Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 912: Luận đạo

"Lôi đạo hữu, chẳng lẽ đạo hữu có quen biết với Phương đạo hữu sao?"
Tử phu nhân hơi nghi ngờ.
Trong Tử Y Lâu có ai không biết tính tình của Lôi lão như lôi đình, vô cùng nóng nảy chứ?
Y còn tâm cao khí ngạo, mấy tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ khác cũng không được y xem trọng.
Từ bao giờ y lại có biểu hiện khiêm tốn như vậy chứ?
"Chuyện này..."
Đại hán tử bào lại hơi chần chừ.
"Từng gặp một lần trong Ma Thiên Sơn Mạch... Đúng rồi, tu sĩ có Thảo Mộc Chi Thể của quý lâu sao rồi?"
Phương Tịch thuận miệng hỏi.
Hắn cũng từng có một hảo hữu có Thảo Mộc Chi Thể, đáng tiếc đối phương vẫn chưa khai phá toàn bộ thể chất thì đã tọa hóa...
So với tu sĩ Hóa Thần họ Trác kia thì y thật sự rất xui xẻo.
Nếu Lưu Tam Thất ở Địa Tiên giới thì nói không chừng y còn có thể dòm ngó cơ hội Hóa Thần.
Tiếc là đối phương sinh ra ở nơi thiếu thốn tài nguyên như hạ giới, ngay cả các năng lực của Thảo Mộc Chi Thể còn chưa hoàn toàn khai phá thì thọ nguyên đã hết...
"Đa tạ đạo hữu đã quan tâm, đồ tôn của ta không có việc gì..."
Đại hán họ Lôi cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn cung kính trả lời.
Tử phu nhân chuyển động đôi mắt đẹp thì đã phát hiện ra chút manh mối, ánh mắt cô ta nhìn Phương Tịch lập tức mang theo vẻ kính sợ.
"Bồng Lai Tiên Các ta khai quật bí cảnh ở đây nên cũng xem như là hàng xóm của hai vị, hay là chúng ta đến chỗ khác thưởng trà luận đạo, không sung sướng hơn sao?"
Phương Tịch mỉm cười rồi đề nghị.
Tử phu nhân lập tức tiếp lời: "Lời của đạo hữu rất hợp với tâm ý của thiếp thân..."
Không bao lâu sau Lương Như Long đã kinh ngạc mà nhìn hai tu sĩ Hợp Thể của Tử Y Lâu vốn có khí thế hùng hổ lại cùng bay đi, cùng thưởng trà luận đạo với Thái Thượng trưởng lão như bạn tốt lâu năm.
"Chẳng lẽ... Đây là cách giao tiếp của tu sĩ cấp cao sao?"
Y và lão giả Hóa Thần bên cạnh đưa mắt nhìn nhau...
Trong một bảo vật động thiên có hình dáng như hương xa.
Bầu trời rực rỡ, trong hồ có vô số hoa sen màu tím nở rộ.
Một chiếc thuyền bạch ngọc đang du ngoạn trên hồ, có các loại cá chép ngậm chén nhỏ, hạt sen, điểm tâm, bơi đến.
"Đạo hữu thấy Tử Hoa Động Thiên của thiếp thân thế nào?"
Trước đó Tử phu nhân có thái độ không tốt, bây giờ lại muốn cố gắng bồi đắp quan hệ, cười nói tự nhiên, trong nhất cử nhất động đều có phong phạm đại gia.
"Không tệ, không tệ..."
Phương Tịch uống một ngụm trà sen, bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất với hai tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ.
Mặc tù tu vi của hai tu sĩ Hợp Thể này đều ở sơ kỳ nhưng biết rõ không ít bí mật cao tầng của nhân tộc, kiến thức chính là thứ Phương Tịch đang cần gấp.
Bọn họ cũng bị sự kiến giải sâu sắc trên con đường tu luyện của Phương Tịch thuyết phục, trong nhất thời chủ và khách đều vui vẻ.
"Thì ra đạo hữu đã bắt Kính Ma."
Nhắc đến chuyện trong Ma Thiên Sơn Mạch thì Tử phu nhân lại che cái miệng anh đào nhỏ, cười duyên: "Mặc dù tên Kính Ma kia chỉ mới Phản Hư viên mãn nhưng ma công thiên biến vạn hóa, đặc biệt là biết biến hóa thành Thiên Mục Điểu, hắn ở trong sơn mạch như cá gặp nước, mấy lần gặp phải tu sĩ Hợp Thể đều dựa vào biến hóa đó mà chạy thoát... Cuối cùng đã tự chui đầu vào tay của đạo hữu."
"Thị lực của Thiên Mục Điểu rất kinh người, mắc của nó càng là bảo vật hiếm có." Đại hán họ Lôi cũng đầy hâm mộ.
Phương Tịch mỉm cười, chỉ uống trà sen mà không có ý tiếp lời.
Nhìn thấy cảnh này thì đại hán họ Lôi và Tử phu nhân nhìn nhau, đều thầm cười khổ, bọn họ biết ý định trao đổi con mắt của Thiên Mục Điểu xem như không có hi vọng.
"Chúng ta trải qua thiên tân vạn khổ, còn gặp được vô số cơ duyên mới có thể tu luyện đến cảnh giới Hợp Thể, bây giờ muốn tiến thêm bước nữa cũng rất khó khăn..."
Tử phu nhân thở dài: "Mỗi lần thiếp thân nhớ lại đại thiên kiếp Hợp Thể thì đều cảm thấy may mắn..."
Thật ra cô ta đang khiêm tốn, dù sao người có thể trở thành Hợp Thể thì chắc chắn đều là thiên chi kiêu tử chân chính, đỉnh cao nhất nhân tộc!
"Sau khi đến Phản Hư ngoại trừ một số Tiên thể và tiên linh căn trong truyền thuyết ra thì tư chất đa không thể quyết định tiến độ tu hành, thứ thật sự ảnh hưởng đến tiến bộ của chúng ta vẫn là cơ duyên!"
Đại hán họ Lôi nói: "Bây giờ ta có một cơ duyên, chỉ không biết đạo hữu có muốn nghe thử hay không?"
"Chỉ nghe thử thì đương nhiên không sao..."
Phương Tịch không tỏ rõ ý kiến.
Tu sĩ đều là mặt hàng không thấy thỏ thì không thả chim ưng.
Muốn hắn hứa trước chuyện gì đó thì chỉ là ý nghĩ hão huyền.
"Thật ra chuyện này có liên quan đến Kim Cương Tử trong Nhân Tộc Ngũ Tử..."
Đại hán họ Lôi do dự một chút nhưng vẫn nói ra.
Chỉ là y chưa nói xong thì đã thấy trong tay Phương Tịch có một viên phật châu vàng óng nên lập tức giật mình: "Thì ra đạo hữu đã biết chuyện này rồi sao?"
"Ồ? Chẳng lẽ đạo hữu cũng nhận được lời mời của Kim Cương Tử sao?" Phương Tịch ngẩn ra sau đó nói: "Ta chỉ nhận lời mời của Kim Cương Tử, bây giờ vẫn chưa quyết định có đi hay không..."
Nhưng trong lòng hắn thì hơi giật mình.
Tu sĩ Hợp Thể ở Tam Giới Sơn chỉ có bao nhiêu đây, nếu Kim Cương Tử muốn tìm người giúp đỡ thì phạm vi cũng khá hẹp.
Có lẽ y chỉ có thể kéo người từ địa vực khác nhưng cũng chưa chắc người ta sẽ nguyện ý đến.
Mình thì đúng lúc định đến Tam Giới Sơn, bởi vậy mới bị La đạo hữu không trâu bắt chó đi cày sao?
"Đồng thời... Chuyện cơ duyên gì đó, ta thật sự không biết gì."
Phương Tịch hỏi thăm: "Hai vị có biết được chút nội tình nào không?"
Đại hán họ Lôi và Tử phu nhân nhìn nhau rồi nói: "Chúng ta cũng biết được một chút... Chắc đạo hữu cũng biết man hoang rất rộng rãi, dù tồn tại như chúng ta cũng xem như nguy hiểm trùng điệp, Tam Giới Sơn ở nơi giao nhau giữa ba tộc, với lại giữa ba tộc cũng không phải ranh giới mà là các nguy hiểm kinh khủng, thậm chí còn là nơi ở của hoang thú cấp Chân Linh..."
"Đúng vậy, chẳng lẽ ở chỗ nguy hiểm nào có cơ duyên xuất thế sao?" Phương Tịch lập tức đoán.
"Đúng vậy, theo tin tức mà Kim Cương Tử lộ ra... Thì hắn muốn gom nhân thủ, xâm nhập man hoang, đồng thời đánh giết một con hoang thú nghi là Chân Linh."
Tử phu nhân khẽ cười rồi nói.
"Hoang thú cấp Chân Linh?"
Phương Tịch có vẻ như hít khí lạnh: "Mặc dù hoang thú khác với yêu tộc, đồng thời không tu công pháp mà chỉ dựa vào thiên phú và bản năng, thủ đoạn công kích rất đơn giản nhưng hoang thú cấp Chân Linh... Thì vẫn có thể dễ dàng nghiền chết chúng ta."
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, chúng ta có thể tu luyện đến cảnh giới này thì đương nhiên là vì không ngừng mạo hiểm mà có. Không thể xem thường cơ duyên mà hoang thú cấp Chân Linh bảo vệ, nói không chừng sẽ có cơ duyên Đại Thừa!"
Đại hán họ Lôi nói.
Đối với Kim Cương Tử thì thứ có thể khiến y không màng sống chết như vậy có lẽ chỉ có sự dụ hoặc của đột phá Đại Thừa kỳ.
"Nếu một đám Hợp Thể liên thủ, lại có Kim Cương Tử chủ trì... Còn tìm được vật khắc chế hoang thú kia thì cũng có chút khả năng..."
Phương Tịch luôn khổ tu đắc đạo mà không mạo hiểm suy tư một phen rồi nghiêm túc nói: "Nhưng vẫn rất nguy hiểm... Kim Cương Tử đã hứa cho hai vị lợi ích gì?"
Hắn nhìn ra được, đại hán họ Lôi và Tử phu nhân đã có xu hướng đồng ý, chỉ là trong lòng vẫn chưa nắm chắc nên mới lôi kéo tu sĩ Hợp Thể khác.
Tử phu nhân nhìn đại hán họ Lôi rồi cười rạng rỡ nói: "Cũng không có gì, chỉ là một quả thụ duyên thọ cấp bảy mà thôi..."
"Quả thụ duyên thọ cấp bảy, cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ sinh ra tài nguyên duyên thọ cấp bảy sao? Đúng là vô cùng hiếm có..."
Phương Tịch nghe xong thì không khỏi thầm khinh thường.
Linh vật duyên thọ cấp bảy đối với các tồn tại Hợp Thể đều rất quý nhưng đối với hắn nó chỉ là gân gà.
Chứ đừng nói chi bất kể loại linh vật hay đan dược phẩm cấp nào sau khi sử dụng lần nữa thì hiệu quả cũng không ngừng hạ xuống, cuối cùng hoàn toàn mất hiệu quả...
Nếu Kim Cương Tử mang thứ này đến dụ hắn thì thật sự là...
Tử phu nhân và đại hán họ Lôi nhìn nhau, thấy thần sắc Phương Tịch bình thản thì không khỏi thầm cảm khái.
Đối với tu sĩ cấp cao thì thọ nguyên càng ngày càng quan trọng hơn.
Không chỉ tu sĩ nào cũng muốn sống lâu hơn mấy năm mà còn bởi vì sau khi đột phá Phản Hư thì tư chất, linh căn đã không còn ảnh hưởng quá nhiều, mà đan dược loại tăng tiến pháp lực Phản Hư, Hợp Thể đã rất thưa thớt... Dựa vào khô tu lâu dài để tăng tu vi, đột phá bình cảnh đã trở thành lựa chọn hàng đầu của phần lớn tu sĩ.
Mà lúc này, cứ có thêm trăm năm thọ nguyên thì đại biểu cho có thêm hi vọng tích lũy đầy đủ để đột phá một tiểu cảnh giới!
'Quả nhiên lời đồn không sai...'.
'Vị tu sĩ phi thăng này rất trẻ, trong vòng năm ngàn năm đã đột phá Hợp Thể... Thọ nguyên vẫn còn rất nhiều nên không quan tâm đến linh vật duyên thọ.'.
'Ha ha... Chờ khi hắn đến độ tuổi như chúng ta lại phát hiện tốc độ tu vi tăng trưởng quá chậm thì chắc chắn sẽ thay đổi tâm tình.'.
Sau khi giao lưu bằng ánh mắt một chút thì đại hán họ Lôi chủ động đổi chủ đề.
Y đã nhìn ra mặc dù thần thông và pháp lực của vị Phương Tịch Phương đại tu sĩ này vô cùng kinh người, thậm chí còn có thể liên diệt hoang thú cấp Hợp Thể nhưng tính cách lại rất thận trọng.
Không nắm chắc mười phần thì hắn sẽ không xuất thủ.
Đừng nói chi phải bốc lên nguy cơ sinh tử mà xâm nhập man hoang, đánh giết một con hoang thú có thể so với Chân Linh.
Phương Tịch lại hỏi ra một nghi ngờ khác: "Nếu có cơ duyên Đại Thừa thì sao không thỉnh cầu tu sĩ Đại Thừa của bản tộc xuất thủ? Nếu có Đại Thừa Tán Tiên áp trận thì đánh giết hoang thú cấp Chân Linh sẽ an toàn hơn rất nhiều, còn có thể giúp bản tộc tăng thêm một vị Đại Thừa Tán Tiên, cớ sao lại không làm chứ?"
Tử phu nhân cười hơi xấu hổ, sau đó cô ta lắc đầu cười khổ: "Đạo hữu mới tấn Hợp Thể nên có chỗ không biết... Thiên kiếp của Đại Thừa Tán Tiên cũng không dựa vào đột phá cảnh giới mới đến là tính theo thời gian... Lão Tán Tiên càng lâu năm thì càng một lòng bế quan, khổ tâm chuẩn bị cách chống lôi kiếp... Bây giờ Đại Thừa Tán Tiên còn khá sôi nổi trong nhân tộc ta chỉ có ba vị, trước đó Xa tiền bối đã đại chiến với Chân Linh yêu tộc, bây giờ thân vẫn bị trọng thương, Bộ tiền bối chủ trì công việc diệt yêu, năm đó là do ngài ấy đích thân ra tay giết Phù Du Tử... Bây giờ bận rộn nhiều việc, khó mà xuất thủ."
"Về phần vị cuối cùng là Mông tiền bối, người này xuất thân từ ma đạo, rất thân thiết với Ngũ Hành Tử, mà Ngũ Hành Tử và Trường Thanh Tử xem như một nhóm, không hợp với Kim Cương Tử lắm..."
Đại hán họ Lôi hạ giọng nói ra một bí mật: "Trước đó lúc Phương Tiên Đạo Chủ khiêu chiến Ngũ Hành Tử thì Mông tiền bối chính là người chứng kiến..."
Y nói đến đó thì dừng rồi đưa cho Phương Tịch ánh mắt tự lĩnh hội.
'Quả nhiên, tu sĩ cũng không phải kẻ ngu... Vị Đại Thừa họ Mông kia có tính cách không tốt, Đại Thừa họ Bộ khó dứt ra được, còn Đại Thừa họ Xa thì đang dưỡng thương, thật sự không có lựa chọn nào khác...'.
Phương Tịch thầm thở dài, phảng phất như hắn đã cảm nhận được sự khó xử của Kim Cương Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận