Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 57: Mưu đồ (1)

Thành Hắc Thạch.

Ở một chỗ giữa nội thành và ngoại thành.

Phương Tịch sải bước đi giữa đường, giống như đang dẫn dụ quái.

Bừng bừng!

Quái vật ở gần đó như thấy được đồ ăn ngon, điên cuồng đuổi theo hắn.

"Chết!"

Phương Tịch tùy ý đánh ra một chưởng.

Ầm!

Xương sống của con Chú nhân trúng chiêu bị uốn cong thành một hình cung kinh khủng, cơ hồ bị đánh thành hai đoạn, trực tiếp bay ra ngoài, nó ngã trên mặt đất không động đậy được nữa.

Phải biết, loại Chú nhân này ngay cả Võ Đồ khí huyết tam biến cũng khó đánh bại được nó, thân thể của nó rất chắc chắn.

Nhưng lúc này, trong tay của Phương Tịch nó lại yêu ớt như người gỗ!

Xoẹt xẹt!

Hắn bắt lấy cánh tay của một con Chú nhân, nhẹ nhàng xé ra, cánh tay của đối phương bị gãy đến tận nách, máu tươi tuôn trào.

"Cảm giác không khác gì xé gà ăn mày..."

Phương Tịch cau mày, né vết máu.

Mặc dù hắn không sợ độc chú của yêu ma nhưng cũng cảm thấy bẩn.

"Ngay cả Chú nhân ở dưới tay ta đều như vậy, nếu là người bình thường chẳng lẽ sẽ giống như người giấy hay sao?"

Đùi phải của hắn quét ngang, đá bay hết tất cả những con Chú nhân ở gần.

Sau một khắc, hắn đã nhìn thấy một con Mộc nhân chạy tới, dưới lớp da của nó giống như đang có vô số sâu bọ ngo ngoe nhúc nhích.

Phốc phốc!

Ngay lúc nó chạy đến trước mặt Phương Tịch, lớp da của nó nổ tung, từ trong cơ thể, thất khiếu của nó vô số rễ cây bắn ra, đánh về phía Phương Tịch.

Trong ngàn vạn bóng roi, lại có vai sợ rễ vô cùng xảo trá, muốn chui vào trong cơ thể của Phương Tịch.

Bang bang!

Âm thanh giao kích như kim thiết vang lên.

Sợi rễ cứng rắn như kim cương kia, lúc đâm vào da của Phương Tịch vậy mà chỉ có thể lưu lại một điểm trắng rồi nhanh chóng tiêu tán.

"Phòng ngự của Thiết Y Công quả nhiên không kém!"

Phương Tịch lấy tay làm đao, cắt đứt vài dây leo đang quấn quanh hắn.

Tiếp theo, trong tay hắn đã xuất hiện một tấm phù lục.

"Hỏa!"

Một ngọn linh hỏa xuất hiện, rơi trên thân Mộc nhân.

Mộc nhân kêu thảm một tiếng, rồi hóa thành một đóng tro tàn.

"Lực sát thương của pháp thuật đối với ma bộc cũng không tệ!"

Phương Tịch gật đầu, sau đó thần sắc của hắn chợt biến đổi.

Nhờ sự phụ trợ của Thiên Thị Địa Thính Công, nhãn lực và thính lực của hắn đều tăng lên rất nhiều.

Lúc này, hắn có thể cảm giác được, xung quanh đang có vài con Mộc nhân đang đi đến đây.

"Lãng phí phù lục là đáng xấu hổ."

Sau khí thí nghiệm thực lực của bản thân xong, hắn đang định rời khỏi, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua đống tro tàn đã phát hiện ra một hạt giống màu xám xịt.

"Bị linh hỏa của Tu tiên giả thiêu đốt mà vẫn có thể sống sót sau?"

Phương Tịch hơi giật mình, hắn lấy hạt giống bỏ vào trong ngọc bình, lại phong ấn thêm vài đạo pháp lực.

Lúc này, hắn mới thản nhiên thi triển Hồng Xà Thối rời khỏi, bỏ lại vài con Mộc nhân phí công gào thét, truy đuổi...

"Hô hô!"

Sau khi cắt đuôi Mộc nhân, Phương Tịch nhìn qua gốc Yêu ma thụ kia, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng: "Con yêu ma này, càng ngày càng nhiều nô bộc, khí tức của nó càng ngày càng mạnh, sợ là đã sắp tiến giai... Nhất định phải rời khỏi đây trước lúc nó tiến giai!"

Nhưng nếu muốn rời khỏi, phải có một tấm Phá Cấm Phù, trước đó Phương Tịch vì chuyện này mà đã đến phường thị để thăm dò tin tức, nghe nói tấm phù này có giá trị khoảng ba mươi lăm khối linh thạch.

Nhưng mà hắn vẫn còn đang thiếu đạo hữu năm khối linh thạch đây!

"Vốn còn muốn lại rèn luyện võ công thêm một thời gian nữa..."

"Bây giờ, có lẽ vẫn nên đi vơ vét chân kình võ học, để đột phát Luyện Thể tầng hai, mở ra lưỡng giới giao dịch rồi..."

Cửa thành đông.

Trụ sở Bạch Vân võ quán.

"Đại sư huynh đã về!"

Lưu Đào Đào nhìn thấy Phương Tịch, lập tức ánh mắt của nàng tỏa sáng, bước lên hành lễ với hắn.

"Ừm!"

Phương Tịch tiện tay cầm túi lương thực đưa qua, lập tức nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong hoàn cảnh vật tư thiếu thốn như này, mỗi lần hắn ra ngoài đều có thể thắng lợi trở về, cơ hồ hắn đang nuôi sống hơn phân nửa người ở đây.

Nếu Mộ Thương Long biết được lần này Phương Tịch còn đưa gần một ngàn cân lương thực cho Hàn mập mạp, tất nhiên lão sẽ vô cùng kinh ngạc.

"Đại sư huynh!"

Bọn người Đường Toàn vội vàng tiếp nhận túi lương thực, trọng lượng của nó nặng nề khiến cho ai cũng vui mừng.

Phương Tịch nhìn lướt qua, hắn đã nhìn thấy Hách Lam.

Tên hài tử không may này, phụ thân của y đã chiến tử lúc mai tai bộc phát, mà Bàn Thạch võ quán cũng bị diệt môn. Sau khi y ở lại Bạch Vân võ quán ăn chùa uống chùa một thời gian lại mặt dày mày dạn bái nhập làm môn hạ của Mộ Thương Long, là tiểu sư đệ của Phương Tịch.

Đường Toàn thì ngược lại, dạo gần đây y có chút xuân phong đắc ý, trên mặt của y điều là hồng quang, hiển nhiên y đã cùng với Bạch tiểu nương tử trải qua những ngày tháng vui vẻ.

Sau khi trò chuyện cùng Bách Hợp, nhóm người Mộ Phiếu Miểu xong, Phương Tịch bước vào luyện võ trường vốn đã nhỏ hơn rất nhiều với ngày xưa, bắt đầu luyện võ.

Trong luyện võ trường, còn có một số cọc gỗ từ Bạch Vân võ quán chuyển tới.

Một cái cọc to lớn nhất trong đó được làm bằng sắt, bên ngoài còn buộc một vòng dây thừng, đây là cọc gỗ chuyên dụng của Mộ Thương Long.

Nhưng mà lúc này, Phương Tịch không khách khí sử dụng.

Phanh phanh phanh!

Nắm đấm của hắn đánh vào cọc sắt, phát ra âm thanh rợn người.

Hách Lam nhìn thấy một màn này, y nuốt nước miếng cái ực, y cảm thấy trước đó y quả thật không biết trời cao đất rộng là gì lại khiêu chiến với Đại sư huynh, cũng may vận khí của y cũng không tệ...

"Chờ một chút, đây là..."

Y nhìn một lát, bỗng nhiên há to mồm.

Chỉ thấy dưới sự công kích của Phương Tịch, dây thừng quấn quanh cọc sắt đã bị đứt, cọc sắt đen nhánh hiện ra.

Mà lúc này, trên cọc sắt bất ngờ hiện ra từng quyền ấn và chưởng ấn!

"Không đủ, còn chưa đủ!"

Bất chợt, Phương Tịch thét dài, một tay thành đao.

Phốc!

Bàn tay của hắn giống như thần binh lợi khí, xuất ra một cái thủ đao chém vào cọc sắt, cọc sắt to bằng bắp đùi người lớn vậy mà lại bị hắn chém bay xa một đoạn.

Đang!

Cọc sắt to lớn nện lên trường, khiến bức tường rung động kịch liệt, không ít tro bụi bị rơi xuống.

Rất nhiều người đều thấy được một màn này, cả đám điều há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận