Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 338: Tế luyện bảo giám

"Một trăm tám mươi lăm tuổi, thành tựu Kết Đan!"

"Cũng xem như là điển hình cho người già dốc lòng tu tiên đi chứ?"

"Không đúng... Ta vẫy còn trẻ mà!"

Sau khi thu hai món pháp bảo đã hoàn toàn luyện hóa vào nhẫn trữ vật, Phương Tịch lại vuốt ve đan điền, cảm nhận được hai món bản mạng pháp bảo đang xoay quanh Kim Đan, chậm rãi đứng dậy, bấm tay tính: "Sau khi thành tựu Kim Đan, thọ nguyên của ta lại tăng thêm bảy giáp, cũng chính là khoảng bốn trăm năm mươi năm!"

Tu sĩ Trúc Cơ bình thường Kết Đan thành công sẽ tăng khoảng năm giáp thọ nguyên.

Nhưng Phương Tịch có Ất Mộc Pháp Thân, nó có bổ trợ trên phương diện này, chính là bảy, tám giáp!

"Nhưng đây đều là chuyện nhỏ... Có Yêu Ma Thụ giúp ta gia tăng tuổi thọ, bây giờ thọ nguyên của ta đã trên hai ngàn tuổi... Thật sự càng sống càng trẻ nha, bây giờ ta cũng trở thành lão ngoan đồng rồi sao?"

"có thời gian dài như vậy, ta nhất định có thể Kết Anh thành công... Thậm chí... Nhìn về tương lai cảnh giới trên Nguyên Anh?"

"Ngoài ra... Trong pháp thuật thần thông của ta, sắc bén nhất chính là Khô Vinh Huyền Quang..."

"Uy năng của Ất Mộc Thần Quang cũng có bạo tăng, có thể xưng là thủ đoạn cấp ba chân chính, chỉ là không biết tìm ai để thử..."

"Trừ những thứ đó ra thì bí thuật, thân thông lúc Luyện Khí, Trúc Cơ cũng đã quá hạn..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, chợt nội thị thức hải của bản thân.

Ba cây Nguyên Ma Thứ sắp xếp theo thứ tự, dường như nó càng bén nhọn và dài hơn một chút.

"Sau khi tiến vào Kết Đan sơ kỳ, theo thần thức của ta lột xác thành thần thức Kim Đan... Uy lực bí thuật Nguyên Ma Thứ cũng không ngừng tăng trưởng... Thậm chí số lượng cũng có tăng lên, bây giờ ước chừng có thể dự trữ chín cây Nguyên Ma Thứ!"

"Bí thuận, công pháp còn lại cũng chỉ có Nhiên Huyết Độn Pháp và Thiên Ma Giải Thể còn có thể sử dụng..."

"Đối với tu sĩ Kết Đan thì linh khí không còn tác dụng gì... Ồ?"

Phương Tịch mở nhẫn trữ vật ra, lại mò được hai vật rất thú vị.

Một trong hai là Phượng Tê Ngô Đồng Mộc cấp bốn, đáng tiếc chỉ có một đoạn rễ.

Một món khác chính là Thận Lâu Châu!

"Viên châu này chính là dị bảo, phối hợp với bí thuật trong Khô Vinh Quyết của ta... Dù ở trước mặt tu sĩ Kết Đan cũng có thể ẩn tàng tu vi, gương mặt và khí tức..."

"Ta thật sự là đầu bị bò đá rồi, ở trong ba nước ta còn phải ẩn tàng sao?"

"Nhưng mà... Chỗ này không cần, không có nghĩa là địa phương khác, thậm chí trong tiểu thế giới chư thiên cũng không cần che giấu tung tích sao..."

Phương Tịch sờ cằm, triệt tiêu Tụ Linh Pháp Trận, ngồi xếp bằng, bắt đầu yên lạng vận chuyển công pháp Khô Vinh Quyết.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mấy ngày sau, hắn mở mắt ra, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ: "Quả nhiên... Tu sĩ Kết Đan tốt nhất vẫn nên tu luyện trên linh mạch cấp ba..."

Linh mạch của Long Ngư Đảo chỉ là cấp hai thượng phẩm, đối với tu sĩ Trúc Cơ thì tương đối thích hợp nhưng đối với Kết Đan lão tổ thì không đủ.

Phương Tịch thông qua thực tiễn một lần đã phát giác tu luyện trên linh mạch cấp hai thì tiến triển công pháp Kim Đan kỳ của bản thân, tuyệt đối chậm như ốc sên.

"Tu sĩ Kết Đan sơ kỳ bình thường, ít nhất cũng phải tu luyện trên linh mạch cấp ba hạ phẩm... Nhưng thân ta mang Ất Mộc Pháp Thân, tốt nhất là cấp ba trung phẩm, thượng phẩm, thậm chí linh mạch cấp bốn!"

Nếu có thể tu luyện trên linh mạch tốt hơn thì Phương Tịch tin rằng tiến triển pháp lực của mình ở Kết Đan kỳ sẽ rất khả quan.

Nhưng mà nhìn quanh tu tiên giới ba nước, đa phần đám Kết Đan lão tổ đều bồi hồi ở sơ kỳ, thỉnh thoảng trung kỳ, ngay cả một tên hậu kỳ cũng không có, nên hắn đã biết tài nguyên tu tiên ở đây hiếm có cỡ nào.

Về phần linh mạch cấp bốn, không cần nghĩ, chắc chắn không có.

"Cũng may ta không giống họ, ta còn có Kim Thủ Chỉ!"

"nước cạn khó ra Giao Long, sau lưng của ta lại là đại dương mênh mông..."

Trên mặt Phương Tịch xuất hiện sự kích động, lần nữa nhắm mắt, ý niệm tập trung trên Chư Thiên Bảo Giám ở sâu trong thức hải.

Kết hợp với thời điểm đột phá đại cảnh giới Trúc Cơ trước đó, Chư Thiên Bảo Giám có biến hóa, lần này bản thân đột phá Kết Đan, chắc là sẽ có thể mở ra thế giới thứ ba chứ?

Khí thế của Chư Thiên Bảo Giám vẫn rộng lớn mênh mông như trước...

Lấy thần niệm của Phương Tịch ra so sánh thì quả thật như giun dế.

Thời khắc này cảm nhận được khí tức của bảo giám, Phương Tịch vốn vì Kết Đan mà có chút tự mãn đã lập tức nội liễm không ít.

So với toàn bộ tu tiên giới Nam Hoang, thậm chí tiên giới trong truyền thuyết... Một Kết Đan nho nhỏ có tính là gì đâu?

Mình nắm giữ chí bảo như vậy thì tầm mắt phải nhìn xa hơn.

Thần thức của hắn tiến vào trong Chư Thiên Bảo Giám từng tấc, bất chợt thần sắc biến đổi!

Phương Tịch mở mắt ra nhìn Thanh Đồng Giám trong tay.

"Vậy mà ta có thể triệu hoán chỉ bảo này ra rồi sao?"

Hắn không kìm lòng được mà vươn tay ra muốn vuốt ve cái khe không hoàn chỉnh và đường vân cổ xưa của gương cổ kia.

Nhưng một khắc sau, bàn tay của Phương Tịch trực tiếp xuyên qua giữa không trung.

Thì ra thứ hắn triệu hồi ra chỉ là hư ảnh của Chư Thiên Bảo Giám.

Phương Tịch suy nghĩ một lúc thay đổi tư thế.

Tay hắn nâng hư ảnh Chư Thiên Bảo Giám, một cỗ pháp lực mênh mông cuồn cuộn chui vào trong Chư Thiên Bảo Giám.

Đây là pháp lực Kết Đan của hắn!

Phương Tịch muốn thừa cơ tế luyện món chí bảo này thử.

Dù sao mảnh vỡ thanh đồng ở Thế Giới Mảnh Vỡ vẫn có chút phản ứng với pháp lực Kết Đan của Vu Vương.

Một khắc đồng hồ trôi qua...

Hai khắc đồng hồ, ba khắc đồng hồ...

Thần sắc của Phương Tịch không khỏi trở nên vô cùng khó coi, muốn cắt đứt lần tế luyện này.

Hắn cảm thấy pháp lực vừa mới đả tọa khôi phục đã tiêu hao hơn phân nửa.

Pháp lực của Kết Đan lão tổ sôi trào mãnh liệt đối với món chí bảo này vẫn quá nhỏ.

Nhưng ngay lúc Phương Tịch muốn từ bỏ...

Oanh!

Một đạo quang mang nhấp nháy trên Chư Thiên Bảo Giám.

Trong chớp mắt tiếp theo, hư ảnh bảo giám đã biến mất không thấy gì nữa, không ngờ nó đã trở lại sâu trong thức hải của hắn.

Phương Tịch vuốt ve cái trán, lại thu được một đoạn thông tin từ Chư Thiên Bảo Giám: "Thì ra là vậy..."

"Khó trách lúc trước mảnh vỡ thanh đồng hơi nhúc nhích, thì ra không những cần pháp lực Kết Đan mà còn phải là pháp lực Kết Đan của ta. Pháp lực của nữ Vu Vương Đan Nhã không được... Dù ta ta mới là chủ nhân của bảo giám!"

"Bây giờ, ta dùng pháp lực Kết Đan, có thể miễn cưỡng liên hệ mảnh vỡ thanh đồng ở Thế Giới Mảnh Vỡ rồi tiến hành xuyên không như Đại Lương thế giới..."

"Cuối cùng thế giới thứ hai đã hoàn toàn mở ra!"

"Mà nhất định phải lấy mảnh vỡ kia về, mới có thể mở ra được thế giới thứ ba sao?"

Phương Tịch tự lẩm bẩm, xém chút đã chửi ầm lên: "Nếu có thể sớm một chút... Quá trình Kết Đan của ta chắc chắn sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn..."

"Huyền Thủy Tinh Anh của ta, Thiên Hỏa Lưu Ly của ta, Ngũ Hành Linh Quả của ta ơi..."

"Cũng may... Những linh vật Kết Đan này còn có thể mang đi đấu giá hoặc là đổi, hơn nữa tài nguyên trong bí cảnh phong phú, còn những Chu Quả kia... Tuyệt đối không lỗ."

Sau khi Kết Đan thì tu sĩ Kết Đan tu hành sẽ càng khó khăn hơn.

Đan dược tăng tiến pháp lực và đột phá bình cảnh tiến một bước càng thiếu thốn hơn, dù tu sĩ có tư chất linh căn xuất sắc, bị khốn ở Kết Đan sơ kỳ ở đâu cũng có.

Mà tất cả những chuyện này đối với Phương Tịch chỉ là trò đùa.

Có tài nguyên một bí cảnh, hắn có lòng tin tu hành ở Kết Đan kỳ sẽ tiến như bay!

Chỉ là... Lần đầu tiên xuyên không, chắc chắn sẽ xuất hiện ở gần mảnh vỡ thanh đồng... Vậy thì hơi phiền phức."

Kể từ đó, có nghĩa là một khi Phương Tịch xuyên không thì sẽ đối mặt trực tiếp với nữ Vu Vương Đan Nhã!

"Cũng may... Cũng không phải lúc nào nàng cũng mang mảnh vỡ trên người, ta vẫn còn cơ hội... Chỉ cần im lặng quan sát, tìm cơ hội là được."

Một khi có được năng lực hành động thì người đại diện như Đan Nhã đã không còn tác dụng.

Phương Tịch đánh chủ ý chính là tự động thủ, cơm no áo ấm.

Không sai, hắn chính là tấm gương như vậy!

"Nhưng mà... Ở trong đó có rất nhiều điểm quan trọng, nhất định phải cân nhắc toàn diện một phen..."

"Hơn nữa... Một khi chân thân của ta xuyên không, đại chu thiên tuần hoàn với Yêu Ma Thụ sẽ bị phá, Trường Sinh Thuật lần này cũng kết thúc."

"Cũng may, cách lần Thiên Ma Đại Kiếp tiếp theo còn một thời gian nữa, hoàn toàn có thể suy tính kế sách thật tốt... Cũng không đến nổi vừa xuyên không đã bị Đan Nhã diệt khẩu chứ? Không nói vấn đề không tốt, bây giờ nàng đã luyện thành ma đan, thực lực của nàng không kém hơn tu sĩ Kết Đan của ma môn. Mặc dù... Ta còn giữ lại rất nhiều bí thuật và phương pháp luyện chế pháp bảo trong Ngũ Cực Nguyên Ma Công không dạy nàng."

Đương nhiên Phương Tịch biết, đồ tốt thật sự trong bí cảnh kia nhất định phải chờ kỳ hạn trăm năm đến thì cấm chế mới mở ra, cho phép hái.

Bởi vậy, mùa thu hoạch thận sự vẫn chưa đến.

"Mà nữ Vu Vương cũng không bị đại năng gạt bỏ... Tin tức của nàng nên truyền ra rồi mới đúng..."

"Như vậy, nếu không phải tu sĩ Nguyên Anh không thể tiến vào bí cảnh... Thì chính là thế lực thiên ma kia kéo dài, chờ đến lần Thiên Ma Đại Kiếp tiếp theo sẽ giải quyết triệt để nàng sao?"

Quan niệm về thời gian của tu sĩ khác với phàm nhân, đặc biệt là tu sĩ cao giai!

Nhưng một chuyện lại có thể kéo dài đến trăm năm thì Phương Tịch cũng cảm thấy không biết nói gì.

Sau khi lại ngồi xuống khôi phục pháp lực.

Phương Tịch mở mắt ra, thần thức đảo ra bên ngoài.

Cực hạn thân thức bây giờ của hắn đã đạt đến hai mươi dặm, gần như có thể bao phủ hết mấy khu vực hạch tâm của Long Ngư Đảo.

Đương nhiên hắn có thể phát hiện một đám tu sĩ đang thấp thỏm chờ ở bên ngoài.

Trong đó do tam đại Trúc Cơ Viên Phi Hồng cầm đầu.

"Ồ?"

Thần thức của Phương Tịch lướt qua một động phủ cấp hai đã thấy Hải Đại Ngưu đang Trúc Cơ.

Người này đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt thống khổ, bên cạnh bồ đoàn còn có một bình ngọc trống ngã lăn lóc.

Ở miệng bình vẫn còn lưu lại từng tia Hắc Phong Sát Khí.

"Là Hải Đại Ngưu... Xem ra Đoạt Bảo Đại Hội năm nay là người này đoạt được khôi thủ..."

"Ừm, căn cơ tương đối vững chắc... Mượn Hắc Phong Sát Khí... Khả năng Trúc Cơ thành công rất lớn..."

"Bên ngoài nhiều người như vậy, là bị thiên tượng Kết Đan của ta hấp dẫn đến sao?"

"Cũng đến lúc nên xuất quan rồi."

Phương Tịch không nghĩ nhiều nữa, vung tay áo đứng dậy, lại cong ngón tay búng ra, linh bào trên người trong nháy mắt đã trơn bóng như mới.

"Sao công tử vẫn chưa xuất quan?"

Ngôn Doanh đã hơn tám mươi tuổi, dung mạo vẫn trẻ tuổi xinh đẹp, thân thể phóng đãng, có phong vận thành thục, lúc nàng nàng nhìn qua Chung Hồng Ngọc.

"Không nên gấp, không phải các ngươi đã nhìn thấy thiên tượng Kết Đan rồi sao? Đảo chủ Kết Đan thành công, chắc chắn sẽ bế quan một thời gian để củng cố cảnh giới."

Chung Hồng Ngọc vốn đang ngồi xếp bằng, giải thích một câu rồi chợt đứng dậy.

Sương mù trong cấm địa tản đi có một người bước ra.

Hắn mặc một bộ Thanh Trúc Linh Bào, khí chất đã cổ xưa, lại trẻ tuổi như Sa La Song Thụ mang theo cảm giác mâu thuẫn.

Chính là Phương Tịch!

Càng quan trọng hơn là nương theo sự xuất hiện của hắn, một cỗ linh áp cường đại theo đó mà đến, khiến tu tiên giả Luyện Khí kỳ có cảm giác chịu không nổi, gần như muốn nằm sấp xuống đất.

Dù mấy vị tu tiên giả Trúc Cơ kỳ nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Phương Tịch cũng lạnh cả tim, có cảm giác bị áp bách.

"Đảo chủ đại nhân... Ngài thế nhưng là... Đại thành Kim Đan rồi sao?"

Thật lâu sau, Viên Phi Hồng mới cẩn thận hỏi.

"Không sai."

Tâm trạng Phương Tịch rất tốt, mà thiên tượng Kết Đan cũng không giấu được nên hắn trực tiếp trả lời.

"Chúc mừng đảo chủ, đại thành Kim Đan, từ đây trường sinh lâu dài!"

Thái Thúc Hồng và Chung Hồng Ngọc dẫn theo một đám tu sĩ Luyện Khí, cung kính bái hạ đại lễ.

Trong lúc nhất thời, quần tu cúi đầu, chúc mừng Kim Đan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận