Phương Tịch âm thầm thở dài, ánh mắt chú ý Hồ Vạn Đảo.

Những hòn đảo dư thừa linh khí ở trong hồ này cũng không nhiều, chỉ có vài chục chỗ, một phần nhỏ trong đó lại bị từng tiểu tông môn Luyện Khí, Luyện Khí gia tộc thậm chí tán tu chiếm cứ, trong đó có một thế lực liên minh có tên Tam Thập Lục Đảo giằng co với Long Ngư Chung gia.

Bây giờ phường thị Thanh Trúc Sơn vẫn rất loạn, thậm chí còn biến thành chợ đen, vô cùng không an toàn, đương nhiên Phương Tịch không có khả năng chạy đến loại ruộng kia.

Mà tu luyện Trường Sinh Thuật tốt nhất vẫn là tốt nhất vẫn là có được nơi có linh mạch.

Phương Tịch lập tức dời ánh mắt đến khu vực Hồ Vạn Đảo.

Nơi này chủ yếu vẫn là lấy tu sĩ Luyện Khí làm chủ, đồng thời thế lực ổn định, chỉ giằng co, mấy chục năm gần đây vẫn chưa từng phát sinh đại chiến, xem như an ổn.

Đảo nhỏ nhiều, linh mạch tán loạn, phần lớn đều là nhất giai thậm chí bất nhập lưu, tài nguyên cũng không quá phong phú.

Tổng thể mà nói thì không lọt vào mắt của thế lực lớn, lại rất thích hợp để hắn cẩu đến trưởng thành.

"Hồ Vạn Đảo lớn như vậy, có lẽ ta còn có thể tìm được linh mạch mới... Dù là không được nhất giai thì bất nhập lưu cũng được..."

"Đến lúc đó ta bố trí trận pháp, tu luyện Trường Sinh Thuật, hơn nữa lại có thể đả tọa tinh tiến tu vi..."

"Đợi đến khi luyện thành linh thể thì sẽ đến Bạch Trạch Tiên Thành mưu tính chuyện Trúc Cơ."

Phương Tịch giữ mục tiêu ban đầu chính là tu luyện thành Thanh Mộc Linh Thể.

Bằng không thì với tư chất linh căn hạ phẩm của hắn đúng là chưa chắc có thể Trúc Cơ thành công.

Dù hắn có thể liên tục không ngừng thông qua mậu dịch lưỡng giới thu hoạch được đại lượng linh thạch, thậm chí không quan tâm đan độc dùng lượng lớn đan dược để tu luyện nhưng mậu dịch và mua đan dược đều cần con đường, số lượng quá lớn khả năng khiến cho tu sĩ Trúc Cơ chú ý cũng rất cao.

Một khi đạt được linh thể, đan dược cần thiết đều sẽ giảm mạnh.

"Trước hết vẫn nên trồng cây, đây gọi là ngồi mài đao cũng không đánh mất kỹ thuật đốn củi."

"Yêu Ma Thụ trưởng thành vẫn rất nhanh... Vạn nhất không như tính toán thì ta cũng có thể dừng lại đúng lúc."

"Trước định hai mươi năm. Bây giờ ta chỉ mới hai mươi tuổi, hai mươi năm sau cũng chỉ mới bốn mươi tuổi. Nếu đến lúc đó phát hiện Trường Sinh Thuật khó có thể tu thành thì vẫn có thể quay đầu."

Trong lòng Phương Tịch âm thầm đưa ra một kỳ hạn.

"Nhưng mà những vật nên mua vẫn phải mua..."

Ánh mắt của hắn liếc nhìn xung quanh Hồ Vạn Đảo một chút, nhìn thấy tiêu ký phường thị Bảo Thuyền, thì lập tức càng hài lòng hơn.

Mặc dù trong phường thị Thanh Trúc Sơn có không ít đồ tốt nhưng tiệm lớn lấn khách, thực sự có chút vấn đề, Phương Tịch không muốn đến lần thứ hai.

Bây giờ trên người hắn có không ít đồ tốt, hoàn toàn có thể đến phường thị khác bán đi rồi lại mua truyền thừa, trận pháp...

"Không sai, đúng là đồ tốt."

Sau khi Phương Tịch sắp xếp trong lòng xong thì ngẩng đầu nói với Cát Hồng Đan: "Đa tạ đạo hữu!"

Vừa nói hắn vừa lấy mười khối linh thạch ra giao cho Cát Hồng Đan.

"Ha ha, khách khí rồi."

Cát Hồng Đan cầm linh thạch, cười đến mức không ngậm miệng được.

Đối với tu tiên giả đây mới là đồng tiền mạnh.

Cho dù có quyền lực lớn như thế nào trong thế tục cũng khó lấy được.

Y thu linh thạch rồi bắt đầu uống trà, lại hơi hiếu kỳ: "Chẳng lẽ là đạo hữu muốn đến Bạch Trạch Tiên Thành sao?"

"Đang có ý này."

Mặc dù hắn không có suy nghĩ này, dù sao ở trong tòa tiên thành này ngay cả Kết Đan lão tổ cũng có, đại tu Trúc Cơ càng là không biết bao nhiêu, Phương Tịch mới không muốn đi loạn dưới mắt của bọn chúng.

Nhưng chuyện cần thiết che giấu thì vẫn nên che giấu.

"Ở trong Bạch Trạch Tiên Thành ta cũng có mấy vị bằng hữu, nếu đạo hữu có đi qua thì có thể đến bái phỏng một chút..."

Phương thức liên lạc cười nói vài phương thức liên lạc.

Phương Tịch ghi lại từng cái, ngỏ ý cảm ơn.

Sau khi giao dịch hoàn thành hắn lập tức rời khỏi Thiên Tiên Lâu.

Hồ Vạn Đảo cách phường thị Thanh Trúc Sơn khoảng sáu, bảy ngàn dặm.

Khoảng cách này vẫn chỉ là đường thẳng.

Trên đường có núi non sông ngòi, đạo tặc, thổ phỉ... Có lẽ cả một đời của người thưởng ở thời cổ đại cũng không rời khỏi quê hương, người có thể đến huyện thành cũng đã rất có năng lực rồi.

Phương Tịch dùng thân pháp đi đường, duy trì tiêu hao thấp nhất, hắn có thể chạy cả ngày mà không tốn chút sức lực, nhanh hơn tuấn mã, mỗi ngày đi được khoản năm, sáu trăm dặm.

Mặc dù hắn có pháp khí Hắc Vân Đâu thay đi bộ nhưng pháp lực của tu sĩ Luyện Khí có hạn, sử dụng để đi đường thì quá xa xỉ, nếu gặp phải nguy hiểm cũng rất dễ bị bất ngờ không chuẩn bị kịp.

Bởi vậy hắn đều dùng thân pháp để đi đường hoặc là cưỡi ngựa để nghỉ ngơi, đến khi gặp phải sông lớn cản đường hay vách núi tuyệt bích thì mới tạm thời sử dụng Hắc Vân Đâu để bay qua.

Như vậy thì hắn cũng đỡ đi đường vòng, đoán chừng hắn có thề đến Hồ Vạn Đảo trong vòng hai mươi ngày.

Hơn mười ngày sau.

Phương Tịch một đường ăn gió nằm sương, chỉ thỉnh thoảng mới bước vào thành lớn để tiêu khiển một phen.

Ngày hôm đó, hắn nhìn thấy sắc trời đã tối nên mới tìm sơn động để nghỉ qua đêm.

"Nếu không phải tu tiên giả có Ích Cốc đan, Thanh Khiết Phù các loại thuận tiện... Thì đi đường xa sẽ càng nguy hiểm."

Sau khi ăn một viên Ích Cốc đan, Phương Tịch cũng vì giao thông cổ đại mà phải bóp cổ tay thở dài.

"Ta có nghe nói... Ở giữa phường thị lớn sẽ có thương đội lui tới theo định kỳ, cưỡi đà thú sẽ bớt việc rất nhiều... Cũng an toàn hơn."

Lúc trước phường thị Thanh Trúc Sơn cũng có, nhưng bây giờ... Con mẹ nó chính là một cái chợ đen nha.

Bởi vậy cái gọi là thương đội lui tới cũng không có.

Phương Tịch chỉ có thể đi đường một mình.

Cũng may hắn làm người điệu thấp, lại không gây chuyện, trên đường đi trừ mệt nhọc khi đi đường ra thì cũng không có chuyện gì phát sinh.

Không có cướp tu nhảy ra giết người đoạt bảo, cũng không có nữ tu gặp nạn để hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Phương Tịch sung mãn, tiếp tục lên đường, đã đi đến Dư quận ở bắc bộ của Việt Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận