Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 217: Thương lượng

"Đây là... Xảy ra chuyện gì?"

Vẫn là động phủ dưới mặt đất ở Nam Hoang Tu tiên giới.

Phương Tịch ngồi xếp bằng.

Thần thức của hắn lại thông qua Thanh Đồng Giám mà nhìn bằng một cái thị giác khác.

Nước chảy róc rách, sóng nước lấp loáng...

Đá cuội trải rộng dưới đáy dòng suối, có mọc thành cụm, tôm cá bơi lội...

Tiếp tục lan ra bốn phía thì Phương Tịch lại phát hiện thần thức của mình không đủ dùng.

"Sau khi Trúc Cơ thần thức của ta đã có thể thăm dò phương viên năm mươi trượng, sao đến đây chỉ còn có năm trượng?"

Hắn hơi nghi hoặc.

Dường như là xuyên qua thế giới, hoặc là nói có liên qua đến tiêu hao cách một thế giới, thân thức của hắn nhận áp chế rất lớn.

"Chờ một chút, vậy thì ta là ai?"

Thần thức Phương Tịch liếc nhìn bản thân thì thấy một thứ như nửa mặt kính bằng thanh đồng, đang lẳng lặng nằm ở đáy sông.

Ngoài rìa mảnh vỡ kính thanh đồng này có vết rách hình răng cưa, bên ngoài có vết tích khắc dấu, đường nét thô ráp, như thiên nhiên hình thành.

"Mảnh vỡ này dường như là một bộ phận của Thanh Đồng Giám trong thức hải của ta sao?"

"Ta đang dùng nó làm trung tâm, khuếch tán thần thần thức ra bốn phía sao?"

"Hỏng bét... Chỉ có thần thức, không thể cử động!"

"Làm sau để thu hồi mảnh vỡ này đây?"

Phương Tịch cảm thấy đau đầu.

Đồng thời luôn duy trì thần thức liên thông thì từ từ cũng cảm thấy mệt mỏi.

Thế là hắn thu hồi thần thức, cắt đứt liên hệ với mảnh vỡ của Thanh Đồng Giám ở thế giới kia.

"Hiểu rồi... Ta có thể thông qua Thanh Đồng Giám để sinh ra liên hệ với mảnh vỡ ở thế giới khác, đồng thời dùng mảnh vỡ kia làm điểm neo để phóng thần thức..."

"Trừ việc đó ra, dường như không còn làm được chuyện gì khác."

"Đương nhiên ta biết là bản năng của linh bảo muốn ta tập hợp mảnh võ lại, nhưng làm sao để tập hợp được... Ta cũng không qua được..."

Phương Tịch thật sự hạn hán lời.

Hắn còn hi vọng phía bên kia là tiên giới, từ đó công pháp, bảo vật, đan dược cũng không thiếu, dễ dàng thành đạo Hóa Thần, đắc đạo phi thăng nữa chứ.

Kết quả lại như vậy?

"Kim Thủ Chỉ hư này!"

"Quên đi, ta vẫn nên thành thật trở về làm công năm mươi năm đi."

Bạch Trạch Tiên Thành.

Ngoại thành.

Mính Thanh Các.

Các này bày biện trang nhã, lúc Phương Tịch bước vào thì có nhạc sư đang diễn tấu.

"Vị tiền bối này, ngài..."

Một mỹ phụ trung niên tiến lên đón, nhìn thấy Phương Tịch thì trong đôi mắt không khỏi hoài nghi: "Ngài có phải họ Phương không?"

"Đúng vậy, Lục Chi đạo hữu đã đặt phòng trước rồi phải không? Dẫn đường đi..."

Phương Tịch gật đầu, lại nhìn kỹ trung niên mỹ phụ này: "Vân Mộng tiên tử, nhiều năm không gặp... Lúc trước chúng ta có thể quen biết cũng là nhờ Trần Bình đạo hữu giới thiệu."

"Đúng vậy..."

Mỹ phụ nhân kia chính là Vân Mộng tiên tử, lúc nhắc đến Trần Bình, trên mặt cô ta hiện ra chút mất tự nhiên.

Cô ta nghĩ đến lúc trước tầm nhìn của nhóm người mình hạn hẹp, chỉ vì cái gọi là khách quý đã đuổi đại tu Trúc Cơ hiện tại ra khỏi cửa, trong lòng bất an, sợ đối phương trách tội mình.

Dù sao trước kia cô ta trùng kích Trúc Cơ thất bại, sau đó đã được an bài tiếp quản sản nghiệp gia tộc, đã bị loại khỏi hạch tâm của gia tộc từ lâu.

Cọt kẹt!

Cửa phòng mở ra, bên trong đã có mấy người ngồi.

Lục Chi cũng ở đây, bên cạnh có một lão đầu tóc bạc trắng gầy như que củi, trên gương mặt đầy vết ban của người già, lờ mờ thấy được nét của Trần Bình ngày xưa.

Trừ những người này ra còn có một đại hán mặc tử bào, trán rộng mắt to, tướng mạo uy, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

Đại hán áo bào tím nhìn Phương Tịch cười một cái: "Là Phương Tịch đạo hữu phải không? Tại hạ Từ Thước Lôi là Thái Thượng trưởng lão của Thanh Diệp Từ gia."

"Bái kiến Từ đạo hữu!"

Phương Tịch ngồi xuống, thấy Vân Mộng tiên tử định rời khỏi, bèn nói: "Chuyện này cũng có liên quan đến ngươi, không bằng lưu lại một chút."

Lúc này thân thể mềm mại của Vân Mộng tiên tử run lên, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về lão tổ nhà mình.

Từ Thước Lôi xem như không thấy: "Nếu như vậy thì Vân nhi ngươi ở lại pha trà..."

"Vâng!"

Vân Mộng tiên tử ngồi quỳ chân ở trước bàn trà, thi lễ trước rồi bàn tay trắng nõn bắt đầu điểm trà...

Hương trà điềm tĩnh phiêu dật...

Phương Tịch nhìn Vân Mộng tiên tử trước mặt một phen rồi lại nhìn Lục Chi, không khỏi thầm cảm khái.

Vân Mộng tiên tử này có lẽ đã dùng loại đan dược như Trú Nhan Đan, bây giờ đã năm, sáu mươi tuổi rồi nhưng vẫn xinh đẹp như xưa.

Nếu đem ra so sánh thì mấy năm nay Lục Chi chắc chắn rất khổ sở.

Đương nhiên Trần Bình ở bên cạnh càng khổ hơn, lão nhìn thấy Phương Tịch cũng nghẹn ngào đến nói không nên lời, rưng rưng nước mắt.

Cảm nhận được sinh mệnh lực của y như nến tàn trong gió, Phương Tịch thở dài.

Một tiếng thở dài này đánh vỡ không khí trầm mặc trong gian bao sương.

Từ Thước Lôi mở miệng, nghĩa chính từ nghiêm: "Thanh Diệp Từ gia ta chưa từng làm chuyện bắt người, Trần Bình Trần đạo hữu là nhận lời mời nhiệt tình của Từ gia, đảm nhiệm chức khách khanh ở Từ gia, chưa bao giờ bị nhốt hay bức bách... Trần đạo hữu ngươi nói có đúng hay không?"

Trần Bình giật nảy mình, vội gật đầu: "Vâng, vâng..."

Phương Tịch mỉm cười: "Hóa ra chỉ là hiểu lầm, vậy thì không gì tốt hơn, chỉ là Trần Bình là hảo hữu thuở nhỏ của ta, bây giờ muốn an hưởng tuổi già ở Bạch Trạch Tiên Thành, không biết Từ gia?"

"Từ gia ta đương nhiên sẽ ủng hộ! Trần Bình đạo hữu lao khổ công cao, tặng một tòa trạch viện ngoại thành để hắn dưỡng lão."

Từ Thước Lôi vỗ ngực bảo đảm.

"Nếu như vậy, ta cũng không còn chuyện gì để nói... Chỉ là Vân Mộng tiên tử?"

Phương Tịch thăm dò.

Từ Thước Lôi nhướng mày: "Vân nhi lúc trước nhiều lần đắc tội, lão phu nhận lỗi thay nó, sau đó gia tộc sẽ nghiêm trị, cũng lệnh cho nó bồi thường một khoản linh thạch cho Trần khách khanh..."

"Từ đạo hữu xử sự công chính nghiêm minh, tại hạ bội phục..."

Phương Tịch không có chuyện gì để nói nhiều nên ôm quyền, dẫn theo Lục Chi và Trần Bình đứng dậy, cáo từ rời khỏi.

Chờ sau khi ba người rời khỏi, Vân Mộng tiên tử mới lo sợ bất an nhìn về phía lão tổ: "Lão tổ tông..."

"Vân nhi con muốn hỏi vì sao lão tổ thả Trần Bình đi phải không?"

Từ Thước Lôi cười tủm tỉm phẩm trà: "Người này đã hết tác dụng, thọ nguyên chỉ còn một tháng, chẳng lẽ để chết ở nhà ta khiến nhà ta mang danh ngược đãi hay sao?"

Vân Mộng tiên tử bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra lão tổ tông là vì thanh danh?"

"Dù sao chúng ta cũng là gia tộc chính đạo, phải chú ý mặt mũi... Huống hồ người này đã bị chúng ta giở thủ đoạn, không thể bước ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành một bước, cũng không thể bại hoại danh dự nhà ta, hắn ở nhà của nhà ta, tương đương với chuyện vẫn còn bị nhà ta giám thị, chỉ đổi một chỗ khác mà thôi, truyền thừa phù lục cũng lưu lại... Bây giờ có khách khanh Trúc Cơ của Bạch Trạch Tiên Thành nói giúp vậy thì bán cho hắn chút mặt mũi."

"Hơn nữa đạo lữ Lục Chi của người này vẫn luôn ở trong lòng bàn tay của chúng ta, dù trước khi chết cũng không dám làm chuyện gì đâu... Trừ phi hắn không để ý đến người nhà."

Tu sĩ Trúc Cơ đều là lão tổ một phương, cao tầng của thế lực, không cần thiết đến mức chém chém giết giết.

Dù sao thọ nguyên hai trăm năm, sao phải liều mạng? Hưởng thụ nhân sinh mới là quan trọng đó nha.

Từ Thước Lôi lắc đầu, lại hơi tiếc hận: "Chỉ đáng tiếc, người này ở nhà ta nhiều năm lại không sinh ra được hậu duệ có linh thể hay linh căn... Xem ra hái dưa sớm cuối cùng không ngọt."

Vân Mộng tiên tử nghe vậy, trên mặt không khỏi ửng đỏ.

Trên đường lớn.

Lục Chi đỡ lấy Trần Bình, như hai lão phu lão phụ hồi hương, chậm rãi đi lên phía trước.

Ánh mắt của Trần Bình lại không ngừng nhìn nghiêng nhìn ngã, nhìn cảnh vật bốn phía, dường như nhìn sao cũng không đủ.

"Phương đạo hữu... Không, Phương tiền bối... Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!"

Đến trước nơi ở, y chợt trịnh trọng hành đại lễ với Phương Tịch.

"Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi..."

Phương Tịch vội vàng đỡ dậy, sau đó trong tay bị nhét một ngọc giản đỏ như máu.

Hắn tỉnh như ruồi mà cất kỹ, nhìn Trần Bình và Lục Chi tiến vào gia môn rồi xoay người rời khỏi.

"Ân của đạo hữu, Trần Bình suốt đời khó quên, chỉ có thể dùng tâm huyết cả đời dâng tặng..."

"Truyền thừa phù lục này xin đạo hữu đánh giá, sau này có thể truyền cho dòng dõi của Lục Chi..."

Tòa số tám mươi bảy, ngõ Yên Liễu.

Phương Tịch cầm ngọc giản đỏ như máu, đầu tiên là lời nhắn của Trần Bình.

"Lưu cho dòng dõi Lục Chi? Đây không phải là con của Tông phù sư sao?"

"Năm đó Tông phù sư rất có thể bị xem như vật huyết tế để Huyết Phù Linh Thể mở ra..."

Hắn tự lẩm bẩm, Trần Bình hành động như vậy có ý gì? Áy náy và đền bù sao?

"Nhân tính... Thật sự là một thứ rất phức tạp mà."

Phương Tịch tiếp tục xem, phát hiện truyền thừa phù lục trong ngọc giản, thình lình đến cấp hai thượng phẩm.

Thậm chí mơ hồ chạm đến cấp ba.

"Huyết Phù Linh Thể, không hổ là phù đạo tập trung..."

"Đáng tiếc tạo nghệ phù lục của ta chỉ mới cấp một trung phẩm... Chẳng lẽ sau này còn muốn vẽ phù kiếm linh thạch sao?"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc vẫn thu hồi ngọc giản.

Lúc này, Đằng La tiên tử mặc một bộ cung quần hơi mờ, chậm rãi đi đến: "Tiền bối..."

Giọng nói yếu ớt của nàng, mềm mại đáng yêu tận xương.

"Đằng La tiên tử... Mấy hôm nay đa tạ ngươi hỗ trợ, những linh thạch này xem như là thù lao đi."

Sắc mặt Phương Tịch lạnh lẽo, ném ra mấy khối linh thạch.

Đằng La tiên tử biến sắc, gương mặt xinh đẹp vô cùng trắng bệch: "Tiền bối?"

"Ngươi đi đi!"

Phương Tịch phất phất tay, không muốn nhiều lời.

Trong phàm nhân, càng là cao môn đại hộ thì lễ tân và sai vặt càng quan trọng, thường hay do tâm phúc đảm nhiệm, dùng người tốt thì không phí chút sức, dùng không tốt chính là trêu chọc cừu gia bốn phía.

"Tiền bối, thiếp thân phạm lỗi gì sao?" Đằng La tiên tử kinh hãi khom người.

"Trâm gài tóc trên đầu không tệ, pháp khí mới mua đúng không?"

Phương Tịch lắc đầu: "Bản tọa vừa gặp Viên đạo hữu, vẫn chưa đáp ứng mà tin tức này đã bay đầy trời... Chỉ riêng hai loại này bản tọa giết ngươi cũng không sai!"

Nói xong lời cuối cùng, cả vẻ mặt và giọng nói của hắn đều nghiêm túc, sát khí kinh khủng, khiến Đằng La tiên tử bị dọa đến liên tục lui về phía sau: "Thiếp thân sai, thiếp thân sai..."

"Còn chưa cút? !"

Phương Tịch quát lớn khiến Đằng La tiên tử lộn nhào né ra, thân ảnh vô cùng chật vật.

Hắn nhìn bóng lưng Đằng La tiên tử, vẻ mặt như đã phát hiện ra.

Thật ra cô ta thích hư vinh, hắn đã biết từ lâu.

Trước đó bất quá chỉ là thuận nước đẩy thuyền, tạo thế cho bản thân, tiện thể chuẩn bị cứu Trần Bình.

Đến bây giờ thì cô ta đã không còn giá trị lợi dụng.

Dù hắn thật sự muốn thu thị thiếp cũng không thể chọn loại nữ nhân không có ánh mắt, không biết nặng nhẹ này.

"Tiền bối..."

Lúc này, Kim Linh xinh xắn đáng yêu bước đến: "Dường như Đằng La đạo hữu bị dọa sợ rồi..."

"Kim Linh đạo hữu..."

Biểu hiện trên mặt của Phương Tịch trở nên nhu hòa, lại thở dài: "Mây ngày nay là nhờ có ngươi..."

Nàng này cũng không tệ, nghênh đón, tiễn đi rất có quy củ, rất hợp tâm ý của Phương Tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận